Tiên Nghịch

Chương 1884: Tin ta một lần!




- Là ta và Minh Đạo Tôn sao. Hoặc phải nói là cuối cùng người đạt được tu vi Tiên Tổ mờ mịt trong hư vô sẽ là Tiên Hoàng hoặc quốc sư thì đúng hơn.
 
Thần sắc Vương Lâm bình tĩnh, trong lòng thầm nói. Vương Lâm tóc đen không hề bởi những lời nói của quốc sư mà có chút dao động tâm tình.
 
Hắn nhìn quốc sư trên tế đàn. thấy lời nói của đối phương thật giả khó lường, nhưng có một chút giúp Vương Lâm có thể xác định, truyền thừa này cũng không phải đơn giản như vậy!
 
- Không biết tại hạ phải phối hợp thế nào mới có thể đạt được tu vi của Tiên Tổ như ngươi nói! Mà Tiên Tổ nghe đồn đã mất tích, sinh tử không rõ, truyền thừa này sao lại phải tiến hành?
 
Vương Lâm chậm rãi nói, nhìn về phía quốc sư.
 
- Việc này vốn rất phức tạp, nhưng hôm nay Tiên Hoàng đã chuẩn bị cực kỳ toàn diện. Hắn tìm được thiên tài Minh Đạo Tôn của tiên tộc ta. Người này không có huyết mạch của Tiên Tổ đã có thể dựa vào thực lực trở thành đệ nhất nhân trong Dược Thiên Tôn. Nếu hắn có được huyết mạch của Tiên Tổ thì tu vi có thể sẽ tăng vọt vô số lần!
 
Với nỗi hận của hắn đối với ngươi, hóa thành chấp niệm muốn vượt qua rồi giết ngươi, có thể khiến người này ngưng tụ ra chấp niệm cường đại. lấy chấp niệm khiến hắn có được sinh cơ to lớn vô hạn. vượt qua nỗi thống khổ khi phản tổ, thành công bức ra tất cả lực lượng huyết mạch trong thân thể, lột xác để có được tu vi giống như Tiên Tổ!
 
Đến lúc đó hắn chính là Tiên Tổ đời thứ hai. mà Tiên Hoàng đã bày mưu trên người Minh Đạo Tôn nhiều năm ta tới giờ vẫn không rõ Tiên Hoàng dùng thủ đoạn gì. Hắn rất tự tin có thể khống chế thành công Minh Đạo Tôn cường đại sau khi phản tổ thành công!
 
Ta cũng từng tính toán nhưng lại đều thấy mơ hồ, nhưng vẫn tính ra một chút, không ngoài chuyện khôi lỗi và đoạt xá! Trọng điểm của chuyện này chính là ao máu kia!
 
Ngón tay quốc sư chỉ về Minh Đạo Tôn đang ngồi khoanh chân trong ao nước phía trước.
 
Vật này rất khó có được, là do nhiều đời Tiên Hoàng chuẩn bị, lúc này mới miễn cưỡng đạt yêu cầu, có thể khiến khả năng phản cổ thành công cao hơn một chút. Nếu ngươi đồng ý đáp ứng yêu cầu của ta thì ta có thể tự mình chủ trì lần truyền thừa này, khiến tu vi vốn phải là của Minh Đạo Tôn chuyển dời sang người ngươi!
 
Mà một khi ngươi đạt được tu vi như thế rồi thì lập tức sẽ trở thành đệ nhất nhân của tiên tộc, trở thành tồn tại siêu việt Đại Thiên Tôn. Đến lúc đó Liên Đạo Phi ngươi chỉ cần nói một câu liền cứu được!
 
Lời nói của quốc sư nhanh hẳn lên, vội vàng mở miệng.
 
- Ngươi có yêu cầu gì?
 
Vương Lâm vẫn không nhanh không chậm như trước, chậm rãi nói.
 
