Tiên Quốc Đại Đế

Chương 373: Khổng gia cửu cửu




Đông Thần châu, Đại Trăn hoàng triều, Yến Kinh.

Phía trên biển mây khí vận.

*Ầm!*

Biển mây khí vận cuồn cuộn.

Dịch Phong, Lưu Cương lại đi ra ngoài đại điện, nhìn biển mây khí vận cuồn cuộn.

Lưu Cương kinh ngạc bật thốt:

- Hoàng thượng lại thu một trọng thần?

Dịch Phong gật đầu nói:

- Đúng vậy, không biết là nhân vật nào khiến Hoàng thượng chú trọng như vậy. Biển mây khí vận lăn lộn không phải nhỏ!

Nhìn bầu trời, Dịch Phong nói tiếp:

- Lưu Cương, Đông Hán của ngươi phải cẩn thận.

Lưu Cương cực kỳ tự tin nói:

- Dịch đại nhân yên tâm, trong triều sẽ không ra sai lầm gì!

Dịch Phong gật đầu:

- Ừm.

Trong một đại điện hoa lệ ở Yến Kinh.

Nguyên Yến Đế, hiện nại là Yến Hầu, Diêm Thu Vũ nhìn đầy trời khí vận mắt lóe tia khao khát. sau lưng Diêm Thu Vũ đứng một người áo đen.

Người áo đen nhỏ giọng nói:

- Yến Đế, không, Yến Hầu, ngươi nhìn cho kỹ, Đại Trăn hoàng triều vốn là Đại Yên, là của ngươi. Ngươi cảm nhận được khí vận tới người rồi chứ? Nếu là đế vương thì ngươi sẽ có càng nhiều khí vận hơn.

Diêm Thu Vũ siết chặt nắm tay, biểu tình âm trầm.

Người áo đen nhỏ giọng mê hoặc:

- Tất cả thứ này vốn nên là của ngươi!

Diêm Thu Vũ mắt lóe tia ghen tỵ.

Trung Thần châu, gần Thần Tông thánh địa, một sơn cốc.

Phụng Âm Dương đã bày xong trận pháp. Diêm Xuyên vẫn đang ở trong đại điện Kim Đại Vũ, quân thần trò chuyện.

Kim Đại Vũ nhíu mày nói:

- Hoàng thượng, mặc dù thần gia nhập Đại Trăn nhưng thân thể của thần...xin Hoàng thượng đừng...

Diêm Xuyên đặt chén trà xuống, nghiêm túc nói:

- Trẫm muốn là Kim Đại Vũ ngươi chứ không phải tổ tiên của ngươi, ngươi không cần giải thích gì hết, trẫm tin ngươi!

Kim Đại Vũ lòng thả lỏng, nói:

- Tạ ơn Hoàng thượng!

Chợt Kim Đại Vũ biến sắc mặt hét:

- Hoàng thượng, nguy rồi!

*Két!*

Kim Đại Vũ nhanh chóng mở cửa đại điện, che Diêm Xuyên sau lưng, biểu tình cảnh giác nhìn phía xa.

Diêm Xuyên sắc mặt trầm xuống, nói:

- Đến rồi?

Kim Đại Vũ biểu tình khó xem nói:

- Đúng vậy.

*Ầm ầm!*

Bỗng có khí thế cường đại từ trên trời giáng xuống, dường như muốn nghiền cả sơn cốc thành bột phấn.

Bên ngoài, chín Trung Hư cảnh biểu tình vui mừng.

- Điện chủ đến rồi, điện chủ đã đến!

- Bái kiến điện chủ!

Chín người cực kỳ cung kính bái lạy hướng bầu trời giáng xuống uy nhiếp.

*Ầm ầm!*

Không khí đầy áp lực bỗng chiếu sáng một lũ ánh sáng đen, ngưng tụ lại, dần biến áo ra một người đàn ông áo đen. Người đàn ông trường bào rộng thùng thình, cực kỳ cao quý, nhưng mặt mày mơ hồ như là cách tầng khói đen, không thấy rõ mặt mũi.

Diêm Xuyên ngầm thở ra, mắt lóe tự tin.

