Tiên Nghịch

Chương 1857: Không xông lên nữa sao!




Giờ phút này cả Thiên Tôn Niết giống như sôi trào. Tu sĩ Thiên Tôn đối với việc Vương Lâm có thể xông qua tầng thứ mười ba cực kỳ khiếp sợ. Bọn họ vốn đã đánh giá hắn rất cao nhưng không ngờ vẫn hoàn toàn sai lầm.
 
Tầng thứ mười ba. Vương Lâm này rốt cục có bao nhiêu chiến lực. Hắn chẳng lẽ hôm nay muốn liên tục xông lên tầng thứ mười chín sao!
 
Người này hôm nay trong vòng một ngày có thể nói đã khiến thiên hạ chấn kinh!
 
Ánh mắt đám tu sĩ Dược Thiên Tôn nhìn về bầu trời ẩn chứa vẻ rung động. Bọn họ có đủ lý do để khiếp sợ biểu hiện hôm nay của Vương Lâm!
 
Hầu như trong nháy mắt khi tầng thứ mười ba này tỏa ra kim quang, một lát sau, hơn phân nửa ánh mắt của của mọi người nơi này bỗng nhiên đồng thời ngưng tụ về phía Minh Đạo Tôn.
 
Vương Lâm có thể xông qua tầng thứ mười ba. Vô hình trung giống như khiêu chiến, khiêu chiến với Minh Đạo Tôn!
 
Minh Đạo Tôn nhìn bầu trời, thần sắc bình tĩnh nhưng thân thể lại có hàn khí tỏa ra, hình thành một cơn lốc ngưng tụ trong cơ thể. Hàn khí này khuếch tán ra khiến tiếng xôn xao bốn phía chợt yên tĩnh lại.
 
Trên bầu trời, bên ngoài tầng cung điện thứ mười ba. Thân ảnh Vương Lâm biến ảo ra, sắc mặt cực kỳ tái nhợt, thân thể sau khi xuất hiện liền không xông lên tầng thứ mười bốn nữa mà từ từ hạ xuống.
 
Hắn hạ xuống khiến bốn phía yên tĩnh, tất cả tu sĩ đều nhìn lại.
 
Không xông lên nữa sao!
 
Trong sự yên tĩnh này, trong lúc Vương Lâm hạ xuống, một giọng nói lạnh như băng bất ngờ chậm rãi từ trong miệng Minh Đạo Tôn truyền ra.
 
Trong nháy mắt khi âm thanh này vang vọng trong Thiên Tôn Niết, tất cả tu sĩ nghe thấy tâm thần đều chấn động, ánh mắt đều lộ ra ánh sáng kỳ dị, mơ hồ chờ mong. Bọn họ có thể cảm nhận được, tiếp theo đây nhất định sẽ là bão tố!
 
Đạo Nhất Đại Thiên Tôn thần sắc bình thản, không mở miệng nói gì. Võ Phong Đại Thiên Tôn bên cạnh hắn mỉm cười, coi như không nghe thấy, nhìn hai Dược Thiên Tôn cực kỳ ưu tú của Tiên Tộc một chút, thử xem tiếp theo sẽ thế nào.
 
Cảnh tượng này đối với tu sĩ bốn phía còn hấp dẫn hơn là lúc Vương Lâm xông lên Thiên Tôn Niết.
 
Thậm chí ở bên ngoài Thiên Tôn Niết, trên đại lục của Tiên Tộc, những người nhìn thấy cảnh tượng này cũng nổi lên hứng thú nồng đậm. Cửu Đế Đại Thiên Tôn trên Đế Sơn nhìn phiến lá thu, hai mắt lấp lánh ánh sáng.
 
Có thể xông qua tầng thứ mười ba, người này đáng để mời chào. Lúc này Minh Đạo Tôn nói năng bức người, thú vị. Không biết Vương Lâm này hồi phục ra sao. Nhìn bộ dáng của hắn thì tầng thứ mười ba cũng không dễ vượt qua hả. .nhưng dù là như thế thì danh tiếng của hắn cũng đã kinh thiên động địa rồi.
 
