Tiên Ngục

Chương 704: Lại tới Phù Không thành





- Ngân Lăng.

Trên mặt của Tô Triệt cũng mang theo nụ cười tiến lên nghênh tiếp.

- Thiên Vũ chưởng giáo...

Chu vi nhất thời vang lên tiếng hô liên miên, tầng ba Lăng Tiêu tháp, người tuy không nhiều, nhưng ít ra cũng phải là tu vi Kim Đan kỳ, hầu như mọi người đều không chỉ một lần gặp gỡ chân dung của Tô Triệt.

Khoảng cách gần như vậy, có thể chính mắt nhìn thấy được người có địa vị tối cao nhất Tu Chân Giới Khải Nguyên tinh kia, giờ khắc này, tu sĩ ở đây đều cảm thấy vinh hạnh. Ngược lại là Tô Triệt, đến bây giờ vẫn không rõ lắm, cái tên Thiên Vũ này ở trong lòng mấy chục triệu Tu Tiên giả trên Khải Nguyên tinh, đã đạt đến phân lượng loại nào.

Giờ khắc này, cảm nhận được ánh mắt sùng kính chung quanh, ngay cả lão Hắc cũng cảm khái không ngớt:

- Mười bốn năm trước, chủ nhân vẫn chỉ là Luyện Khí tầng một, như một con kiến nhỏ mới vừa bước vào Tu Chân Giới, mỗi ngày đều nơm nớp lo sợ, cẩn thận chặt chẽ, còn sẽ có tai họa tìm tới cửa; Hiện nay, vạn chúng Khải Nguyên tinh ngưỡng vọng hắn, sinh tử tồn vong của mấy chục tỉ sinh linh, tất cả trong một ý nghĩ của hắn... một phen biến hóa như vậy, quay đầu nhìn trở lại, đều cảm thấy như một giấc mơ, giống như đã có mấy đời...

- Được rồi!

Trong lòng Tô Triệt cười nói:

- Lão Hắc ngươi nói chuyện làm ra vẻ nho nhã, cũng sẽ làm cho ta sinh ra cảm giác giống như nằm mơ, hơn nữa là một hồi ác mộng toàn thân rét run.

- Ha ha...

Lão Hắc cười to nói:

- Chủ nhân, không nên coi thường lão Hắc ta, kỳ thực, bên trong đầu của ta có rất nhiều rất nhiều tri thức, trí tuệ của ta, không thể khinh thường a!

Lời này nhìn như vui đùa, nhưng cũng là sự thực. Bên trong Tiên Ngục bắt được nhiều phạm nhân như vậy, những tri thức hữu dụng trong đầu bọn họ, lão Hắc đều có thể phục chế một phần, cất vào bên trong đầu của mình, dùng từ tri thức uyên bác này để hình dung lão Hắc, cũng là không quá phận.

Chỉ bất quá, gia hoả này thô lỗ quen tính, tình cờ một lần nghiền ngẫm từng chữ một, xác thực sẽ làm cho người nổi da gà rơi đầy đất, không thích cực độ ứng.

Ở trong lòng Tô Triệt và lão Hắc vui đùa, nhưng không làm lỡ trò chuyện thân thiết cùng Ngân Lăng, ở dưới ánh mắt cực kỳ nóng bỏng, vô cùng nhiệt tình, đồng thời tràn đầy sùng bái của Ngân Lăng, Tô Triệt hỏi:

- Thái gia gia Ngân La của nàng có khỏe không?

- Đa tạ Thiên Vũ ca ca vẫn nhớ thái gia gia.

Ngân Lăng ngọt ngào chán ngán nói:

- Hắn còn tốt lắm, lần trước nhìn thấy hắn, vẫn là liên tiếp khen ngươi. Hiện nay, tùy thời tùy chỗ đều có thể nghe được có người đang bàn luận Thiên Vũ ca ca.

Tô Triệt cười gật đầu:

- Sau khi Đại di chuyển, ta sẽ sắp xếp cho thái gia gia nàng một địa phương thích hợp hắn nhất, đầy đủ phát huy năng lực trồng linh thảo của hắn; Đương nhiên còn có nàng nữa, chắc chắn sẽ không quên nàng.

- Tốt.

Ngân Lăng không khỏi nhảy nhót, chăm chú ôm cánh tay của Tô Triệt không chịu buông.

Ly Kỳ đứng ở một bên âm thầm cảm khái:

- Nhân sinh ở trên đời, không nhất định lúc nào cũng sẽ gặp vận rủi lớn, không nhất định lúc nào sẽ gặp đại vận; Ngân Lăng này đã gặp đại vận a...

Không chỉ là Ly Kỳ, ánh mắt của những Kim đan tu sĩ ở chung quanh nhìn về phía Ngân Lăng, cũng đều đang dập dờn ước ao, thậm chí cũng không có thiếu đố kỵ. Lấy địa vị của Thiên Vũ chưởng giáo hiện nay tại Tu Chân Giới, nếu ai có thể được hắn thưởng thức, đó chính là thiên đại phúc duyên đập xuống, tương lai cực kỳ quang minh, quả thực không thể nào tưởng tượng được.