- Công đức pháp tướng?

Người đàn ông áo đen tỏa khí thế đè ép mọi người.

Một Trung Hư cảnh lập tức la to:

- Điện chủ, chính là bọn họ, chính là bọn họ bắt cóc thiếu điện chủ!

Một Trung Hư cảnh kêu lên:

- Điện chủ, thiếu điện chủ đang ở trên phu chu, hãy mau cứu thiếu điện chủ đi!

.........

......

...

Người áo đen quay đầu liếc chín Trung Hư cảnh, lạnh lùng nói:

- Phế vật!

Chín người biến sắc mặt nhưng không ai dám phản bác chín Trung Hư cảnh bảo vje Ngạo Thiên thánh tử nhưng cuối cùng bị Thần cảnh bắt cóc, chuyện này lan ra tuyệt đối thành trò cười lớn nhất Thần Tông.

- Cha, cha, cha cứu ta với, cha!

Trong một đại điện trên phi chu truyền đến tiếng kêu vui mừng của Ngạo Thiên thánh tử:

- Cha, mau lên, bắt hết bọn chúng, ta phải báo thù, ta phải báo thù!

Trong giọng nói của Ngạo Thiên thánh tử chất chứa hung ác.

Trong một đại điện, người canh giữ Ngạo Thiên thánh tử là Tham Lang.

Tham Lang nghe Ngạo Thiên thánh tử nói, một cước đá vào bụng Ngạo Thiên thánh tử.

- A!

Ngạo Thiên thánh tử độc ác nói:

- Ngươi dám đá ta?

Ngạo Thiên thánh tử hăm dọa:

- Ta phải kêu cha ta rút đi hồn phách của ngươi ngày ngày phơi nắng, để ngươi muốn sống không được muốn chết không xong!

Hiện tại phụ thân đã tới nên Ngạo Thiên thánh tử có chỗ dựa lớn, tất cả người đắc tội gã ai cũng không có kết cục tốt!

Tham Lang trừng mắt, hung dữ nói:

- Còn ồn nữa, ta giết ngươi!

Ngạo Thiên thánh tử mặt cứng đờ. Kẻ ác sợ người ngang ngược, dù Ngạo Thiên thánh tử có độc ác tới đâu thì không tạo thành chút uy hiếp cho Tham Lang là một người đầu óc ngay thẳng. Ngươi buộc Tham Lang nóng nảy thì mọi người cùng đồng quy vu tận!

Ngạo Thiên thánh tử che bụng bị đá, biểu tình kinh hoàng.

Người áo đen lạnh nhạt nói:

- Ta có thấy bức tranh của ngươi, là Đại Trăn hoàng triều, Diêm Xuyên?

Diêm Xuyên gật đầu, nói:

- Xin chào Quý Thần điện chủ!

Kim Đại Vũ, Hoắc Quang, Phụng Âm Dương đều đứng sau lưng Diêm Xuyên.

Người áo đen thản nhiên nói:

- Quý Thần điện chủ? A, ngươi có biết ta họ Khổng?

Diêm Xuyên trầm giọng nói:

- Quý Thần điện chủ, Khổng Huyền Thủy? Trẫm biết!

Người áo đen trầm giọng nói:

- Không, ngươi không biết!

Diêm Xuyên lộ vẻ khó hiểu:

- A?

Khổng Huyền Thủy hét lên:

- Dựa theo bối phận thì Khổng Tố Tố là đường muội của ta, chắc ngươi nên biết ta là ai rồi chứ?

Khổng Tố Tố? Muội muội?

Diêm Xuyên nhướng mày, Khổng Tố Tố là mẫu thân của Diêm Xuyên, Khổng Huyền Thủy là đường ca của Khổng Tố Tố?

Khổng gia?

Không phải Khổng gia ở phương tây sao? Tại sao ở đây?

Khổng Huyền Thủy giải thích nói:

- Theo bối phận thì ngươi nên gọi ta tiếng cửu cửu, Khổng Ngạo Thiên là biểu ca của ngươi.

- A?

Đám cường giả Trung Hư cảnh mờ mịt nhìn bầu trời.

