Tiên Nghịch

Chương 879: Cổ Thần Khôi lỗi thuật




- Giết!
 
Thanh Thuỷ gào lên, cả người lao ra, hồng quang tràn ngập toàn thân, lại ẩn chứa Cực Cảnh vô tận. Hai tay hắn bấm quyết, xuất hiện thần thông gào rít.
 
Trước người hắn lại trống rỗng xuất hiện một sợi dây mảnh. Sợi dây này nhỏ như tơ máu, sau khi xuất hiện phảng phất như có thể xé rách không gian. Nó từ Thanh Thuỷ lao ra, nháy mắt xé gió lao thẳng tới cánh tay đang thu lại kia.
 
Ầm!
 
Một tiếng nổ long trời lở đất vang lên, Thanh Thuỷ cũng đã tới gần cánh tay, điên cuồng công kích. Tiếng động ầm ầm không ngừng vang lên. Nhất là sợi tơ mảnh kia mỗi lần loé lên đều khiến cho cánh tay chấn động!
 
Vương Lâm thấy được một màn này cũng phải hít sâu một hơi. Đang khoanh chân ngồi bên cạnh xương cốt của Vọng Nguyệt, hắn cắn răng đứng dậy, hoá thành một đạo tàn ảnh lao thẳng về phía trước.
 
- Vương Lâm ta ngang dọc thiên địa, dù không phải là chính nhân quân tử nhưng Thanh Thuỷ có ân đối với ta, lúc này hắn lo lắng phát điên lên, ta không thể ngồi yên không để ý được!
 
Cả người Thanh Thuỷ phảng phất như phát cuồng, không ngừng gầm rống công kích. Cảnh tượng này khiến đồng tử trong hai mắt kim long co rút lại. Dù là Nhất Mộc Tử cũng phải hít sâu một hơi. Hắn đã biết vì sao trước khi mình đi, Đại trưởng lão từng nói rằng không thể dễ dàng trêu chọc Thanh Thuỷ này!
 
Sắc mặt của Võ Đông Thiện cũng biến đổi, nhìn chằm chằm vào Thanh Thuỷ, nhất là sợi tơ mảnh trước người Thanh Thuỷ, tâm thần chấn động.
 
Trong khi công kích, mắt phải của Thanh Thuỷ phịch một tiếng, bạo khai, hoá thành huyết nhục khuếch tán về phía trước, toàn bộ Cực Cảnh phóng ra, đánh vào trên cánh tay.
 
Phịch một tiếng, cánh tay kia chấn động, đang nắm lấy Huyền Bảo thượng nhân cũng phải buông lỏng ra.
 
Vẫn chăm chú nhìn cuộc chiến, hai mắt kim long chợt loé lên, không chút nghĩ ngợi lao thẳng về phía Huyền Bảo thượng nhân. Thân mình thô to lại huy vũ long vĩ, đánh về phía Thanh Thuỷ.
 
Còn cánh tay ẩn chứa khí tức Vọng Nguyệt kia cũng duỗi năm ngón ra, cùng lúc chụp về phía Thanh Thuỷ!
 
Mắt phải của Thanh Thuỷ huyết nhục mơ hồ, nhưng hồng quang trong mắt trái cũng tràn ngập, lộ ra vẻ điên cuồng. Tay phải hắn bấm quyết, chỉ về phía trước. Lập tức Hô Phong thuật lại tràn ra, bên trong hắc phong lại có tám con hắc long gào rít.
 
Tám con hắc long này gần giống với Cửu long Hô phong của Bạch Phàm. Uy lực của nó so với thất long trước đó phải cao hơn mấy lần!
 
Hô Phong bát long gào rít lao thẳng về phía nguyên thần của Huyền Bảo thượng nhân nhưng vẫn chưa huỷ diệt mà chỉ quét ngang ra, nhấc lên một cơn lốc khiến cho Huyền Bảo thượng nhân suy yếu đến cực điểm, nguyên thần gần như sụp đổ. Trên người tám con Hô Phong hắc long hình thành một Hô Phong ấn quyết, không ngừng phong ấn khiến cho Huyền Bảo thượng nhân lập tức hôn mê, theo thông đạo hướng về lốc xoáy nhập khẩu bay đi.
 
