Tiên Nghịch

Chương 569: Đệ nhị nguyên thần




Vương Lâm từng bước đi về phía trước tiến vào cách xác chết Tử Thử mười trượng. Hắn vừa mới tiến vào lập tức có ánh sáng vàng lóe lên từ xác chết Tử Thử. Ánh sáng vàng này giống như hàng vạn kim châm, bỗng nhiên chợt lóe đâm ra.
 
Ánh mắt Đằng Vân lộ ra vẻ vui mừng, mang theo một chút đắc ý. Nhưng lập tức hắn lại hít sâu một hơi lạnh, vẻ đắc ý trong mắt tiêu tan.
 
Hai mắt Vương Lâm giấu ở bên trong mũ giáp tràn ra một đạo lạnh lẽo, tay vung lên lập tức ánh sáng này bị quét sang ngang. Vương Lâm đã từng có một lần thu kiếm khí của Kiếm Tiếu Thập Nhị tử, giờ phút này không chút hoang mang bước tới bên cạnh xác Tử Thử.
 
Vương Lâm bước đi nhìn có vẻ nhẹ nhàng, rơi vào trong mắt Đằng Vân ở ngoài mười trượng lại cực kỳ hoảng sợ. Hắn thầm nhủ không ổn thân hình vừa động đang muốn bỏ chạy, lúc này một tiếng hừ lạnh truyền vào trong tai hắn.
 
Thân hình Đằng Vân run lên, ngừng lại. Hắn có loại cảm giác nếu bản thân cố ý chạy trốn, sợ là chắc chắn phải chết. Bóng ma chết chóc rơi xuống trong lòng hắn.
 
- Không cần xác của sư đệ ngươi sao?
 
Vương Lâm ngồi xổm xuống, cũng không quay đầu lại nói.
 
Bộ mặt Đằng Vân co rúm, vội vàng nói:
 
- Nếu tiền bối thích cứ việc cầm, vãn bối tuyệt không có một chút oán hận. Vị sư đệ này của ta từ nhỏ là một người đáng thương, sau khi chết lại có một nhân vật lớn như tiền bối trợ giúp, đó là phúc khí tám đời của hắn. Vãn bối tin tưởng cho dù là sư đệ còn sống, biết tiền bối cảm thấy hứng thú cũng nhất định không chút do dự mà tự sát. Vị sư đệ này của ta chính là một người rất nhiệt tình.
 
Giờ phút này nội tâm hắn sợ hãi, nóng lòng hoảng hốt nói năng không rõ.
 
Vương Lâm nhìn xác chết Tử Thử, ánh mắt dừng ở chỗ mi tâm. Ánh sáng vàng tràn ra từ mi tâm.
 
Vương Lâm bình tĩnh ngưng thần, tay phải quyết đoán chém một nhát, xác Tử Thử đầu lìa khỏi cổ. Cái đầu bị Vương Lâm hư không bắt lấy, há mồm liền phun ra một ngụm Nguyên thần tinh hỏa.
 
Ngọn lửa không mầu bao vây cái đầu Tử Thử không ngừng thiêu đốt luyện hóa.
 
Đằng Vân ở bên cạnh thấy mọi thứ, trong lòng run lên, đau khổ nói thầm:
 
- Xong rồi, xong rồi. Người này có Nguyên thần tinh hỏa, chắc chắn không phải yêu nhân, nhưng chắc chắn là một người tu ma lòng lang dạ sói ngay cả người chết cũng không buông tha! Ta cũng là xui xẻo gặp được chuyện này, chỉ cầu người này không nên giết ta bịt miệng… Vương Lâm nhìn cái đầu Tử Thử đang bị luyện hóa, lại phun ra một ngụm khí Nguyên thần, đầu Tử Thử nháy mắt tiêu tan, chỉ lưu lại một đạo ánh sáng vàng không ngừng lấp lóe.
 
Vương Lâm thở sâu, tay phải hư không bắt lấy ánh sáng vàng, đưa đến bên miệng nuốt vào.
 
Sau đó chân trái hắn đá xác Tử Thử sang hướng Đằng Vân, miệng nói:
 
- Thân thể sư đệ của ngươi trả lại cho ngươi! Chôn cất tử tế đi.
 
Sắc mặt Đằng Vân tái nhợt, nhưng trong mắt hiện lên vẻ sống sót sau tai nạn. Hắn vội vàng đón nhận xác chết, luôn mồm nói:
 
- Dạ. Cảm ơn tiền bối, cảm ơn tiền bối.
 
