Tiên Quốc Đại Đế

Chương 357: Đại Ngạc thiên triều! Cái U Vương!




Trên phi chu, mọi người nhìn chằm chằm chiến trường phía xa.

Đại địa long mạch một lần lại một lần va chạm táng thiên đồng quan, khí vận đều đả ngược về nhưng lỗ hổng táng thiên đồng quan đụng mở vẫn không ngừng biến lớn.

Vô số u linh nhanh chóng toát ra, u linh không có trí tuệ, chỉ dựa vào bản năng bay nhanh bốn phía.

Hiện tại vừa lúc đến buổi tối, chứ nếu không dưới ánh nắng thì những u linh chắc chắn bị thương nặng.

Một vầng trăng sáng treo trên cao. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Trên trời sao Lý Thương Hải đối chiến với Dậu Nguyệt đạo quân.

Lý Thương Hải phất tay, bầu trời như xuất hiện một vệt ngân hà đụng hướng Dậu Nguyệt đạo quân, nước cuộn trào trùng kích, không khí xung quanh phát ra tiếng tạc nổ vang dội.

*Ầm ầm!*

Dù cách rất xa đều cảm giác được ngân hà cuộn trào nước lũ.

Dậu Nguyệt đạo quân ánh mắt lạnh lùng, giơ tay chỉ lên trời.

*Ầm!*

Trên bầu trời một luồng ánh trăng rực rỡ chiếu xuống bao phủ Dậu Nguyệt đạo quân, phút chốc quanh gã đầy ánh bạc, hình như gã biến thành ánh trăng vậy.

'Nguyệt lượng' đụng chạm với 'ngân hà'.

*Ầm ầm!*

Tiếng bạo tạc càng lúc càng vang dội, chấn động mạnh mẽ chấn vô số u linh bên dưới rung động mãnh liệt, một số u linh bị đánh tan ngay lập tức.

Phía trên ngân hà các ánh sao bị ánh trăng đụng bay.

'Nguyệt lượng' đụng vào Lý Thương Hải.

Dậu Nguyệt đạo quân tay cầm pháp bảo hình trăng non, dùng hình cung đấu với Lý Thương Hải, từ trên xuống dưới đè ép gã.

Dậu Nguyệt đạo quân biểu tình hung tợn. Lý Thương Hải thì cũng biến sắc mặt.

Lý Thương Hải vội vàng cầm bút vung lên trời.

Dậu Nguyệt đạo quân cười lạnh nói:

- Liệt Bút, thế mà cũng muốn chắn Nguyệt Huyền Luân của ta hả?

*Ầm!*

Bút và luân va chạm vào nhau, Dậu Nguyệt đạo quân mang theo khí thế hùng hồn đè ép, buộc Lý Thương Hải rơi nhanh xuống.

*Vèo!*

Lý Thương Hải từ trên cao té xuống đất.

*Ầm!*

Lý Thương Hải đáp xuống đất, tiếng chân đạp đất chấn bốn hướng, từ dưới chân mặt đất hình thành trùng kích quét tứ phương, mặt đất bị đè ép ra trăm dặm.

Bút, luân giằng co, Lý Thương Hải đau khổ giãy dụa, Dậu Nguyệt đạo quân lộ nụ cười lạnh.

Dậu Nguyệt đạo quân cười tà nói:

- Chẳng qua là thế thôi!

*Két!*

Bút của Lý Thương Hải đứt thành hai khúc, Nguyệt Huyền Luân rớt thẳng xuống.

Dậu Nguyệt đạo quân mắt lóe tia hung ác, hình như muốn giết Lý Thương Hải ngay lập tức vậy.

Khi Dậu Nguyệt đạo quân tập trung vào chiến đấu thì hưng phấn khát máu.

Bên ngoài đột nhiên bay đến một quyền trượng màu lam, đánh vào trên Huyền Nguyệt Luân.

*Đinh!*

Huyền Nguyệt Luân bị đánh trở về, Lý Thương Hải nhân dịp này chớp mắt trốn đi.