Gần như ngay tại khi nguyên thần của Huyền Bảo thượng nhân bị thổi tới lốc xoáy nhập khẩu, thân mình Vương Lâm cũng từ bên trong bay ra, nắm chặt lấy nguyên thần của Huyền Bảo thượng nhân, cấp tốc lui về sau, một lần nữa tiến nhập lốc xoáy, lao đi.
 
Cảnh tượng này lưu loát như gió thoảng mây bay, không chút chậm trễ. Thần thông của Thanh Thuỷ tràn ra, Vương Lâm bước tới, phối hợp cực kỳ ăn ý!
 
Trước khi ly khai, Vương Lâm nhìn thấy trong vẻ điên cuồng ở mắt trái Thanh Thuỷ lộ ra một tia tín nhiệm.
 
- Thanh Thuỷ sư huynh, ta sẽ dốc toàn lực!
 
Vương Lâm chui ra khỏi lốc xoáy, đem nguyên thần của Huyền Bảo thượng nhân ném vào trong túi trữ vật, không chút nghĩ ngợi mở ra con mắt thứ ba ở mi tâm. Thân mình hắn bỗng nhiên quay ngoắt đầu lại, bổn nguyên lực trong con mắt thứ ba theo hồng quang tản ra, nhắm về phía lốc xoáy.
 
Trong khi gào rít, kim long cũng lập tức thay đổi phương hướng. Tốc độc của nó quá nhanh, lao lên một cái đã tới gần lốc xoáy nhập khẩu, chui đầu vào.
 
Con kim long này lập tức nghênh diện với hồng quang trong con mắt thứ ba của Vương Lâm. Thân mình nó chấn động. Trong hồng quang kia có một lực lượng khiến nó cực kỳ khiếp sợ. Chẳng qua lực lượng này rất mỏng manh, không đủ để sinh ra uy hiếp đối với nó. Nhưng cảm giác đến từ sâu trong tâm thần cũng là cực kỳ rõ ràng!
 
Thân mình khổng lồ của nó không tự chủ được phải dừng lại!
 
Khoảnh khắc khi Vương Lâm nhìn thấy được con cự long, tâm thần hắn chấn động. uy áp gần như thế khiến cho hắn phải hít một hơi thật sâu. Nương theo sát na đối phương dừng lại, thân mình hắn lập tưc chui vào vách thịt phía sau, triển khai tốc độ nhanh nhất. Hắn không phải chạy xuống phía dưới mà là hướng thẳng về phía trước.
 
Trong khi chạy trốn, hai tay Vương Lâm bấm quyết, sau khi cảm giác lại những thứ đã chuẩn bị trước đó, trên mặt hắn lộ ra vẻ tàn nhẫn.
 
Thân mình khổng lồ của con kim long vượt xa tốc độ của Vương Lâm, trực tiếp xuyên đi. Dưới con mắt của nó, Vương Lâm chỉ là một con kiến, một loài bò sát. Hạng người như con kiến không ngờ lại dám cướp đi nguyên thần Huyền Bảo thượng nhân ngay trước mặt mình.
 
Đây là phạm vào thiên uy!
 
Đối với việc tiêu diệt con kiến này, hắn căn bản không cần tốn nhiều sức lực. Lúc này truy kích, hắn lập tức gầm lên một tiếng!
 
- Rống!
 
Trong tiếng gầm rống này ẩn chứa nguyên lực quá mức cường đại, khiến cho vách thịt phía trước lập tức chấn động. Vương Lâm đang chạy trốn phía trước, lập tức thân mình run lên, phun ra một ngụm tiên huyết! Hắn không có chút nào tạm dừng, lại còn mượn lực này, nhanh chóng chạy đi.
 
- Bạo!
 
Vương Lâm gầm lên, nguyên thần lay động! Nếu không có thân thể Cổ Thần, một kích vừa rồi hắn đã lập tức tan nát tử vong. Dù là hiện tại, hắn vẫn có thể cảm nhận được từng trận đau nhức ở trong cơ thể.
 
Nhưng hắn cũng không chút sợ hãi. Nháy mắt khi hắn quát khẽ, hơn mười thanh phi kiếm được cất giấu ở những nơi mẫn cảm trong thân thể Vọng Nguyệt đã ầm ầm bạo khai!
 