Cửu cửu? Biểu ca? Mọi người còn tưởng chờ bắt lấy Diêm Xuyên thì nên trừng phạt hắn như thế nào để trút hết mối hận trong lòng. Nhưng trước mắt hắn có quan hệ với điện chủ khiến nỗi lòng muốn trừng phạt của họ đông lại.

Không chỉ là chín Trung Hư cảnh, chính Kim Đại Vũ, Hoắc Quang, Phụng Âm Dương cũng lộ vẻ mờ mịt.

Cửu cửu? Người này là cửu cửu của Hoàng thượng?

Nhìn Khổng Huyền Thủy trước mắt, Diêm Xuyên không lộ vẻ gì nhưng lòng tin lời gã nói.

Khổng Huyền Thủy? Khổng Tố Tố? Điện chủ một điện Thần Tông chắc sẽ không nói dối chuyện này, bởi vì hiện tại điều này không quan trọng.

Nhưng đối với cửu cửu bỗng nhiên nhảy ra Diêm Xuyên không biểu iện thân thiết bao nhiêu.

Thứ nhất là mẫu thân chết, người Khổng gia thờ ơ.

Thứ hai, trong di ngôn của phụ thân dặn mình phải cẩn thận Khổng gia.

Diêm Xuyên mỉm cười nói:

- Vậy không biết Khổng điện chủ có ý định gì?

Khổng Huyền Thủy đương nhiên nói:

- Khổng Ngạo Thiên là biểu ca của ngươi, cũng xem như là người trong nhà, trước tiên thả hắn ra đi.

Dám Hoắc Quang nhìn hướng Diêm Xuyên.

Diêm Xuyên nhìn chằm chằm Khổng Huyền Thủy, nhẹ lắc đầu, nói:

- Nếu đã là thân thích vậy xin Khổng điện chủ hãy yên tâm, ta bảo đảm Khổng Ngạo Thiên sẽ không thiếu một cọng lông măng, thế nào?

Trong thanh âm của Khổng Huyền Thủy toát ra lạnh băng:

- A?

Diêm Xuyên mỉm cười nói:

- Không phải ta không chịu thả mà vì thực lực của chúng ta không thể không lo đến an toàn cho bản thân.

Khổng Huyền Thủy lạnh lùng hỏi:

- An toàn của ngươi? Ngươi không tin ta?

Diêm Xuyên trầm giọng nói:

- Ta tin thân phận của ngươi!

Ý của Diêm Xuyên là tin thân phận thân thích nhưng không tin Khổng Huyền Thủy có ý tốt với mình.

Khổng Huyền Thủy lên tiếng:

- Ha ha ha ha! Diêm Xuyên, ngươi giống hệt Tố Tố, lòng đa nghi nặng. Nếu ta đa là cửu cửu của ngươi thì có gì lo lắng? Đó là biểu ca của ngươi, không phải người ngoài!

Diêm Xuyên kiên quyết nói:

- Chính vì là thân thích mà Khổng điện chủ cang phải tin ta xin hãy yên tâm, chỉ cần ta an toàn liền thả Khổng Ngạo Thiên ngay.

Hai người không nhường một bước, không khí biến lúng túng.

Chín Trung Hư cảnh không dám xen mồm, dù gì đó là chuyện nhà của điện chủ.

Hoắc Quang, Phụng Âm Dương, Kim Đại Vũ đều cẩn thận nhìn, học hỏi.

Khổng Huyền Thủy bỗng hừ lạnh một tiếng:

- Hừ!

Khí thế khổng lồ toát ra, áp lực to lớn đè ép nguyên phi chu run bần bật. Khổng Huyền Thủy đã bị chọc giận. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn

Diêm Xuyên bước ra một bước, trầm giọng nói:

- Khổng điện chủ, ngươi làm vậy là sao?

Khổng Huyền Thủy lạnh lùng nói:

- Hôm nay ta muốn xem nhi tử của Khổng Tố Tố rốt cuộc có tài năng gì mà dám tranh luận với cửu cửu ta!

