Tiên Nghịch

Chương 186: Phương pháp không tán công




Sau khi hoàn toàn giải trừ cấm chế hoa sen này trong động phủ, Vương Lâm mới có thể tiến hành chuyện trong lòng. Hắn thở sâu, ánh mắt lóe ra hàn mang, trầm mặc một chút, thân thể Vương Lâm bỗng nhiên hơi động, lập tức chìm vào dưới nền đất, dùng thuật thổ độn lao nhanh về phía xa.
 
Mấy ngày sau, Vương Lâm đi tới động phủ ở phía dưới cách nền đất mấy nghìn trượng. Ở nơi đó, hắn khoanh chân ngồi xuống, tay phải vỗ vào túi trữ vật, lập tức Cấm Phiên bay ra. Sau khi triệu hồi ra, động phủ ở chỗ hắn lập tức bị hơn một ngàn cấm chế đan xen vây lại .
 
Vương Lâm hít một hơi, chậm rãi nhắm hai mắt, vận chuyển linh lực hỗn loạn trong cơ thể, chậm rãi lưu chuyển theo kinh mạch. Thời gian nhanh chóng trôi qua, đợi sau khi hắn điều chỉnh linh lực một hồi, lại chậm rãi dung nhập Kim Đan vào bên trong, linh lực tuần hoàn chữa trị trong cơ thể.
 
Dần dần, Kim Đan của hắn chậm rãi khôi phục như trước, tu vi lại đạt tới cảnh giới Giả Anh của Kết Đan hậu kỳ đại viên mãn.
 
Cùng lúc đó, Vương Lâm lập tức cắt đứt linh lực trong kinh mạch, hắn có chút do dự, rồi lại quyết đoán khống chế linh lực trong cơ thể, tấn công ầm ầm về phía cấm chế hoa sen trong cơ thể.
 
Vào thời điểm tháng trước, khi Cực Cảnh Thần Thức công kích Kim Đan, linh lực trong cơ thể hắn liền sinh ra một đợt tấn công mang tính bùng nổ, cấm chế hoa sen này cũng chịu ảnh hưởng, dĩ nhiên có nhiều nơi xuất hiện dấu hiệu yếu đi.
 
Lúc này, dưới sự tấn công của Vương Lâm, cấm chế hoa sen bỗng nhiên lơi lỏng trong phạm vi lớn.
 
Ba ngày sau, Vương Lâm vẫn nhắm nghiền hai mắt, đột nhiên mở hai mắt, hai tay nhanh chóng điểm vài cái ở trước ngực mình. Mỗi một lần ngón tay chạm vào thân thể, nháy mắt trên đầu ngón tay của hắn cũng đã xuất hiện một luồng linh lực như sóng gợn.
 
Dần dần, cùng với tốc độ hai tay của hắn càng lúc càng nhanh, trước ngực Vương Lâm bỗng nhiên xuất hiện mấy điểm sáng. Những điểm sáng này hiển nhiên tràn ra từ trong cơ thể hắn và xuyên thấu qua da thịt lộ ra ngoài.
 
Những điểm sáng này nhanh chóng càng ngày càng nhiều, dần dần ở trước ngực hắn hình thành một hình dạng hoa sen. Cuối cùng Vương Lâm khẽ quát một tiếng, hai tay đặt ở ngực, chậm rãi đẩy về phía trước.
 
Chỉ thấy những điểm sáng này, từng cái chui ra từ trong cơ thể hắn, hợp lại với nhau, giống như một đóa hoa sen màu trắng, chậm rãi thoát ra ngoài cơ thể hắn.
 
Mãi cho đến khi những điểm sáng này thoát ra khỏi cơ thể của hắn khoảng ba tấc, ở trên những điểm này vẫn đang có từng tia sáng nối liền với thân thể của hắn.
 
Mồ hôi trên trán Vương Lâm tràn ra to như hạt đậu. Lúc này mồ hôi trên người hắn toát ra như mưa. Nhưng vì hắn muốn bức cấm chế hoa sen này ra ngoài hoàn toàn nên mới mạnh mẽ cắn răng một cái, lại khẽ quát một tiếng, hai tay bỗng nhiên mạnh mẽ đẩy về phía trước!
 