- Ta chỉ có một điều kiện, ngươi sau khi đạt được tu vi của Tiên Tổ, trở thành Tiên Tổ đời thứ hai thì có thể thay thế Tiên Tổ năm xưa. giải khai phong ấn đối với tộc ta, từ nay về sau khiến chúng ta tự do!
 
Quốc sư nhìn chằm chằm về phía Vương Lâm, hai mắt lộ ra ánh sáng kỳ dị.
 
- Đến lúc đó tộc ta sẽ lựa chọn rời khỏi Tiên Cương đại lục này, đi ra thiên ngoại, trở lại cố hương của tộc ta. Còn về phần ngươi có thể trở thành đệ nhất nhân của tiên tộc, hưởng thụ quyền thế vô hạn, tái hiện lại sự huy hoàng của Tiên Tổ năm xưa.
 
Ngươi nếu không tin ta có thể phát lời thề, nếu vi phạm chuyện này thì ta sẽ phải hình thần câu diệt!
 
Quốc sư vừa nói, tay phải vừa giơ lên tạo thành một ấn quyết quỷ dị. Án quyết này xuất hiện cũng là lúc quốc sư nói xong những lời này, trở thành một đám ký hiệu phát ra u quang, ngưng tụ lại một chỗ, hình thành một đồ án phức tạp, lơ lửng trên không trung, sau đó hoàn toàn biến mất.
 
- Đây là thệ phù. ở trên Tiên Cương đại lục này có pháp tắc tiên cương chứng kiến. Với tu vi của người có lẽ sẽ cảm nhận được thệ phù này là thật hay giả!
 
Quốc sư nói nhanh.
 
Vương Lâm trầm mặc.
 
Thời gian từ từ trôi qua, khuôn mặt quốc sư lần đầu tiên lộ ra vẻ lo lắng.
 
- Vương Lâm, ta không hề có ác ý. Tất cả lời nói của ta đều là chân thật. Ngươi và ta không có cừu khích, ta cũng sẽ không hại ngươi. Ta chỉ muốn tộc nhân của ta có được một tương lai tự do mà thôi!
 
Việc này ngươi coi như là giúp ta một lần đi, có được hay không!
 
Chẳng có người nào muốn trở thành nô phó đời đời. thậm chí cả hậu nhân con cháu củng đời đời kiếp kiếp làm kẻ hầu người hạ cho người khác. Cuộc sống như vậy ngươi có thể tưởng tượng được! Ngươi có thể thấy trẻ con của tộc ta, vừa mới ra đời đã gặp phải loại vận mệnh này! Loại chuyện này đã trải qua vô sổ ngàn năm. Chúng ta muốn giãy dụa, chúng ta muốn thoát ra, chúng ta muốn phá tan lồng giam này!
 
Nhưng tộc ta không có lực lượng, không thể phản kháng! Vương Lâm, ngươi là hy vọng duy nhất của tộc ta. Giúp ta một lần đi!
 
Lời nói của quốc sư lộ ra sự chân thành, sắc mặt lại càng tràn ngập vẻ bi ai lắng đọng qua năm tháng vô tận, hai tay ôm quyền, đứng trên tế đàn hướng về Vương Lâm vái một cái thật sâu.
 
Chẳng qua thần sắc Vương Lâm vẫn lạnh lùng như trước, không chút biến hóa. Hai mắt hắn lộ ra vẻ vô tình. Hắn khi tóc đen đại biểu cho giết chóc và hủy diệt, dù là việc này có bi ai tới đâu cũng không thể khiến hắn động lòng chút nào. Càng huống chi chỉ có lời nói một phía. Vương Lâm căn bản không dễ dàng tin tưởng.
 
Vương Lâm nhìn thoáng qua Minh Đạo Tôn đang lộ vẻ giãy dụa trong ao dưới tế đàn. nhận ra vẻ điên cuồng truyền ra từ thân thể hắn.
 
- Vật đó chính là trung tâm hương hỏa cung cấp bởi tất cả động phủ giới trên Tiên Cương đại lục. Ngươi có vật đó trong người thì không lúc nào không có hương hỏa lực truyền cho ngươi!
 