Nói xong, hắn ôm xác chết vội vàng bước đi.
 
Mãi cho tới ngoài mấy chục dặm, toàn thân hắn mồ hôi lạnh không ngừng, thở mạnh ra một hơi nhìn xác chết không đầu trong lòng oán hận. Hắn ném xác chết đi, tay phải vung lên một mảng mây đen lớn lập tức bay ra bao quanh xác chết. Trong nháy mắt, cả xác chết bị cắn nuốt không còn một mảnh.
 
- Đều là xác chết này làm hại, lão tử vừa rồi suýt mất mạng! Chẳng qua vị tiền bối này tu vi tuy cao nhưng đầu óc lại không linh hoạt, lại thật sự nghĩ rằng người này là sư đệ của ta!
 
Đằng Vân nhổ một ngụm nước miếng, suy nghĩ lại mọi chuyện vừa rồi, trong lòng vẫn còn sợ hãi. Hắn quay đầu nhìn một cái lập tức rời khỏi.
 
Hắn lại không biết, nếu Vương Lâm thật sự cho rằng hắn là sư huynh của Tử Thử, như vậy chờ đợi hắn sẽ là kết cục gì.
 
Nuốt kiếm khí của Lăng Thiên Hậu, Vương Lâm đứng ở tại chỗ thân hình chậm rãi trầm xuống cuối cùng hoàn toàn tiến vào trong lòng đất. Hắn khoanh chân ngồi lẳng lặng luyện hóa.
 
Kiếm khí của Lăng Thiên Hậu nếu không luyện hóa một đoạn thời gian, rất khó triệt để cho bản thân sử dụng.
 
Vào lúc chìm dưới lòng đất, thần thức Vương Lâm khẽ động lập tức nhận thấy được ở nơi cách đó không xa còn có một cỗ kiếm khí tràn ra. Ánh mắt hắn chợt lóe, hư không chộp một cái trong lòng đất. Cỗ kiếm khí ở xa xa kia lập tức giãy dụa, không ngờ hóa thành hình một con chuột thật lớn, hướng về phía Vương Lâm rít gào.
 
Vương Lâm khẽ "a" một tiếng, tu vi Vấn Đỉnh tràn ra, kiếm khí hóa thành con chuột kia lập tức kêu ầm ĩ, bị bắt sống.
 
Hiện ra trước mặt Vương Lâm là một thanh kiếm lớn phong cách cổ xưa. Trên kiếm có một con chuột màu đen hai mắt đen chuyển động nhìn chằm chằm Vương Lâm.
 
- Thanh kiếm của Tử Thử!
 
Khóe miệng Vương Lâm lộ ra một tia mỉm cười. Lúc trước hắn giết Tử Thử, Nguyên thần bị biến thành điên cuồng cầm thanh kiếm tùy ý ném đi trong lòng cũng hơi đáng tiếc. Hắn cũng không ngờ rằng hôm nay chẳng những được kiếm khí của Lăng Thiên Hậu, thậm chí ngay cả thanh kiếm Tử Thử này mất rồi lại được.
 
- Kiếm Tôn Lăng Thiên Hậu, nếu có một ngày Vương Lâm ta toàn bộ lấy được mười hai thanh Kiếm Tiếu, ngươi sẽ có vẻ mặt gì… Vương Lâm cầm kiếm của Tử Thử, đánh lên một đạo thần thức của mình, ném vào trong túi trữ vật.
 
Mười hai thanh bảo kiếm Kiếm Tiếu Thập Nhị Tử này cũng không phải là bình thường. Với tu vi cao nhất trong mười hai con giáp cũng hoàn toàn không phát ra uy lực của thanh kiếm, nhưng ở trong tay Vương Lâm lại không giống.
 
Ở dưới đất nơi Tử Thử chết, Vương Lâm mất một tháng luyện hóa rốt cuộc đem kiếm khí kia thu lại cho mình sử dụng. Lần này không giống như Mạt Dương kiếm khí, chỉ là tồn tại trong cơ thể, khi sử dụng mới có thể xuất ra.
 
Kiếm khí của Tử Thử sau khi Vương Lâm luyện hóa thu phát tùy tâm. Thậm chí hắn có thể biến hóa kiếm khí thành mười phần, uy lực của nó tản đều ra. Đồng dạng nếu mười phần hợp một, đó là kiếm khí cực mạnh của Lăng Thiên Hậu.
 
