Tiên Nghịch

Chương 357: Hồn Phiên tam pháp!




Chẳng qua, nơi này không có phương pháp luyện chế Hồn Phiên.
 
Sau khi xem xét một vòng, Vương Lâm đi lên lầu hai.
 
Ngọc giản trên lầu hai ít hơn rất nhiều so với lầu dưới, đặt lẻ tẻ ở bốn phía, bên cạnh còn có một chút giới thiệu ngắn gọn.
 
Thần thức Vương Lâm đảo qua, lập tức phát hiện một ngọc giản trên một cái giá có viết bốn chữ: Chế tác Hồn phiên. Hắn cầm ngọc giản lên, ngưng thần quan khán, chân mày không khỏi nhíu lại.
 
Trên ngọc giản này quả thực là ghi lại phương pháp chế tác Hồn Phiên. Chẳng qua, những điều giảng giải trong đó không có gì khác phương pháp luyện chế của những tu sĩ bình thường bên ngoài. Nếu Luyện Hồn Tông thực sự sử dụng phương pháp này để luyện chế Hồn Phiên thì cũng không thể tạo ra được uy danh vang dội như thế!
 
Sau khi cẩn thận tìm kiếm ở lầu hai, Vương Lâm vẫn như cũ không thu hoạch được gì. Ánh mắt hắn nhìn lên lầu ba, trầm ngâm một chút, cũng không làm ra hành động thiếu suy nghĩ nào mà là trở lại chỗ lão nhân ngồi nơi lầu một. Hắn ôm quyền nói:
 
- Tiền bối, vì sao không thể đi lên lầu ba?
 
Lão nhân hà hơi một một cái, liếc mắt nhìn Vương Lâm một cái nói:
 
- Không thể lên là không thể lên! Sao nói lắm lời vô nghĩa như thế?
 
Ánh mắt Vương Lâm lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào lão nhân.
 
Lão nhân nhướng mày, lẩm bẩm vài câu, không kiên nhẫn nói:
 
- Đừng có trừng mắt lên. Có phải ngươi muốn tìm ngọc giản ghi lại phương pháp chế tác Hồn Phiên phải không? Ta nói cho ngươi, thứ hay ho như thế nơi này không có đâu. Tầng thứ ba cũng không có. Ngọc giản chế tác Hồn Phiên chỉ có mười chiếc. Ngươi nếu muốn thì hãy đi mà cướp đoạt. Kia! Nhìn thấy không? Bên trong động phủ kia có một cái có thể học tập!
 
Ánh mắt Vương Lâm nhìn theo chỗ lão nhân chỉ, đích xác có một động phủ.
 
- Luyện Hồn Tông không có quy tắc gì cả, ngươi nếu có bản lĩnh giết người thì cứ giết, nhìn trúng cái gì thì cứ cướp đoạt, nhìn trúng nữ tu sĩ nào thì cứ ra tay.
 
Nếu không có bản lĩnh, hãy tìm mấy vị cũng không có bản lĩnh tu luyện cùng một chỗ. Như thế có thể đỡ bị người khác đánh cướp.
 
Ánh mắt lão nhân hiện lên vẻ trào phúng, nói.
 
- Không có quy tắc, tuỳ ý hành sự… Vương Lâm mỉm cười, Luyện Hồn Tông cũng quả thật thú vị. Ánh mắt hắn chợt loé lên, tay phải bỗng nhiên vung lên, thân mình lão nhân kia lập tức bị một bàn tay vô hình nắm lấy, ném lên trời.
 
Lão nhân ngẩn ra, sau đó cười ha hả. Vẻ mặt thờ ơ trước đó biến mất, thay vào đó là một cỗ chiến ý, cười lớn nói:
 
- Được! Được! Ngươi là người đầu tiên trong một trăm năm qua dám ra tay với lão phu, lão phu liền chơi đùa với ngươi!
 
Nói xong, thân mình hắn khẽ động, giãy lên để thoát ra.
 
Ánh mắt Vương Lâm lạnh lùng, tay phải tuỳ ý vung lên. Lập tức thân mình lão nhân bị một cỗ lực lượng mạnh mẽ túm lấy, ầm một tiếng, bị đập vào vách đá một bên.
 
Lão nhân bị đập cho choáng voáng đầu óc, sau khi lấy lại tâm thần, giận dữ đang muốn gầm lên thì thân mình hắn lại bị kéo về, lại ném ra.
 
Ầm, ầm, ầm!
 