Quyền trượng va đụng bắn ngược khiến Dậu Nguyệt đạo quân giật mình, nhìn hướng quyền trượng đánh tới.

Chỗ Hoàng Tuyền Lộ, táng thiên đồng quan, trong cái hố to từ từ đi ra một thân hình to lớn.

Âm phong thổi vù vù, tử khí tận trời. Thân hình to lớn nhảy ra khỏi lỗ hổng, trên không trung vẫn còn kiếp vân nhưng âm khí thì quá nhiều, nhiều đến kiếp vân không thể nhấn chìm nó.

Thân hình to lớn ra khỏi cái lỗ, cái đầu to cỡ trăm trượng. Cái đầu đội mũ đen, mơ hồ thấy bên dưới mũ có cái đầu rất to hình người nhưng không có máu thịt, nó là cái đầu lâu to lớn.

Trên đầu lâu, chỗ hốc mắt lóe tia sáng lam.

Khô lâu to lớn đang từ từ bay lên, càng lúc càng cao, càng lúc càng cao, trường bào đen liền mũ y bay cao lên tới ngàn trượng, từ từ ra khỏi cái lỗ. Âm phong tàn phá, thổi áo đen to lớn, nghênh gió cuốn động, như là cây cờ trong gió bay phần phật.

Khô lâu ngàn trượng xung quanh toát ra tử khí vô tận, cuồn cuộn đánh về phía bốn phương tám hướng.

Một bước đạp trên mặt đất, phạm vi một dặm đều bị đóng băng, sương đầy đất.

Khô lâu đón gió mà đứng, chỉ là bộ xương khô mà nhìn như thiên quân vạn mã đè ép đến.

Lý Thương Hải cung kính hành lễ với khô lâu, nói:

- Tạ ơn thánh thượng!

Thánh thượng? Thánh thượng chính là bộ xương khô to lớn này ư?

Khô lâu ngàn trượng một tay chộp táng thiên đồng quan, một tay cầm quyền trượng lam biến to, nhìn chằm chằm Dậu Nguyệt đạo quân.

Dậu Nguyệt đạo quân lạnh lùng nói:

- Ở giới này không có thiên kiếp truy ngươi, chứng minh ngươi cũng là thượng hư cảnh, giao ra táng thiên đồng quan đây!

Khô lâu to lạnh lùng nói:

- Táng thiên đồng quan? Thứ đồ của trẫm là ngươi có thể nhúng chàm sao?

Dậu Nguyệt đạo quân hừ lạnh nói:

- Ngu xuẩn cứng đầu!

Dậu Nguyệt đạo quân vươn tay, Huyền Nguyệt Luân bỗng biến to, chớp mắt hóa thành ngàn trượng bay lên trời.

*Vèo!*

Lực lượng ánh trăng rót vào trong Huyền Nguyệt Luân.

Huyền Nguyệt Luân phút chốc tỏa hàng ức vạn ánh sáng, từ trên trời giáng xuống, điên cuồng chém hướng khô lâu to.

Khô lâu to hừ lạnh:

- Hừ!

Quyền trượng trong tay y vung ra, bốn phía âm khí cuồn cuộn tụ tập lại, mang theo hơi thở tử vong va đụng vào Huyền Nguyệt Luân.

*Ầm!*

Mặt đất xung qanh phạm vi trăm dặm bạo tạc, đất đá bay lên trời, dư âm mang theo lực bạo tạc siêu mạnh.

Chủ thể va chạm, Huyền Nguyệt Luân vỡ tan, Huyền Nguyệt Luân cường đại lại bị quyền trượng của khô lâu to hoàn toàn hủy đi.

Uy lực của quyền trượng không giảm, đập hướng Dậu Nguyệt đạo quân.

Khô lâu to vỡ ra, tinh thần của Dậu Nguyệt đạo quân bị liên lụy, phút chốc khí huyết dâng trào, gã biến sắc mặt.