Diêm Xuyên cười nhấc chân tiến tới, nói:

- Nếu đã vậy thì Diêm Xuyên cùng Khổng điện chủ chơi một chút.

Cùng Khổng Huyền Thủy chơi một chút?

Không nói đến Khổng Huyền Thủy, chín Trung Hư cảnh đứng bên đầu óc mù mờ. Nói đùa hả? Một Thần cảnh nho nhỏ cũng dám huênh hoang?

Khổng Huyền Thủy hơi kinh ngạc, vốn gã chỉ định dùng khí thế đè ép Diêm Xuyên mà thôi, không ngờ hắn thật sự dám đấu, tiểu tử này đầu óc hỏng hóc rồi ư?

Khổng Huyền Thủy lạnh lùng nói:

- Tốt, tốt, tốt, yên tâm đi, ngươi là con của Khổng Tố Tố, ta sẽ không bị thương ngươi.

Diêm Xuyên cười nói:

- Nói vậy là Khổng điện chủ nể mặt mẫu thân của ta?

- Đúng vậy.

Diêm Xuyên cười bảo:

- Vậy không bằng Khổng điện chủ nhường ta ra tay trước đi?

Chín Trung Hư cảnh mặt đen, Diêm Xuyên này biết thuận nước giong thuyền dữ.

- Ha ha ha ha! Tốt,vậy thì để ta xem bản linh của ngươi đi!

Khổng Huyền Thủy ngoài ý muốn nhìn Diêm Xuyên.

Diêm Xuyên gật đầu, nhìn Phụng Âm Dương đứng bên cạnh.

Phụng Âm Dương nhẹ gật đầu.

Diêm Xuyên vươn tay, lấy ra đại định thiên tỉ.

Diêm Xuyên quăng đại định thiên tỉ lên trời.

Trên bầu trời bỗng vang tiếng rồng ngâm.

- Grao!

*Ầm ầm!*

Mặt đất lăn cuồn cuộn, xung quanh bỗng bay ra chín sơn mạch to lớn

Khổng Huyền Thủy hơi nhíu mày:

- Phong thủy trận? Đại địa long mạch?

Một cường giả Trung Hư cảnh hét to:

- Điện chủ, đó là trận pháp lúc trước phong thủy sư kia bố trí!

- Grao!

- Grao!

- Grao!

Trên mặt đất bỗng lao ra chín trường long vàng, khí chín đại địa long mạch xông tận trời, nhập vào đại định thiên tỉ.

*Ầm!*

Chín con rồng xông vào đại định thiên tỉ, nó bông tỏa ánh sáng rực rỡ, phóng to gấp vạn lần, từ trên trời đè ép xuống Khổng Huyền Thủy.

Khổng Huyền Thủy mới đầu không để trong bụng, pháp bảo thần ảnh dù có mạnh hơn thì sao? Cho dù cộng thêm chín đại địa long mạch cũng không cấu thành uy hiếp cho gã được.

Đợi đến khi đại định thiên tỉ tới gần thì Khổng Huyền Thủy cảm thấy không thích hợp.

Khổng Huyền Thủy biến sắc:

- Đây là ngọc gì vậy? Có thể tan rã công đức pháp tướng của ta!

Khổng Huyền Thủy biến sắc mặt, lầm bầm:

- Hậu tái thiên địa đại huyền hoàng định càn khôn ngọc? Chuyên phá khí vận, công đức, nhất ngọc phá vạn pháp?

*Ầm!*

Đại định thiên tỉ đè ép, công đức pháp tướng mạnh mẽ của Khổng Huyền Thủy bị tán loạn, tan biến.

Quá nhanh quá giả, cho nên đám cường giả Trung Hư cảnh há hốc mồm đông cứng, hơn nửa ngày không tỉnh táo lại được. Điều này sao có thể?

Tại sao không thấy điện chủ đâu nữa?

*Ầm!*

Long mạch xung quanh bị Phụng Âm Dương rút đi, sông núi sụp đổ, hóa thanh đất cát.

Diêm Xuyên một chiêu đại định thiên tỉ.

Diêm Xuyên hét to:

- Đi thôi, rời khỏi chỗ này!