Tiên Quốc Đại Đế

Chương 362: Kiếm trủng




Diêm Xuyên hỏi:

- Ta kêu ngươi đọc sách, xem đến đâu rồi?

Diêm Vô Địch tự hào nói:

- Xuyên thúc yên tâm, điệt nhi mấy năm nay không chỉ có luyện kiếm thôi đâu. Xuyên thúc đưa cho ta mấy quyển binh thư ta ngày đêm nghiên cứu, sau đó gần đây một ít quốc gia thế gian, thao túng cuộc chiến các quốc sử dụng đúng là diệu kỳ, sách là tinh hoa trí tuệ. Mấy năm nay lúc rảnh ta có đi thế gian tìm một ít sách trí tệ, trừ binh thư ra còn có pháp, nho, luật, thương ta đều đọc sơ qua.

Diêm Xuyên vừa lòng gật đầu:

- Làm tốt lắm!

Diêm Vô Địch nghiêm túc nói:

- Hơn nữa có lúc ta luyện kiếm có thể từ những binh thư cảm ngộ được nhiều thứ, không trói buộc tu luyện của ta, ngược lại khiến ta vì thế mà không ngừng đột phá.

Diêm Xuyên gật đầu, nói:

- Lúc trước ngươi nói đúng, trong sách không chỉ có binh pháp, chủ yếu nhất là trí tuệ. Không nói đến ngươi, dù là ta hiện tại cũng thường đọc sách, mặc dù có nhiều thứ nhìn vô dùn nhưng có thể tăng trưởng kiến thức, học thức, đợi đến lúc cần dùng thì vừa nhìn hiểu ngay.

Diêm Vô Địch gật đầu nói:

- Hiểu rồi.

Diêm Xuyên nghiêm túc nói:

- Nói cho ta về Độc Cô thế gia đi, tam kiếm mạch của ngươi như thế nào?

Diêm Vô Địch kinh ngạc gìhoir:

- Xuyên thúc, người định nghiên cứu Độc Cô thế gia? Tại sao vậy? Không lẽ là...?

Diêm Xuyên vươn ngón tay lắc nhẹ, mỉm cười ngăn Diêm Vô Địch không nói thêm nữa.

Diêm Vô Địch đã hiểu, con mắt trợn to, tim đập nhanh hơn, biểu tình khó tin.

Diêm Xuyên trầm giọng nói:

- Vô Địch, ngươi hãy ghi nhớ, mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên! Có thể thành công hay không nó không quan trọng, quan trọng là ngươi có thử qua chưa.

Diêm Vô Địch vẻ mặt kinh hoàng, biến đổi sắc mặt rồi bình tĩnh lại, nhìn Diêm Xuyên, mắt lóe tia kiên quyết, còn có sùng kính hắn.

Diêm Xuyên trầm giọng nói:

- Ngươi và ta chảy cùng một dòng máu, trên đời này bất cứ khi nào ngươi dều là người thân của ta. Ta muốn dùng lên, Đại Trăn cũng muốn vùng dậy, Diêm thị cũng muốn nổi dậy!

Diêm Vô Địch hít sâu, nói:

- Vâng, Vô Địch hiểu rồi.

Diêm Vô Địch từ khi sinh ra đã là thái tử, có ngạo khí vô cùng, từ nhỏ đến lớn chưa từng phục ai. Đối với Diêm Thu Vũ, Độc Cô Kiếm Vương đa phần là phụ ân, sư ân, chỉ có với Diêm Xuyên là gã cam lòng bái phục. Thậm chí mấy năm nay Diêm Vô Địch luôn xem Diêm Xuyên là tấm gương, không ngừng cố gắng noi theo.

Diêm Vô Địch nhíu mày nói:

- Xuyên thúc, trong Độc Cô thế gia thì tam kiếm mạch của ta yếu nhất, chỉ có ta và nghĩa phụ, mạnh nhất là cửu kiếm mạch. Mạch đó có ba cường giả Trung Hư cảnh. Ta có cảm giác hình như cửu kiếm mạch lúc nào cũng muốn tổn thương chúng ta, người khác vậy.