Liên tục va chạm, lão nhân hừ thảm, khoé miệng tràn ra máu tươi. Cuối cùng thấy Vương Lâm còn muốn chụp tới, vội vàng cầu xin tha thứ:
 
- Đừng ném nữa. Gia gia, ta gọi ngươi là gia gia. Tha cho ta đi. Nếu cứ đánh tiếp, đống xương cốt già cả của ta sẽ nát bấy mất!
 
Vương Lâm buông tay, lão nhân kia ngã trên mặt đất, bò dậy, cười khổ nói:
 
- Sư đệ, ngươi có tu vi như thế hãy trực tiếp đi chém giết mà đoạt ngọc giản đi. Trong Luyện Hồn Tông chúng ta, chỉ cần không tàn sát quá nhiều người, cũng sẽ không ai quản chuyện của ngươi đâu!
 
Vương Lâm liếc mắt nhìn lão nhân một cái, xoay người rời khỏi, liền đi đến phía trước chỗ động phủ mà lão nhân kia chỉ tới. Ngoài động phủ này có một số cấm chế, thần thức của Vương Lâm đảo qua, lập tức phát hiện có một người đàn ông trung niên đang khoanh chân ngồi đó, sát bên vách sơn động còn có hai nữ tu cũng đang ngồi.
 
Ánh mắt Vương Lâm chợt loé lên, tay phải khẽ động, từng đạo cấm chế tàn ảnh lập tức gào théo lao ra. Chỉ nghe ầm một tiếng, cấm chế bên ngoài động phủ, ngay cả tảng đá phong kín bên ngoài cửa động cũng hoàn toàn đổ sập xuống!
 
Lão già có thân hình gầy gò xa xa run lên, thầm nhủ từ nay về sau Luyện Hồn Phong lại có thêm một tên không thể trêu chọc.
 
Động phủ bị huỷ, người đàn ông bên trong lập tức nổi giận gầm lên, cả người hoá thành một đạo cầu vồng, đột nhiên lao ra. Hắn không nói hai lời, vỗ túi trữ vật, lập tức một cây cờ nhỏ màu tím xuất hiện trong tay. Tay hắn rung lên, mấy trăm hồn phách gào thét lao ra.
 
Trong những hồn phách này có nam có nữ, phát ra từng trận gào khóc thê lương, phô thiên cái địa, đánh tới Vương Lâm.
 
- Phá huỷ động phủ của ta! Muốn chết!?
 
Thần sắc của Vương Lâm vẫn như thường, người từ trong động phủ lao ra này cũng không phải là Nguyên Anh kỳ, mà giống như lão nhân kia, đều chỉ là Kết Đan hậu kỳ đại viên mãn.
 
Chẳng qua, Hồn Phiên trong tay có chút khác thường, Vương Lâm liếc mắt một cái có thể nhìn ra bên trên Hồn Phiên có một đạo kim tuyến. Hồn phách từ đó phóng thích, phát ra hắc khí, cùng với những loại hồn phách tầm thường chỉ cần gió thổi qua sẽ tiêu tan hoàn toàn khác nhau.
 
Mấy trăm hồn phách này đều có hồn lực no đủ, hơn nữa trong đó có mấy tên không ngờ còn phát tán ra uy áp không kém gì những tu sĩ Kết Đan kỳ bình thường.
 
- Trưởng thành!
 
Ánh mắt Vương Lâm sáng ngời, hắn nhìn ra được Hồn Phiên này có chỗ đặc biệt.
 
Những hồn phách này bị giam cầm trong Hồn Phiên mà không bị gián đoạn, thần thông vẫn tăng trưởng.
 
Ánh mắt Vương Lâm chợt loé lên, tay phải xuất ra một trảo cách không. Lập tức Hồn Phiên của Kết Đan kỳ tu sĩ kia rời tay, bay đến trong tay của Vương Lâm. Vương Lâm điểm lên trên Hồn Phiên một cái, đem thần thức của đối phương lau sạch. Tâm thần hắn khẽ khộng, liền dung nhập vào trong Hồn Phiên này, một cỗ cảm giác như nước mát thấm vào dâng lên trong tim.
 
Hồn Phiên rung lên, những hồn phách đang gào thét lập tức bị hút hết vào trong Hồn Phiên.
 
Kết Đan kỳ tu sĩ kia há hốc mồm mắt, hít một hơi thật sâu. Hắn không nói hai lời, lập tức từ trong túi trữ vật xuất ra một khối ngọc giản màu đen, ném xuống mặt đất. Thân mình hắn lập tức rời đi, trong miệng hô lên:
 
- Nhận thua, nhận thua! Động phủ này thuộc về ngươi! Ngọc giản này thuộc về ngươi! Hồn Phiên kia ta cũng không cần, đều thuộc về ngươi! Trong động phủ ta còn có hai tiểu thiếp song tu, trong đó có một người ta còn chưa kịp động vào. Nếu ngươi thích đều là của ngươi! Tất cả ta đều đã trao ngươi! Theo quy củ ngươi không được giết ta!
 