Lập tức những điểm ánh sáng này bao gồm tia nối với hắn kia chui ra ngoài cơ thể Vương Lâm, dưới sự thúc đẩy của hắn, liền lơ lững về phía trước.
 
Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe, nhanh chóng vỗ vào túi trữ vật, lập tức một con tiểu thú phi hành bay ra khỏi túi trữ vật, nhanh chóng lao thẳng vào trên cấm chế hoa sen.
 
Ngay sau đó, cấm chế hoa sen kia dường như là một con yêu vật ăn thị người, nhanh chóng co rút lại, bao lấy tiểu thú. Cuối cùng sau khi lóe ra vài lần, rồi hoàn toàn chìm vào trong cơ thể tiểu thú, biến mất không thấy.
 
Cho đến lúc này. Vương Lâm mới thở phào một hơi. Trong mắt hắn mắt lộ ra hàn mang, nâng tay phải lên điểm vào trán tiểu thú kia một chút, lập tức tiểu thú phát ra từng trận kêu gào, cũng nhanh chóng bay ra khỏi động phủ mà không quay đầu lại.
 
Cấm chế bao quanh ở trong ngoài động phủ, trong khoảnh khắc tiểu thú bay qua, đều mở ra một đường. Thậm chí bùn đất dưới nền đất, dưới sự khống chế của Vương Lâm, hiện ra một thông đạo.
 
Con thú này đi qua không gặp trở ngại gì, sau khi lên tới mặt đất chợt lóe ra, vội vàng bay đi rất nhanh về nơi xa.
 
Khóe miệng Vương Lâm lộ ra một tia cười lạnh. Tuy rằng hắn không biết lão già dùng Đề Thú làm vật cưỡi có mục đích gì, nhưng hắn nghĩ rằng lão chắc cũng không có ý gì tốt. Hiện tại cấm chế hoa sen bị giải trừ và cấy lên thân tiểu thú, nếu đối phương tìm, vậy thì đi tìm con tiểu thú này đi.
 
Nhưng Vương Lâm biết, một chút kỹ xảo này, chỉ có thể tranh thủ một ít thời gian cho mình thôi, thời gian lừa đối phương cũng không thể quá dài, chẳng qua điều hiện tại Vương Lâm cần nhất, chính là thời gian!
 
Hắn thở sâu, thân thể xông về phía trước, cùng lúc đó tay phải hắn khẽ vung, Cấm Phiên liền bị hắn thu lại, bay nhanh đi, vội vàng rời khỏi động phủ này.
 
Vương Lâm biết rõ rằng hiển nhiên mình không thể tiếp tục lưu lại tu ma hải này, nếu không, tất nhiên sẽ không ngừng gặp phiền toái. Nếu như dựa theo kế hoạch trước đây hắn có thể đạt tới Nguyên Anh, như vậy trái lại hoành hành ở tu ma hải này sẽ không bị ngăn trở, ngoại trừ một một số lão quái Hóa Thần kỳ thì hắn cũng không e ngại bất cứ người nào.
 
Chỉ có điều, hiện tại việc đột phá tu vi để đạt tới Nguyên Anh xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, do đó kế hoạch của hắn sẽ có một số thay đổi.
 
Sau khi Vương Lâm rời khỏi động phủ, tốc độ gia tăng đến cực hạn, cả người gần như hóa thành một tia sao băng bay nhanh sát mặt đất, phóng vọt về phía trước.
 
Sáng sớm ngày hôm sau, hắn đi tới động phủ của thượng cổ tu sĩ nơi hắn đạt được Nguyên Anh kia. Sau khi quan sát ở bên ngoài một hồi, thần thức của Vương Lâm đảo qua, xác định ở đây không có ai, lúc này mới vỗ vào túi trữ vật, độc kiếm màu đen lập tức bay ra, dưới sự chỉ dẫn của Vương Lâm, phi kiếm này lập tức biến thành lốc xoáy đâm vào trong đá vụn.
 