Diêm Xuyên tò mò hỏi:

- Cảm giác?

Diêm Vô Địch nhíu mày bảo:

- Đúng thế, ta không biết tại sao nữa, chỉ là trực giác thôi, có phải do ta nghĩ nhiều quá không? Dù sao họ biểu hiện không có gì khác lạ cả.

Diêm Xuyên nhìn chằm chằm Diêm Vô Địch, cuối cùng lắc đầu nói:

- Không, hãy nhớ kỹ, bất cứ lúc nào cũng không được nghi ngờ trực giác bản năng.

- A?

Diêm Xuyên trầm giọng, nghiêm túc nói:

- Không ngờ trừ trời sinh kiếm cốt ra ngươi còn có thiên phú dị bẩm khác. Linh giác của ngươi trời sinh cường đại hơn người khác, đây là việc tốt, có thể khiến ngươi cảm nhận nhiều nguy hiểm bên ngoài, sau này hãy lợi dụng nó cho tốt. Còn nữa, chuyện này trừ ta ra đừng nói với bất cứ ai, đây là thủ đoạn giữ mạng của ngươi!

Diêm Vô Địch vẻ mặt vui mừng nói:

- Vâng, đa tạ Xuyên thúc dạy bảo!

Diêm Vô Địch nhìn Diêm Vô Địch, hỏi:

- Ngươi nói cửu kiếm mạch muốn tổn thương các ngươi, người khác?

Diêm Vô Địch nhíu mày nói:

- Ừm. ta cảm thấy họ không chỉ chĩa mũi dùi vào tam kiếm mạch chúng ta, kiếm mạch khác cũng bị nữa, không biết tại sao.

Diêm Xuyên gật đầu, nói:

- Sự thật rồi sẽ có ngày trồi lên mặt nữa, sau này cẩn thận đề phòng là được.

Diêm Vô Địch gật đầu nói:

- Ừm.

Diêm Xuyên tò mò hỏi:

- Ta nghe nói Độc Cô thế gia có hai vạn năm truyền thừa, có cường giả thượng hư cảnh?

Diêm Vô Địch ngẫm nghĩ, nói:

- Có chứ. Gia chủ Độc Cô Bổ Thiên chắc là thượng hư cảnh, còn có đời đời đều có đệ tử thượng hư cảnh, đa số đều tự bay đi tiên giới nhưng cũn có kiếm tu kỳ tài ngút trời lúc ở thượng hư cảnh thì toàn bộ tiến vào kiếm trủng, ở cùng với gia chủ tiếp theo không có tin tức gì nữa.

- Ồ?

Diêm Vô Địch là lạ nói:

- Năm mươi năm trước gia chủ triệu tập ba thượng hư cảnh trong tộc đi kiếm trủng hết, sau đó không còn tin tức gì nữa.

- Kiếm trủng?

Diêm Vô Địch nhíu mày nói:

- Đó là cấm địa của Độc Cô thế gia, cũng là chỗ ở của gia chủ, trừ gia chủ triệu tập ra bất cứ ai cũng không được bước vào, ai vào một bước thì chết, bất kể là ai! Dù cho là mạch chủ cửu kiếm mạch bước vào cũng chết luôn. Truyện được copy tại Truyện FULL

- Ừm.

Diêm Xuyên gật đầu, suy tư.

Bế quan? Độc Cô Bổ Thiên bế quan hai vạn năm đã đủ lạ lùng rồi, triệu tập tất cả cường giả Độc Cô thế gia đi bế quan? Rốt cuộc họ bế quan cái gì?

Diêm Vô Địch biểu tình phức tạp nói:

- Phải rồi, khí vận kim long À, hình như ta bị bệnh gì đó, có lúc ta cảm thấy máu thiêu đốt, tim bỗng đập nhanh có mấy lần ta suýt tẩu hỏa nhập ma, bế quan thật lâu mới bình tinh lại nhưng không tra ra được nguyên nhân gì.