Tiên Tổ sinh ra trong hư vô, bất đồng với tộc ta. Hắn không thể dựa vào bản thân hấp thu, cho nên muốn dùng thân thể tộc nhân của ta chuyển hóa. Thế gian này cũng có không ít người hấp thu hương hỏa, nhưng bọn hắn hấp thu cũng không tinh thuần, sau khi hấp thu trên thực tế lại vì tộc ta mà cung cấp một tia mầm mống hương hỏa!
 
Nhưng ngươi lại bất đồng. Ngươi sinh ra trong động phủ giới cung cấp hương hỏa. Vật ấy đối với ngươi mà nói không cần giống như Tiên Tổ cần tộc ta chuyển hóa. Linh hồn ngươi, thân thể ngươi có thể trực tiếp hấp thu!
 
Hai mắt quốc sư lộ ra vẻ quyết đoán, tay phải giơ lên vung về phía trước. Lập tức một viên tinh thạch màu đen bay thẳng về phía Vương Lâm!
 
Tinh thạch này giống như bị cản lại trước mặt Vương Lâm, không thể tiến tới mà lơ lửng trong không trung, không hề nhúc nhích. Quốc sư trên tế đàn sau khi lấy tinh thạch này ra khỏi thân thể, cả ngươi thoáng cái trở nên già nua, trông xuống dốc hẳn.
 
- Vật đó là mệnh tinh của tộc ta, sau khi mất đi thời gian của ta không còn nhiều lắm. Ta đưa vật này cho ngươi, hy vọng ngươi có thể tin tưởng ta, giúp những đứa trẻ tộc ta một lần, để cho chúng có thể có được tự do, rời khỏi nơi này.về lại cố hương.
 
Giọng nói của quốc sư lộ vẻ tang thương, nhẹ giọng mở miệng.
 
Vương Lâm trầm mặc trong chổc lát, tay phải giơ lên vung về phía tinh thạch trước người, lập tức thu hồi vật này, ngẩng đầu nhìn quốc sư, gật đầu.
 
- Tại hạ không biết tiên cương thệ phù, chỉ biết huyết thệ!
 
Vương Lâm vừa nói, tay phải vừa giơ lên, cắt một cái liền có một giọt máu tươi bay ra. Trong giọt máu này ẩn chứa khí tức của Vương Lâm. Luồng khí tức này cực kỳ nồng đậm, nếu tan ra có thể hóa thành huyết vụ bao phủ nơi này, khiến người cảm ứng bằng khí tức trong khoảng thời gian ngắn không thể phân biệt rõ thật giả!
 
- Nếu lời ngươi nói là thật thì ta sẽ giúp ngươi một lần!
 
Lời nói của Vương Lâm dung nhập vào trong giọt máu này, khiến giọt máu lóe sáng, bị Vương Lâm búng một cái liền bay thẳng về phía quốc sư, lơ lửng bất động phía trước hắn.
 
Thần sắc quốc sư lập tức trở nên kích động, nhìn thoáng qua giọt máu tươi trước người. Hắn giơ một ngón tay, chỉ về phía Minh Đạo Tôn đang nhắm mắt trong ao nước, nói rất nhanh.
 
- Đa tạ đạo hữu! Giờ phút này thời gian gấp gáp. xin mời đạo hữu tiến vào trong ao nọ. Ta lập tức làm phép, thừa dịp Tiên Hoàng còn bị vây khốn, Minh Đạo Tôn còn chưa thức tỉnh, ta đưa truyền thừa của hắn chuyển sang người ngươi!
 
Việc này sẽ thống khổ, cần phải thay đổi huyết mạch, khiến thân thể ngươi lưu chuyển máu huyết của Tiên Tồ, nhưng xin đạo hữu đừng phản kháng. Một khi phản kháng thì công sức sẽ uổng phí cả.
 
Vương đạo hữu.
 