Trong hoàng cung tại Trung Châu, Tiên Hoàng ngồi trên long ỷ nhìn tấm màn hư ảo phía trước, khóe miệng chậm rãi lộ nụ cười.
 
Chỉ xông qua tầng thứ mười ba, còn chưa đáng kể! Tính cách Minh Đạo cao ngạo, không cho phép trong đám Dược Thiên Tôn có người vượt qua hắn, dù chỉ là người lần đầu trở thành Dược Thiên Tôn cũng không cho phép xuất hiện người ưu tú hơn. Tính cách này vốn không tốt nhưng hắn lại có thể đưa tính xấu này dung hợp vào trong tu hành thì ta cũng không để ý.
 
Thôi, để Minh Đạo Tôn giáo huấn Vương Lâm này một chút, để hắn biết dù hắn xông qua được tầng thứ mười ba của Thiên Tôn Niết thì đến hoàng thành của ta cũng phải cúi đầu!
 
Đông Châu, Tử Dương Tông, tu sĩ trung niên nhìn tấm gương trước mặt, đôi mày nhíu lại.
 
Minh Đạo. Người này hơi quá phận rồi, làm trò trước mặt tất cả tu sĩ Thiên Tôn, dùng ngữ khí đó nói chuyện rõ ràng là ẩn chứa sự khinh miệt!
 
Trong Thiên Tôn Niết, Vương Lâm thân thể đã hạ xuống tầng thứ chín, đột nhiên sững lại, nhìn thanh niên mặc hắc y ở phía không xa đang lạnh lùng nhìn mình.
 
- Ngươi là ai!
 
Vương Lâm chậm rãi mở miệng. Hắn hiển nhiên nhận ra địch ý của đối phương.
 
- Minh Đạo!
 
Thần sắc thanh niên mặc áo đen lạnh như băng, ẩn chứa vẻ cao ngạo.
 
- Ta đang hỏi ngươi, sao lại không xông tới nữa!
 
Vương Lâm nhướng mày, hơi trầm ngâm liền đoán ra vì sao đối phương lại như vậy, hiển nhiên là vì mình xông qua tầng thứ mười ba đã vượt qua người này năm xưa.
 
Tu vi đạt tới Dược Thiên Tôn rất ít người có tính cách giống kẻ này.
 
Vương Lâm nhìn Minh Đạo Tôn một cái, hai mắt âm thầm lóe lên.
 
Lấy cao ngạo nhập đạo, tâm cao khí ngạo mà tu hành, không cho phép người khác hơn mình nửa điểm. Ý cao ngạo ngày tràn ngập tâm thần, khó trách hắn có thể trở thành đệ nhất trong Dược Thiên Tôn. Người này rất có khả năng không hỏi thế sự, toàn tâm toàn ý dung nhập vào đạo cao ngạo!
 
Vương Lâm mỉm cười, không để ý tới thanh niên mặc hắc y này nữa mà thân thể nhoáng lên, hóa thành một đạo cầu vồng bay về phía chỗ Võ Phong Đại Thiên Tôn ở xa xa.
 
Vương Lâm ra mắt hai vị Đại Thiên Tôn. Lần này xông qua Thiên Tôn Niết tới đây, tại hạ còn có chuyện quan trọng, vì vậy phải rời đi.
 
Vừa nói với Võ Phong Đại Thiên Tôn, Vương Lâm hoàn toàn không nhìn về phía Minh Đạo Tôn, lại ôm quyền vái Võ Phong Đại Thiên Tôn và Đạo Nhất Đại Thiên Tôn một vái.
 
Có thể xông qua tầng thứ mười ba đã thuộc nhóm đỉnh phong của Dược Thiên Tôn trong Tiên Tộc ta. Vương Lâm, ta sẽ đi tìm ngươi!
 
Võ Phong Đại Thiên Tôn mỉm cười, hướng về phía Vương Lâm hơi gật đầu.
 
Ha ha, Vương Lâm tiểu hữu. Ngươi vẫn nhớ ước định năm đó. Như vậy bổn tôn cũng sẽ đi tìm ngươi. Điều kiện cụ thể thì đợi lúc gặp mặt rồi bàn bạc đi.
 