Diêm Xuyên cười nói:

- Ha ha ha ha, đương nhiên là tra không ra, đây không phải bệnh, nó là thần thông của tộc Diêm thị ta.

- Thần thông ư?

Diêm Xuyên cười nói:

- Siêu cấp thần thông! Huyết ma huyễn thế!

.....

Ngụ ở tam kiếm điện một thời gian, Diêm Xuyên đích thân dạy cho Diêm Vô Địch nhiều điều, cũng nói rất nhiều, quan hệ thúc điệt rất hòa hợp.

Tuy nhiên, trong thời gian này không thấy Độc Cô Kiếm Vương đâu.

Mãi đến một tháng sau, Độc Cô Kiếm Vương toàn thân đẫm máu trở về tam kiếm điện.

Diêm Vô Địch kinh sợ kêu lên:

- Phụ thân, người bị sao vậy? Là ai bị thương người?

Diêm Xuyên và Hoàng kinh ngạc nhìn Độc Cô Kiếm Vương.

Độc Cô Kiếm Vương thấy Diêm Vô Địch quan tâm thì lòng ấm áp.

Độc Cô Kiếm Vương an ủi nói:

- Không có gì đâu, là ta tự làm đó.

Diêm Vô Địch mặt ngu ra:

- A?

Độc Cô Kiếm Vương toàn thân là kiếm thương, máu nhuộm đỏ quần áo, cái này mà tự mình làm ư?

Thấy Diêm Vô Địch mờ mịt, Độc Cô Kiếm Vương lòng chua xót.

Độc Cô Kiếm Vương nuốt một viên đan dược, cười khổ nói:

- Vô Dịch, từ năm mươi năm trước, sư phụ của ta bị gia chủ đưa vào kiếm trủng, mạch chúng ta từ đó suy sụp đến cực độ, mấy năm nay khiến ngươi chịu đủ điều soi mói.

Diêm Vô Địch lo lắng nói:

- Phụ thân, người đi trị thương trước đi.

Độc Cô Kiếm Vương cười khổ nói:

- Không sao, chỉ là bị thương ngoài da thôi. Thật ra bắt đầu từ một năm trước trong nhà xảy ra việc lớn, ta không nói cho ngươi biết. Vốn ta không có mơ tưởng gì, nhưng ngày chính thức nhận ngươi làm nhi tử thì vi phụ phải tranh một lần vì ngươi, tiếc rằng tu vi của vi phụ quá thấp, đi cũng là tự chuốc nhục.

Diêm Vô Địch khó hiểu hỏi:

- A? Phụ thân, rốt cuộc có chuyện gì?

Độc Cô Kiếm Vương hít sâu, trầm giọng nói:

- Độc Cô thế gia ta sắp tuyển lại gia chủ.

Hoàng nhíu mày, kinh ngạc nói:

- Tuyển lại gia chủ ư? Còn Độc Cô Bổ Thiên thì sao?

Độc Cô Kiếm Vương chua xót nói:

- Không biết, lão gia chủ có lẽ đi tiên giới, hoặc là có tính toán gì khác, không ai biết tâm tư của lão gia chủ. Bắt đầu từ một năm trước chỉ có mạch chủ chín mạch chúng ta biết, tranh giành vị trí gia chủ, tiếc rằng ta tự hiểu tu vi mình thấp nên không tham gia. Lần này vì nhi tử, ta thử một lần nhưng sự thật đúng là như vậy, chỉ đi trăm bước đã bị thương nặng thế này đây!

Độc Cô Bổ Thiên? Định nhường ngôi?

Diêm Xuyên ở một bên mắt sáng lên, hít sâu ngụm khí, nhìn hướng Diêm Vô Địch rồi lại nhìn Độc Cô Kiếm Vương.

Diêm Vô Địch vội khuyên:

- Phụ thân, mặc dù bị thương ngoài da nhưng hãy trị thương trước đi, nghỉ ngơi một chút rồi chúng ta bàn bạc kỹ hơn.