Thần sắc quốc sư lộ vẻ cực kỳ ngưng trọng. Hắn nhìn Vương Lâm. ánh mắt lộ vẻ cảm kích vỏ cùng, lại một lần nữa ôm quyền vái Vương Lâm một vái.
 
- Ân đức của đạo hữu tộc ta xin ghi khắc! Lão phu đại biểu cho tất cả tộc nhân trên Tiên Cương đại lục vái tạ ơn đạo hữu!
 
Thần sắc Vương Lâm lạnh lùng, chậm rãi đi về phía cái ao. Nhưng ngay trong tích tắc khi tới gần cái ao. hắn đột nhiên ngẩng đầu. nhìn về phía khuôn mặt quốc sư. Ánh mắt quốc sư vẫn cảm kích như trước, ánh mắt nhìn về phía Vương Lâm lộ ra vẻ mệt mói và tử khí. Theo như lời hắn nói, mất đi tinh thạch, thời gian còn sống của hắn không nhiều.
 
- Ta muốn cứu Liên Đạo Phi trước!
 
Vương Lâm chậm rãi nói.
 
Quốc sư cười khổ, nhìn thoáng qua Liên Đạo Phi đang bị chín sợi xích khóa cứng, lắc đầu thở dài.
 
- Vương đạo hữu, lão phu không muốn lừa ngươi. Xích sắt trên người Liên Đạo Phi là do Tiên Hoàng bố trí, ta không thể mở ra. Một khi đụng tới thì hắn dù đang giao chiến với Song Tử Đại Thiên Tôn nhưng cũng lập tức phát hiện ra. Mà lão phu thật sự cũng không mở được.
 
Nhưng nếu ngươi đạt được lực lượng của Tiên Tổ rồi thì tất cả đều có thể giải quyết! Tin ta một lần. đạo hữu. tin ta một lần! Ta lấy tính mạng và tương lai của tất cả tộc nhân tộc ta cam đoan với ngươi!
 
Tin ta đi!
 
Thần sắc quốc sư cực kỳ chân thành. Hắn trả giá bằng tính mạng cũng chỉ vì muốn Vương Lâm tin hắn một lần.
 
Vương Lâm liếc nhìn quốc sư một cái, trầm mặc trong chốc lát liền gật đầu, cất bước đi vào trong ao nước. Nhưng ngay trong tích tắc khi chân phải hắn hạ xuống, xâm nhập vào trong nước ao màu máu, chân phải Vương Lâm trong nước ao lại khẽ chuyển động rất nhỏ một cái.
 
Động tác này rất nhẹ, hơn nữa bởi mặt nước khi chân hắn tiến vào sinh ra rung động che đi khiến người ngoài không thể phát hiện ra. Từ trong chân phải Vương Lâm lan ra một tia khí tức sát lục.
 
Luồng khí tức vừa xuất hiện này lập tức lan theo nước áo. lao thẳng tới Minh Đạo Tôn thần sắc dữ tợn đang nhắm nghiền đôi mắt, trong nháy mắt chui vào trong cơ thể Minh Đạo Tôn.
 
Quốc sư trên tế đàn trong lòng cực kỳ kích động. Hắn nhìn Vương Lâm bước vào trong nước ao, lập tức hai giơ lên bắt quyết, vận chuyển một tia sinh cơ còn lại trong cơ thể, đang muốn hóa thành bí thuật thi triển ra. Nhưng vào lúc này, đột nhiên địa cung trong nháy mắt liền lạnh hẳn!
 
Chi thấy Minh Đạo Tôn trong nước ao mở bừng đôi mắt vẫn đóng chặt, trong ánh mắt lộ vẻ mê mang trong tích tắc, sau đó liền hiện lên vẻ điên cuồng ngập trời. Sự lạnh lẽo của địa cung là từ thân thể hắn khuếch tán ra. Cũng trong nháy mắt khi hắn mở mắt, nước ao dùng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, nhanh chóng đóng băng!