Nhưng không kịp, quyền trượng đập xuống tỏa định gã, Dậu Nguyệt đạo quân vội giơ hai tay hướng trời, kết ấn thái âm.

*Ầm!*

Dư uy của quyền trượng đập vào thái âm ấn của Dậu Nguyệt đạo quân.

Lực lượng cường đại đè ép Dậu Nguyệt đạo quân không thể nhúc nhích.

Dậu Nguyệt đạo quân kinh sợ báo ra cái tên:

- Ta là Đại Chiêu thánh địa, Dậu Nguyệt đạo quân!

Khô lâu to cầm quyền trượng, lạnh lùng nhìn Dậu Nguyệt đạo quân.

Khô lâu to dùng quyền trượng đè ép Dậu Nguyệt đạo quân, lạnh lùng nói:

- Lý khanh chỉ là văn thần mà thôi, võ đấu thắng hắn thì cho rằng là thiên hạ vô địch sao?

Dậu Nguyệt đạo quân bị quyền trượng chặn không thể nhúc nhích, biểu tình cực kỳ khó xem.

Lý Thương Hải bẩm báo:

- Khởi bẩm thánh thượng, vị này tên gọi là 'Dậu Nguyệt đạo quân', là một trong ba đạo quân của Đại Chiêu thánh địa. Đại Chiêu thánh địa ở thế giới này là đệ nhất tông trong thiên hạ hiện nay!

Khô lâu to lạnh lùng nói:

- Thiên hạ đệ nhất tông? Như vậy đạo quân thì ra chỉ có như thế mà thôi.

Lý Thương Hải báo cáo theo sự thật:

- Thánh thượng minh giám, người này cũng không thể đại biểu cho Đại Chiêu thánh địa. Đại Chiêu thánh địa, thánh chủ Kinh Chiếu là đệ nhất thiên hạ, có nhật nguyệt nhị thị, Mão Nhật, Dậu Nguyệt hai vị đạo quân, tuy rằng cùng Kinh Chiếu xưng là ba đạo quân nhưng hai người đó chỉ là người hầu của Kinh Chiếu mà thôi. Kinh Chiếu có thực lực không lường được, là người số một trên đời.

- Ồ?

Khô lâu to suy tư.

Lý Thương Hải cực kỳ trịnh trọng nói:

- Vi thần đề nghị hiện tại thánh thượng mới vừa vào giới, chủ yếu là lập căn cơ, không nên lập tức kết thù kết oán với Đại Chiêu thánh địa. Ngươi này nên thả đi.

Dậu Nguyệt đạo quân kinh ngạc nhìn hướng Lý Thương Hải.

Mới nãy là Dậu Nguyệt đạo quân muốn giết Lý Thương Hải, chớp mắt là gã cầu tình thay cho?

Khô lâu to lạnh lùng nói:

- Chuẩn!

*Ầm!*

Khô lâu to chậm rãi thu lại quyền trượng.

Dậu Nguyệt đạo quân được thả lỏng áp lực, kinh ngạc nhìn đôi quân thần này.

Dậu Nguyệt đạo quân hít sâu, trịnh trọng nói:

- Dậu Nguyệt đạo quân, Dậu Nguyệt, còn chưa thỉnh giáo!

Chắc chắn không thể mơ tưởng về táng thiên đồng quan nữa rồi.

Hiện tại được người ta thả, Dậu Nguyệt đạo quân không lập tức bỏ chạy mà là lấy danh nghĩa của Đại Chiêu thánh địa thì bắt đầu hỏi han theo lễ tiết.

Lý Thương Hải mở miệng, nói:

- Vị này là thánh thượng Đại Ngạc vương triều ta, Cái U vương!

Dậu Nguyệt đạo quân biểu tình phức tạp nhìn Cái U vương:

- Đại Ngạc vương triều? Cái U vương?

Dậu Nguyệt đạo quân thấy cái lỗ hổng Cái U vương đi ra có nhiều bóng người nối tiếp.