Đạo Nhất Đại Thiên Tôn mỉm cười, ánh mắt lộ vẻ tán thưởng.
 
Vương Lâm hướng về phía Đạo Nhất Đại Thiên Tôn và Võ Phong Đại Thiên Tôn ôm quyền một lần nữa, không nhìn Minh Đạo Tôn mà bay thẳng về phía Truyền Tống Trận cổ xưa ở xa xa, định rời khỏi nơi này.
 
Hắn cảm thấy mình đã khiến thiên hạ chấn kinh, đạt được mục đích rồi. Mà tầng thứ mười ba kia hắn nếu không dùng một chút lực lượng của phân thân trong hư vô, chỉ dựa vào Hồn Khải thì không thể thành công xông qua tầng này.
 
Cho nên tới giờ phút này hắn mới có ý định ngừng lại. Tầng thứ mười ba cũng đủ để khiến Đại Thiên Tôn rất coi trọng rồi.
 
Đối với hành động của Vương Lâm, tu sĩ bốn phía ánh mắt nhìn theo, trong lòng cũng hơi thất vọng.
 
Xem ra Vương Lâm này cũng không dám chọc vào Minh Đạo Tôn.
 
Đây là hắn tự biết thân biết phận. Dù sao thì hắn cũng mới chỉ xông qua tầng thứ mười ba còn Minh Đạo Tôn đã xông qua tầng thứ mười lăm. Là đệ nhất trong Dược Thiên Tôn!
 
Chẳng qua Minh Đạo Tôn này đúng là chỉ biết gây sự, giọng điệu vừa rồi giống như chất vấn vậy.
 
Tai sao lại gây sự chứ. Trong tu sĩ chúng ta, Minh Đạo Tôn là cường giả mạnh nhất dưới Đại Thiên Tôn, vốn nên là như thế. Ngược lại Vương Lâm này trực tiếp không thèm quan tâm, cũng hơi cuồng ngạo rồi.
 
Tiếng nghị luận bốn phía không còn dùng thần niệm truyền ra nữa mà ào ào vang lên. Họ cố ý như vậy, càng ngày tiếng bàn luận lại càng cao, dù Vương Lâm đã đi tới Truyền Tống Trận xa xa kia cũng nghe được một chút.
 
Nhướng mày, Vương Lâm quay đầu nhìn lại đám tu sĩ phía sau. Dưới ánh mắt của hắn, tiếng bàn luận chợt im bặt. Xoay người không để ý tới đám người này nữa, Vương Lâm đang muốn thông qua Truyền Tống Trận rời khỏi Thiên Tôn Niết này.
 
Nhưng vào lúc này lại có người không muốn hắn rời đi như vậy!
 
- Cứ thế mà đi sao, bổn tôn đã liên tục hỏi ngươi hai lần rồi đó!
 
Trên bầu trời truyền tới giọng nói lạnh như băng. Thanh niên Minh Đạo Tôn mặc hắc y lại lạnh lùng nói.
 
Bước chân Vương Lâm sững lại, hơi trầm ngâm, xoay người nhìn về phía Minh Đạo Tôn.
 
- Không sai, Vương Lâm ta không xông tới nữa, muốn rời đi, ngươi có chuyện gì sao?
 
Không có chuyện gì, chỉ là muốn ngươi xông lên tầng mười bốn một lần, sau khi ngươi thất bại có thể rời đi.
 
Thanh niên mặc hắc y kia chậm rãi mở miệng, thần sắc càng cao ngạo.
 
Vương Lâm nghe vậy đột nhiên buồn cười, không để ý tới thanh niên Minh Đạo Tôn nọ mà thân thể nhoáng lên, Truyền Tống Trận dưới chân đột nhiên tỏa ra ánh sáng. Nhưng lúc này trong mắt Minh Đạo Tôn chợt lóe lên sát khí.
 
Làm càn!
 
Hắn vừa nói vừa giơ tay phải lên, bỗng nhiên hướng về phía Truyền Tống Trận điểm một chỉ. Một chỉ này khiến Thiên Tôn Niết chấn động, một ngón tay khổng lồ biến ảo ra trong thiên địa, bay thẳng về phía Truyền Tống Trận!
 