Như vậy kiếm khí này lại linh hoạt rất nhiều, so với lúc trước là một trời một vực.
 
Theo điểm này mà nói, sự trân trọng của Lăng Thiên Hậu đối với môn hạ đệ tử vượt xa so với Thiên Vận Tử. Hắn có thể cho đệ tử kiếm khí rất mạnh, nhưng Thiên Vận tử lại chỉ cho một vật miễn cưỡng để hộ mệnh.
 
Lăng Thiên Hậu có thể vì đệ tử sắp xếp Tham Lang đi vào vùng đất Yêu Linh để bảo vệ, nhưng Thiên Vận Tử lại không làm như thế.
 
Điều này cùng hai người bọn họ có liên hệ thật lớn. Lăng Thiên Hậu tu là bá đạo, đạo của hắn khiến cho hắn đối với tất cả người của mình cực kỳ bao che khuyết điểm, không cho phép người ngoài xúc phạm!
 
Môn hạ đệ tử quyết không cho phép người ngoài làm nhục, nguyên nhân chính là vì như thế cho nên tuy tiếng xấu Đại La Kiếm Tông truyền xa nhưng sự ngưng tụ của Kiếm Tôn Lăng Thiên Hậu đối với đệ tử rất mạnh. Tuy nhiên cũng bởi vì thế trong môn phái này người cực mạnh không nhiều. Chim ưng nếu vẫn ở dưới sự bảo vệ, rất khó thành hùng ưng chân chính.
 
Ngược lại Thiên Vận Tông, đạo của Thiên Vận tử là tùy theo trời, theo vận mà làm. Hắn điển hình thuận theo lòng trời tu hành, môn hạ đệ tử sống chết theo trời, mạnh yếu theo mệnh, cho nên sẽ không dễ dàng ra tay.
 
Tuy nói như thế, nhưng cách thức này của Thiên Vận tử cũng khiến cho trong tông phái cao thủ rất nhiều. Chỉ cần bảy người được phong Thiên Vận thất tử ở bên ngoài, không một người không mạnh mẽ, càng không cần phải nói ở trong phái những người trải qua vô số năm rèn luyện giữa sống chết.
 
Vương Lâm ở dưới lòng đất tu luyện một tháng, ở vùng đất Yêu Linh đã xảy ra một chuyện lớn. Chuyện này gần như khiến tuyệt đại bộ phận tu sĩ ở ngoài tới đều rời khỏi nơi ở, chạy tới quận Hỏa Yêu và quận Thiên Yêu.
 
Quận Thiên Yêu phát binh ba ngàn vạn chính thức tuyên chiến quận Hỏa Yêu.
 
Ở vùng đất Yêu Linh dĩ vãng tuy nói rằng chiến tranh không ngừng nhưng toàn bộ đều là xung đột nhỏ, giống như loại hai quận triển khai chiến tranh sống chết này cũng là cực kỳ hiếm thấy.
 
Mặc dù mỗi năm nghìn năm một lần tu sĩ tiến vào cũng chỉ khiến cho chiến tranh chín quận ở một trình độ nhất định, mà không gợi ra loại chiến đấu sống chết này!
 
Bởi vì một khi cân bằng của chín quận Thiên Yêu bị đánh vỡ, vậy sẽ khiến cho phản ứng liên tiếp không thể tưởng tượng được xảy ra.
 
Nhưng đối với tu sĩ mà nói, đây cũng là kỳ ngộ trên trời rơi xuống, là cách nhanh nhất đạt được chiến công!
 
Tám đại Yêu soái quận Thiên Yêu và tám vị phó soái toàn bộ xuất binh. Trong phó soái thêm hai người mới, trừ Mạc Lệ Hải ra còn có Yêu tướng thứ nhất Mặc Phi lúc trước.
 
Ngoài ra, Yêu Đế quận Thiên Yêu cũng đích thân tới.
 
Toàn đại quân được chia làm ba đường, trực tiếp theo ba phương hướng đánh tới quận Hỏa Yêu, hẹn gặp nhau ở đế đô Hỏa Yêu.
 
Ngày mà Vương Lâm từ lòng đất đi ra, đúng là ngày đại quân quận Thiên Yêu tiến vào lãnh địa quận Hỏa Yêu.