Một đám đằng trước nhất là tướng sĩ khô lâu cưỡi hàng đống khô lâu đại mã. Kỵ sĩ khô lâu mặc chiến giáp chậm rãi đi ra.

Đám tiếp theo là một đại quân có rắn độc đi theo ra.

- Griii!

Rắn độc bò bốn phía, đôi mắt cực kỳ âm lãnh. Tiếp theo là hàng đống cương thi, bước trên mặt đất là đất đai hạn hán. Cương thi dẫn đầu mặt tái nhợt, lạnh lùng nhìn Dậu Nguyệt đạo quân, cung kính đứng sau lưng Cái U vương.

Cái U vương quá to lớn,

Thiên quân vạn mã tiến nhập, ở trước mặt y chỉ như con kiến mà thôi.

*Vèo!*

Một người đàn ông áo tím xuất hiện bên cạnh Lý Thương Hải.

Người đàn ông gầy nhom, mặt trắng bệch, có chú âm nhu nhưng trong mắt thì cực kỳ độc ác trừng Dậu Nguyệt đạo quân, khiến gã run sợ.

- Khụ khụ khụ khụ!

Người đàn ông áo tím ho khan, cầm khăn tay vừa che miệng vừa âm độc trừng Dậu Nguyệt đạo quân.

Lý Thương Hải hành lễ với người đàn ông áo tím:

- Xà Hoàng chí tôn!

Người đàn ông áo tím lạnh lùng liếc Lý Thương Hải, mắt lóe tia bất mãn:

- Hiện tại lá gan của ngươi càng ngày càng nhỏ sao? Một phong ấn thế giới thánh địa mà khiến ngươi khuyên can thánh thượng?

Lý Thương Hải cười khổ nói:

- Nhận lộc của vua thì thay vua phân ưu, Xà Hoàng, ta ở giới này cũng nhiều năm, tất nhiên không phải vô cớ làm giảm uy danh của thánh thượng. Thánh thượng có chuyện când làm, bây giờ không nên đối địch thiên hạ!

Xà Hoàng lạnh lùng hừ:

- Hừ!

Lý Thương Hải cười khổ, không nói nhiều nữa.

Dậu Nguyệt đạo quân kinh ngạc nói:

- Quốc thú? Rắn? Loại rắn có thể hóa rồng tại sao các ngươi không tiến hóa thành rồng mà tiếp tục tu luyện theo hình rắn?

Xà Hoàng lạnh lùng cười với Dậu Nguyệt đạo quân, nói:

- Rồng? Tại sao bổn hoàng phải hóa rồng?

Dậu Nguyệt đạo quân mặt cứng ngắc, hít sâu, lại nhìn hướng Cái U vương.

Dậu Nguyệt đạo quân bay lên trời, nói:

- Cái U vương, hôm nay đã đắc tội. Vậy thì ta không quấy rầy nữa!

Cái U vương bỗng nhiên lên tiếng:

- Dậu Nguyệt!

Dậu Nguyệt đạo quân ngoái đầu nhìn Cái U vương.

Cái U vương thản nhiên hỏi:

- Kinh Chiếu là đệ nhất thiên hạ của giới này?

Dậu Nguyệt đạo quân khó hiểu nhìn Cái U vương.

Cái U vương bình thản nói:

- Trở về nói cho Kinh Chiếu, không lâu sau trẫm sẽ đi Đại Chiêu thánh địa của ngươi mở mắt một phen cái gọi là đệ nhất thiên hạ.

Cái U vương có dã tâm rất lớn, bởi vậy muốn có hiểu biết đại khái giới này. Người số một thiên hạ là đá thủ tuyệt nhất.

Dậu Nguyệt đạo quân lạnh lùng nói:

- Ta nhất định sẽ mang lời của Cái U vương trở về!

Nói xong Dậu Nguyệt đạo quân vung tay chộp lấy Huyền Nguyệt Luân đã vỡ vụn, đạp bước hướng phía xa, chớp mắt bắn tới chân trời.

Giây sau đã không thấy bóng dáng Dậu Nguyệt đạo quân đâu.