Độc Cô Kiếm Vương gật đầu:

- Ừm.

Độc Cô Kiếm Vương đi về phòng rửa vết thương, trong tam kiếm điện chỉ còn lại Diêm Xuyên, Hoàng, Diêm Vô Địch.

Hoàng nhíu mày nói:

- Ta đã nói sao một tháng nay ta đi tìm các điện hiêu chiến mà điện chủ tránh mặt.

Diêm Xuyên nhìn Hoàng:

- A?

Diêm Vô Địch ở một bên giải thích nói:

- Xuyên thúc, Độc Cô thế gia có quy củ là không thể quấy rầy khi gia chủ bế quan, trừ phi liên quan sinh tử tồn vong của gia tộc, hoặc là người khiêu chiến đánh bại điện chủ cửu kiếm điện thì mới thông báo lên gia chủ!

Hoàng biểu tình trầm trọng nói:

- Ta nhất định phải gặp mặt Độc Cô Bổ Thiên!

Diêm Xuyên nhíu mày suy tư:

- Tuyển lại gia chủ ư?

Diêm Vô Địch giật mình nhìn Diêm Xuyên, hỏi:

- Xuyên thúc?

Diêm Xuyên hiểu ý của Diêm Vô Địch, gật đầu nói:

- Cố gắng hết sức, nghe ý trời đi. Nếu có thể thì a sẽ hỗ trợ Độc Cô Kiếm Vương thành gia chủ mới.

Diêm Vô Địch gật đầu, biểu tình vui sướng:

- Ừm.

Sùng bái nhiều năm khiến Diêm Vô Địch tuyệt đối tin tưởng vào lời Diêm Xuyên nói.

......

Hai ngày sau.

Diêm Xuyên, Hoàng, Độc Cô Kiếm Vương, Diêm Vô Địch, bốn người đứng trên một ngọn núi mé bắc Độc Cô thế gia.

Trên núi nhìn hướng bắc khu vực đầy sương mù.

Khu vực mênh mông, trên mặt đất cắm từng thanh thần kiếm, trên bầu trời cũng có thần kiếm bay cao, lệ khí bắn ra bốn phía.

Bầu trời đen kịt như là đè ép trong lòng mỗi người, chỉ nhìn biển thần kiếm mênh mông đã có cảm giác nghẹt thở, như là có ngàn vạn thần kiếm chĩa hướng mình vậy.

Độc Cô Kiếm Vương trầm giọng nói:

- Đây chính là kiếm trủng!

Diêm Vô Địch kinh ngạc nói:

- Phụ thân, lúc trước ngời nói gia chủ một năm trước đã dặn hễ ai vượt qua kiếm trủng đến chính giữa chỗ gia chủ ở thì là gia chủ mới?

Độc Cô Kiếm Vương chua xót nói:

- Đúng thế, tiếc rằng kiếm trủng quá mạnh, cửu kiếm điện cửu kiếm điện không ai xông qua được. Ta thì chỉ đi được trăm bước đã bị kiếm trủng vô số thần kiếm bức trở về!

Diêm Vô Địch kinh ngạc nhìn kiếm trủng có nhiều thần kiếm:

- Kiếm tốt, những kiếm này đều do kiếm đạo đại sư rèn tạo đúng không? Tại sao táng ở đây?

Độc Cô Kiếm Vương cười khổ nói:

- Táng? A, Độc Cô thế gia ai cầm kiếm, bao gồm cả ta có kiếm vô địch đều đi ra từ đây. Những thanh kiếm là do gia chủ dẫn địa hỏa trong kiếm trủng chế tạo ra. Gia chủ kiếm đạo vô địch, chế tạo kiếm hàng loạt, tạo xong tùy tiện quăng trong kiếm trủng. Nhưng ta không ngờ gia chủ tùy tiện vứt cũng ra kiếm trận mạnh mẽ như vậy, hậu bối chúng ta thua xa gia chủ rất nhiều.