Đột nhiên những âm thanh bang bang không ngừng vang lên. Trong cơ thể Vọng Nguyệt có mấy vị trí cực kỳ mẫn cảm, nếu bị thương nặng sẽ mang đến cho Vọng Nguyệt cơn đau khó có thể tưởng tượng được.
 
Đau đớn sẽ làm cho lửa giận của Vọng Nguyệt ngút trời!
 
Chỉ có điều trong cơ thể Vọng Nguyệt muốn tìm được những vị trí như thế thì đối với mọi người mà nói là sự tình không có khả năng. Mặc dù là ngẫu nhiên tìm được, ảnh hưởng đối với Vọng Nguyệt cũng không quá lớn!
 
Ngoại trừ Vương Lâm!
 
Nhất là lúc này gần như tất cả những điểm mẫn cảm trong cơ thể nó đồng thời bị phi kiếm tự bào tràn ra. Do đó loại đau đơn này không kém chút nào so với sự đau đớn Vọng Nguyệt cảm thụ được khi bị thương trước đó!
 
Bên trong Hư Vô hắc ám, thân mình Vọng Nguyệt chính là đang phiêu đãng vô mục đích nhưng chỉ trong nháy mắt cũng lập tức chấn động, thân mình trở nên run rẩy kịch liệt. Tiếng gầm giận dữ từ trong cơ thể điên cuồng truyền ra.
 
Trong cơ thể Vọng Nguyệt lúc này lại có biến hoá kinh thiên. Theo Vọng Nguyệt nhuyễn động, những vách thịt vô tận điên cuồng đè nén, phảng phất như Càn Không điên đảo, bắt đầy kịch liệt lay động.
 
- Rống!
 
Vọng Nguyệt lại hét lên giận dữ, Thân mình không lồ của nó không ngờ lại kéo dài ra, há rộng mồm, tốc độ nhuyễn động lại càng nhanh hơn, phảng phất như muốn đem toàn bộ những thứ trong cơ thể phun ra. Từ trong mồm nó lập tức có một cỗ công kích phun ra.
 
Lúc này, Vương Lâm đang bỏ chạy trong cơ thể Vọng Nguyệt, mắt thấy lập tức sẽ bị kim long kia đuổi kịp. Hắn chỉ thấy thân mình bị một cỗ công kích làn tràn, không chút tạm dừng, lấy tốc độ cực nhanh trực tiếp lao về phía trước. Vách thịt phía trên lại mở ra tầng tầng, nối thẳng đỉnh đầu và mồm của Vọng Nguyệt.
 
Không chỉ có Vương Lâm, kim long đồng dạng cũng như thế. Thân mình nó không chịu khống chế, bị một cỗ lực lượng đẩy đi.
 
Đồng dạng, bên trong thông đạo hẹp dài trong lốc xoáy, Thanh Thuỷ đang ác chiến với cánh tay kia, khoảnh khắc thân mình không tự chủ được bị phun ra, theo vách thịt bị đẩy về phía trước.
 
Ngoại trừ hắn, Nhất Mộc Tử và Võ Đông Thiện cũng không tránh khỏi kiếp nạn này, thân mình bị cỗ lực lượng này đẩy mạnh ra, theo cái khe rời đi.
 
Bên trong Hư Vô hắc ám, tiếng gầm rống của Vọng Nguyệt không ngừng vang lên. Chỉ thấy dưới lực phun điên cuồng này, kim quang chợt loé lên, thân mình kim long này bị phun ra đầu tiên.
 
Người tiếp theo là Vương Lâm.
 
Sau đó là Thanh Thuỷ, Nhất Mộc Tử, Võ Đông Thiện nhất nhất bị phun ra, dừng lại bên trong Hư Vô.
 
Khoảnh khăc Vương Lâm bị phun ra, không chút nghĩ ngợi lập tức phong ấn toàn bộ nguyên lực tiên nguyên, hòng trì hoãn tốc độ tiêu tan nhưng không có tác dụng gì! Gần như nháy mắt khi hắn tiến vào hư vô, hắn liền cảm nhận được nguyên lực trong cơ thể cấp tốc biến mất, từng đợt phong ấn vô hình tầng tầng lớp lớp hạ lên người.
 
Tiên nguyên trong cơ thể đồng dạng cũng như thế!
 