Một thông đạo nhanh chóng bị phi kiếm đào ra, cuối cùng chờ sau khi phi kiếm đào thông, Vương Lâm quay đầu lại nhìn bốn phía, trong lòng thầm nhủ:
 
-Tu ma hải, tạm biệt!
 
Bỗng nhiên hắn xoay người, khom người chui vào thông đạo.
 
Ở trong này, hắn tìm được thạch thất truyền tống trận, Vương Lâm vẫn chưa đi vào, mà xoay người lại vung tay phải lên, lập tức phía sau thông đạo sụp xuống, phong kín miệng thông đạo.
 
Ngay sau đó, hai tay hắn liên tục chuyển động, đánh ra mấy tầng cấm chế, hoàn toàn đóng lại cửa vào, lúc này mới xoay người đi vào thạch thất.
 
Thạch thất này cũng sụp xuống, chẳng qua trước khi Vương Lâm rời đi, từng lưu ý thạch thất này rất nhiều, âm thầm tung ra một tầng cấm chế để bảo hộ.
 
Cho nên, tuy rằng nơi này sụp xuống, nhưng lại không làm thiệt hại trận pháp, sau khi hắn cẩn thận phủi sạch những hòn đá trong thạch thất, Vương Lâm đứng ở trên trận pháp, cúi đầu nghiên cứu một chút, cuối cùng lấy ra một hòn đá hình thoi sáng bóng lóe ra màu tím đen từ trong túi trữ vật. Thoạt nhìn hòn đá trong suốt sáng bóng, dường như ẩn chứa một số thứ như mây khói trong đó, chậm rãi lơ lững ở bên trong.
 
Hòn đá này chính là cực phẩm linh thạch cực kì hiếm trong tu ma hải! Cũng chính là vật cung cấp linh lực cần thiết để mở ra truyền tống trận cổ.
 
Do dự một hồi, ánh mắt Vương Lâm lộ ra vẻ quyết đoán, hắn không hề do dự, nhanh chóng cắm linh thạch vào trong cái rãnh trận pháp, tiếp theo đó ánh mắt lập tức chớp động, nhìn chằm chằm vào trận pháp.
 
Chỉ thấy cực phẩm linh thạch trong rãnh, bỗng nhiên phát sáng hào quang sáng chói. Một số mây khói ở trong đó lập tức quay cuồng lên, ngay sau đó, một sợi màu tím từ trong rãnh chậm rãi tràn ra bốn phía. Lối đi từ trong trận pháp nhanh chóng chuyển động mở ra, trong nháy mắt toàn bộ trận pháp đều bị sợi dây nhỏ màu tím bao phủ, dần dần, từng trận tiếng động ầm vang, chậm rãi truyền ra.
 
Ngay sau đó, một luồng khe hở từ bên cạnh trận pháp nhanh chóng xuất hiện, chậm rãi tăng lên, tiếp theo đó càng nhiều khe hở từ trong trận pháp tăng lên cao. Những khe hở này lần lượt thay đổi cùng một chỗ, bỗng nhiên chuyển động hơn, tốc độ của chúng càng lúc càng nhanh, khi đạt tới trình độ nhất định. Vương Lâm đứng ở trong trong vòng ánh sáng, thân thể hắn lập tức mơ hồ, cuối cùng trong nháy mắt biến mất.
 
Chờ sau khi Vương Lâm biến mất, khe hở của trận pháp chậm rãi giảm xuống, một lần nữa trở vào trong trận pháp. Trận pháp yên lặng trở lại, cuối cùng cũng khôi phục lại như lúc ban đầu.
 
Một dãi núi liên miên không dứt cách tu ma hải vài trăm vạn dặm, lúc này trên không trung xuất hiện từng trận hiện tượng kì dị, ngay sau đó, một luồng cột sáng to lớn hơn mười trượng, bỗng nhiên từ trên trời giáng xuống, từng trận tiếng động ù ù truyền ra khắp mọi nơi.
 
Ở bên trong dãy núi này, có một khe sâu, trong cốc thì không lớn, trên mặt đất có một cái truyền tống trận thoạt nhìn thời gian có chút lâu đời.
 