Nói xong, thân mình hắn nhanh chóng bay ra!
 
Vương Lâm liếc nhìn hắt một cái, cũng không ra tay mà là tay phải triệu hồi, ngọc giản màu đen kia rơi vào trong tay hắn. Hắn ngưng thần xem xét.
 
Lúc này, từ bên trong động phủ đi ra hai nữ tử. Tướng mạo của hai người này đều thuộc hàng thượng đẳng. Trên mặt không có nửa điểm ngạc nhiên, coi như việc cướp đoạt động phủ này cũng chỉ là việc bình thường, chỉ im lặng đứng bên ngoài động phủ.
 
- Đây mới là phương pháp chế tác Hồn Phiên của Luyện Hồn Tông! Tuy nhiên, không phải là đầy đủ… Vương Lâm thu hồi thần thức, nhíu mày.
 
Một người mặc quần áo màu ngọc bích lúc này thấy Vương Lâm đã xem xong toàn bộ ngọc giản, nhướn mày, lập tức nói:
 
- Sư huynh, ngươi đã nhìn ra phương pháp chế tác Hồn Phiên trong ngọc giản này còn có chỗ thiếu hụt?
 
Vương Lâm ngẩng đầu nhìn lên hai nữ tử này, cả hai đều có tu vi Kết Đan trung kỳ.
 
- Vì sao lại như thế?
 
Vương Lâm hỏi.
 
Nữ tử mặc quần áo màu ngọc bích vội nói:
 
- Sư huynh là Thanh Mộc, người vừa giành được thắng lợi trong cuộc đấu bên ngoài phải không? Sư muội Hứa Vân ra mắt sư huynh. Về phần Hồn Phiên thiếu hụt là bởi vì phương pháp chế tác Hồn Phiên của Luyện Hồn Tông chia làm ba phần, cùng với tên của ba toà đại phong giống nhau, là Luyện hồn, Trừu phách, Toả thần. Ba loại phương pháp này kết hợp vào một chỗ mới chân chính là phương pháp chế tác Hồn Phiên.
 
Ánh mắt Vương Lâm chớp lên, thu hồi ngọc giản lại, liếc nhìn động phủ này một cái. Đây không phải là cái làm hắn vừa lòng, thần thức hắn đảo qua, thân mình hoá thành một đạo cầu vồng, hướng về dưới chân núi bay đi.
 
Hai nữ tử kia ngẩn ra, nhìn sang lẫn nhau, vội vàng đi theo phía sau. Ở Luyện Hồn Tông, đệ tử mà sinh sống một mình, trừ khi tu vị cực cao nếu không sẽ rất nguy hiểm, phải phụ thuộc vào người khác để tồn tại, cho nên liền tụ tập một đám năm ba người một chỗ.
 
Mỗi khi tranh đấu mà thua thì phải giao ra toàn bộ. Sau khi giao ra, đối phương không thể vẫn xuống tay giết người, nếu không sẽ có trưởng lão can thiệp.
 
Loại quy tắc bất hợp lý này không thể khiến đệ tử hình thành lòng trung thành. Đạo lý này ai cũng hiểu được nhưng không ai biết nguyên nhân vì sao mà Luyện Hồn Tông lại làm như thế.
 
Trước đó, hai người mà hai nàng dựa vào chính là vị sư huynh đã bị Vương Lâm đánh cho bỏ chạy kia, hai người nàng tự nhiên phải đi theo Vương Lâm.
 
Vương Lâm đang phi hành, nhướn mày, dừng thân lại, quay đầu quát:
 
- Đừng đi theo ta!
 
Nói xong hắn lạnh lùng quét mắt nhìn hai nữ tử này một cái, lại xoay người rời đi.
 
- Sư tỷ, làm sao bây giờ?
 
Nữ tử bên cạnh Hứa Vân lo lắng nói.
 
Hứa Vân dậm chân một cái, hừ nhẹ nói:
 
- Còn có thể làm gì nữa. Hắn không cho chúng ta đi theo, chúng ta cũng sẽ không so đo. Chờ hắn tìm được động phủ rồi, chúng ta sẽ ở cạnh đó. Như vậy, những người khác có thể nể mặt hắn, không đến quấy rầy việc tu luyện của chúng ta.