Duy nhất Cổ Thần lực ẩn chứa trong cơ thể là không chút nào bị ảnh hưởng!
 
Thanh sắc của Vương Lâm bất động, lập tức lui về phía sau.
 
Nguyên lực trên phạm vi lớn tiêu tan không chỉ tác dụng với một mình hắn. Lúc này đây, bất kể là kim long hay đám người Nhất Mộc Tử cũng đều như thế!
 
Chỉ có điều những người này rất rõ ràng về sự cổ quái nơi này, gần như nháy mắt đã thi triển dày đặc các loại thần thông. Bên ngoài thân thể Nhất Mộc Tử nổi lên ba căn mộc điều màu tím. Sắc mặt hắn tái nhợt, tốc độ tiêu tan nguyên lực trong cơ thể tuy không thể hoàn toàn ngăn cản những cũng làm giảm xuống.
 
Thân thể kim long lại loé ra ánh sáng vô hình, miễn cưỡng chống cự lại. Chỉ có điều so với Nhất Mộc Tử rõ ràng là không bằng. Còn Võ Đông Thiện là người thoải mái nhất, bên ngoài thân thể hắn có một bọt khí thật lớn, phảng phất ngăn cách với cả bốn phía!
 
Chỉ có điều bọt khí kia cũng đang không ngừng tiêu tan, cần hắn lúc nào cũng phải vận chuyển nguyên lực bổ sung.
 
Về phân Thanh Thuỷ, hắn đơn giản chỉ đưa tay phải ôm lấy người, sử dụng hoạ địa vi lao cứng rắn kháng trụ lại. Chỉ có điều, dù là như thế cũng không thể kiên trì được lâu.
 
So sánh với tất cả, nhẹ nhàng nhất chính là Vương Lâm. Hắn căn bản không cần để ý tới nguyên lực trong cơ thể mà nắm chặt bàn tay lại, nhìn chằm chằm kim long kia, lộ ra vẻ cười lạnh.
 
Nhưng hắn vẫn không có hành động thiếu suy nghĩ nào mà không ngừng lui lại phía sau, đáy lòng thầm nhủ:
 
- Lúc này còn không phải là thời cơ tốt nhất, phải chờ đợi!
 
Nháy mắt khi mọi người bị phun ra, tiếng rống của Vọng Nguyệt lại vang lên, bên trong hai mắt lại hiện lên lốc xoáy, từ bên trong lộ ra một thân ảnh.
 
Người này không ngờ lại là Cực Hiền Thiên!
 
Chẳng qua hai mắt Cực Hiền Thiên cũng ảm đạm, thỉnh thoảng hiện lên vẻ giãy dụa nhưng một lát sau, một tiếng hét bén nhọn từ trong miệng hắn truyền ra. Cả người hắn trực tiếp theo lốc xoáy trong mắt Vọng Nguyệt bay lên.
 
Đồng tử trong hai mắt Vương Lâm co rụt lại nhưng ngay lập tức bùng lên tinh quang. Trái tim hắn đập ngày càng nhanh. Bụp, bụp, bụp… Tại đây, trong Hư Vô giới, với thân thể Cổ Thần của mình, Vương Lâm lập tức đã nhận ra khí tức Cổ Thần trên người Cực Hiền Thiên!
 
Dưới con mắt của hán, Cực Hiền Thiên chính là do một tinh điểm Cổ Thần biến thành! Cũng có thể nói rằng hắn dung hợp với một tinh điểm của Cổ Thần, trở thành một tồn tại phi tiên, phi tu, phi thần!
 
Cổ Thần Khôi lỗi thuật!
 
Trong đầu Vương Lâm lập tức hiện lên ký ức của Cổ Thần, một thần thông mà chỉ có thể đạt tới Cổ Thần trưởng thành mới có thể thi triển!
 
- Trong cơ thể Cực Hiền Thiên có Cổ Thần nhất tinh! Hấp thu nó, ta có thể đạt được một bộ phận lực lượng truyền thừa!
 
Cổ Thần nhất tinh dung hợp trở thành Cổ Thần khôi lỗi, thực lực của nó nhất tinh Cổ Thần không thể bằng được! Dù sao một tinh Cực Hiền Thiên là đến từ bát tinh Cổ Thần!