Lúc này đây bên trong thung lũng, bụi đất tung bay, nhìn kỹ cũng thấy không rõ một trượng, sau khi bụi đất dần dần hạ xuống thì một bóng đen chậm rãi từ trong trận pháp đi ra.
 
Người này có tóc bạc, toàn thân đầy tro bụi, thoạt nhìn có chút chật vật, hắn chính là Vương Lâm.
 
Vương Lâm ho khan vài tiếng, bấm tay niệm thần chú, linh lực chợt động, lập tức một luồng cuồng phong thổi ra bốn phía, nhanh chóng làm sạch một mảnh đất trống.
 
Tro bụi trên người hắn cũng bị quét sạch.
 
Vương Lâm ngẩng đầu nhìn bốn phía, mặt trời sáng chói từ trên bầu trời chiếu xuống, bắn vào trong mắt hắn, khiến Vương Lâm không tự chủ trước mặt thoáng tối sầm lại.
 
Nháy mắt nhìn thấy bốn phía, Vương Lâm lập tức biết, bản thân mình đã rời khỏi tu ma hải, chung quanh dãy núi, rừng cây đang che phủ, càng có một số loài phi cầm bay lên từ trong dãy núi mà hắn chưa bao giờ gặp qua, lượn quanh ở giữa không trung.
 
Vương Lâm nheo hai mắt lại, đã thật lâu rồi hắn không có nhìn thấy mặt trời chói mắt như thế. Trong tu ma hải quanh năm không thấy mặt trời, mặc dù hơn một tháng gần đây, tuy nói sương mù tan, nhưng trên bầu trời xa xôi cũng có mây đen dầy đặc, mưa đen liên miên.
 
Hít một hơi không khí thật sâu, Vương Lâm xoay người nhìn chằm chằm vào truyền tống trận trên mặt đất. Đôi mắt hắn chớp động, vỗ túi trữ vật, lấy ra một thanh phi kiếm, chém vài cái lên trên trận pháp, sau khi cạy ra mấy khối tài liệu bố trí trận pháp, đặt những tài liệu đó vào túi trữ vật, rồi mới yên lòng.
 
Hiện tại, mặc dù lão nhân điên kia truy tìm đến dấu vết của hắn, cũng không thể thông qua truyền tống trận để đến chỗ này, hơn nữa không có định vị của cấm chế hoa sen, như vậy Vương Lâm được đảm bảo an toàn hơn.
 
Thân thể Vương Lâm nhảy lên, sau khi bay ở giữa không trung hắn lập tức nhận thấy được linh khí nơi này cực kỳ tràn ngập, hơn nữa càng ở trên không trung, linh khí càng dày đặchơn.
 
Hắn đang ở giữa không trung, hai tay nhoáng lên một cái ở trước người, đánh ra một tầng cấm chế tàn ảnh, sau khi ấn vào chỗ ảnh hưởng định vị trong thung lũng, lập tức cũng bay nhanh về phía xa mà không quay đầu lại.
 
Vương Lâm vừa phi hành, thần thức vừa tản ra, cẩn thận mở ra thần thức quét bốn phía, chậm rãi mở rộng. Hắn không biết nơi này là nơi nào, lúc này chuyện quan trọng nhất, chính là biết đây rốt cuộc là đâu!
 
Sau đó, nếu điều kiện cho phép thì Vương Lâm sẽ triển khai kế hoạch về việc giải quyết tu vi đột phá trong lòng!
 
Đây là một kế hoạch có hơi hao phí thời gian, trước đây hắn muốn lập kế hoạch rất nhiều chuyện, mới có thể bảo đảm kế hoạch này không có một sơ hở gì.
 
Tán công, đại biểu cho chuyện tất cả phải làm lại từ đầu, Vương Lâm không muốn chọn con đường này. Không tán công, bản thân sẽ không thể đột phá, chỉ có thể dừng lại ở Kết Đan hậu kỳ, không cách nào báo thù.
 
Dưới tình trạng bản thân không bị tán công thì làm sao mới có thể tu luyện đến Nguyên Anh kỳ, gồm có hai điểm, nhưng chỉ có một phương pháp, có thể miễn cưỡng làm được.