Một ít nữ yêu xinh đẹp phụ trách chiêu đãi quý khách ở Lăng Tiêu tháp, hận không thể học Ngân Lăng như vậy, chạy lại đây ôm lấy một cánh tay khác của Tô Triệt, nhưng mà tên tuổi Thiên Vũ chưởng giáo quá to lớn, phân lượng quá nặng, các nàng nghĩ tới nghĩ lui, nóng lòng muốn thử, cuối cùng vẫn là không có can đảm kia.

Mấy năm trước, thời điểm Tô Triệt vẫn chỉ là Kim Đan kỳ, cái giai đoạn kia, nếu như các nàng có thể tìm cơ hội biểu đạt thiện ý, quý mến cùng nhiệt tình của mình ở trước mặt Tô Triệt, nói không chừng còn có thể gieo xuống một hạt giống phúc duyên ngày hôm nay.

Giờ khắc này, đã không còn kịp rồi.

Tu Chân Giới Khải Nguyên tinh không người không biết, không người không hiểu, Thiên Vũ chưởng giáo hơi có chút ý tứ coi thường nữ sắc, ngoại trừ Thiên Âm đồng dạng là tuyệt thế kỳ tài kia, hình như không còn nữ nhân nào có thể đi vào tầm mắt của hắn.

Cái gọi là mỹ nhân kế kia, đối với hắn không hề có tác dụng...

Sau chuyện này, Tô Triệt lại triệu Khổng Tước tôn chủ đến trước mắt, ngoại trừ căn dặn nàng phải chiếu cố kỹ lưỡng Ngân Lăng, đối với việc di chuyển Phù Không chi thành, cũng là trên cơ bản thương thảo một phen.

Phù Không chi thành là một nơi giao dịch đặc sắc như vậy, khẳng định không thể bỏ qua, phải mang nó vào Tiên Ngục, để nó có thể tiếp tục bảo tồn.

Đương nhiên, chuyện này vẫn là cần Luyện Hư kỳ Lâm Phong tới làm, Tô Triệt tạm thời vẫn không có năng lực, có thể đem một toà Thiên Không Chi Thành khổng lồ như vậy thu vào Tiên Ngục. Trước tiên phải do Lâm Phong chia Phù Không chi thành làm mấy bộ phận cất vào Sơn Hà đỉnh, rồi đưa Sơn Hà đỉnh vào bên trong Tiên Ngục.

- Tương lai Phù Không chi thành, còn có thể trôi nổi ở trên bầu trời Tiên Ngục...

Tô Triệt mang theo Ly Kỳ bay vào tinh không, xa xa mà nhìn tòa thành thị trên không trung này, lại quay đầu nhìn về phía Khải Nguyên tinh màu lam đậm, trong lòng cũng không khỏi sinh ra một loại cảm giác thành tựu.

Khoảng cách như vậy, tựa hồ đưa tay, là có thể thu toàn bộ Khải Nguyên tinh vào trong lòng bàn tay.

...

Thuận theo Ly Kỳ chỉ dẫn, Tô Triệt bay hơn một trăm ngàn dặm, đi tới một mảnh đại lục linh khí nhất là thiếu thốn trên Khải Nguyên tinh, Mạc La châu.

Mạc La châu kề bên Bắc Cực hải, năm đó, Tô Triệt vẫn chỉ là Trúc Cơ tu vi, thời điểm bị Thái Ất Môn truy sát, từng đi ngang qua Mạc La châu một lần, chỉ là không có lưu lại.

Phạm vi Mạc La châu hai mươi ngàn dặm, không biết vì duyên cớ nào, linh khí cực kỳ thiếu thốn, hoàn cảnh tự nhiên tương đối ác liệt, một khu vực diện tích rộng lớn như vậy, lại không có bất luận tông phái tu chân nào ở chỗ này sáng lập sơn môn.

- Lẽ nào, bí ẩn Mạc La châu thiếu thốn linh khí, là có quan hệ cùng Thôn Thiên Thử sao?

Tô Triệt sinh ra liên tưởng như vậy.

Hai người đi tới một chỗ núi hoang liên miên, nhìn xuống từng toà từng toà thổ sơn màu đỏ sậm thủng trăm ngàn lỗ, không có một ngọn cỏ, hơn nữa là hình thù kỳ quái phía dưới.

- Chính là chỗ này sao?

Tô Triệt trầm giọng hỏi.

- Lối vào ở chỗ này. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Ly Kỳ trả lời:

- Thế nhưng, còn cần trải qua một đoạn hành lang dưới lòng đất cực kỳ dài, ít cũng có mấy trăm dặm, sau đó còn có một tòa mê cung to lớn dưới lòng đất, hẳn là thiên nhiên hình thành. Năm đó, người bạn kia của ta, chính là ở trong mê cung dưới mặt đất này nhặt được mấy khối phế phẩm kia...

- Chỉ có mấy khối sao?

Tô Triệt tùy theo hỏi.

- Phải.