Trong Thiên Tôn Niết cấm tranh đấu, đây đã là quy định trường tồn từ vạn cổ. Nhưng lúc này Minh Đạo Tôn lại không thèm để ý tới quy định chút nào, trực tiếp ra tay!
 
Quy định này cũng không phải do Tiên Tổ đặt ra mà là hậu nhân chế định, cho nên dù ra tay thì cũng không thể khiến cho Thiên Tôn Niết biến hóa giết chết. Nhưng quy định này cũng hiếm có ai có gan không theo!
 
Ngón tay khổng lồ trong nháy mắt biến ảo ra, dẫn động thiên địa lực bốn phía, cũng khiến cho đám tu sĩ bốn phía hít sâu một hơi, thần sắc hoảng sợ đồng loạt lui lại phía sau.
 
Hắn dám ra tay ở đây!
 
Không hổ là đệ nhất nhân dưới Đại Thiên Tôn, không ngờ có gan phá vỡ quy định nơi này!
 
Quy định này là do Đại Thiên Tôn định ra, Minh Đạo Tôn này thật to gan!
 
Ngón tay khổng lồ kia mang theo tiếng gào thét kinh thiên động địa đánh thẳng về phía Vương Lâm đang ở trong Truyền Tống Trận. Nếu Vương Lâm không phản kháng thì trong quá trình truyền tống này, thần thức nhất định bị hao tổn, thậm chí có khả năng tan vỡ.
 
Nhưng hắn nếu né tránh thì lại bị buộc phải rời khỏi Truyền Tống Trận, không thể rời đi!
 
Loại hành vi này không nghi ngờ gì nữa chính là ở trước mặt mọi người, đánh tan nhuệ khí của Vương Lâm, đồng thời đả kích nghiêm trọng danh tiếng của Vương Lâm sau khi xông qua mười ba tầng Thiên Tôn Niết.
 
Đồng thời khiến Vương Lâm mất dang tiếng, cũng khiến cho mọi người biết Minh Đạo Tôn hắn mạnh mẽ! Mà Minh Đạo Tôn cũng biết, Dược Thiên Tôn trong lúc chém giết dù không nhiều nhưng lúc ra tay chỉ cần không quá mức thì Đại Thiên Tôn cũng không mạnh mẽ can thiệp!
 
Đạo Nhất Đại Thiên Tôn và Võ Phong Đại Thiên Tôn nhướng mày. Đạo Nhất do dự một chút liền không mở miệng nhưng Võ Phong Đại Thiên Tôn lại hừ lạnh một tiếng.
 
Minh Đạo! Ngươi thật to gan! Có gan ở nơi này ra tay sao!
 
Hắn vừa nói, tay phải vừa vung lên. Nhưng lúc này một tiếng cười dài từ trong đám tu sĩ phía dưới vang lên. Chỉ thấy thân thể một tu sĩ Thiên Tôn bỗng bất ngờ bộc phát ra kim quang, bất ngờ bên ngoài thân thể huyễn hóa thành một hư ảnh bao phủ toàn thân hắn. Hư ảnh này mặc kim bào, đầu đội vương miện, đúng là Tiên Hoàng!
 
Tiên Hoàng lúc này dùng thần thông đặc thù, xuất hiện ở nơi này! Tay phải hắn giơ lên, lập tức hóa giải áp lực do Võ Phong Đại Thiên Tôn ra tay.
 
Vương Lâm trong Truyền Tống Trận ngẩng phắt đầu, trong mắt lóe lên hàn quang, lộ ra sát khí! Hắn vốn không muốn ở nơi này gặp chuyện không vui, vốn định rời đi nhưng hành vi lúc này của Minh Đạo Tôn lại khiến Vương Lâm tức giận!
 
Hắn không cho phép mục đích của mình bị đổi phương phá hoại!
 
Thân thể hắn nhoáng lên, trong nháy mắt khi ngón tay kia gào thét lao tới liền ra khỏi Truyền Tống Trận. Sau khi đi ra, ngón tay kia liền tiêu tán, giống như đối phương không có ý định giết hắn mà chỉ đùa cợt một phen vậy.