Tiên Quốc Đại Đế

Chương 376: Thôn thiên khiển




Thiên lôi như thác nước, hỏa long giáng xuống, trời phạt cuống bạo, hủy diệt các sông núi quanh Tử Tâm sơn trang, vô số tu giả bị liên lụy.

Nhưng Tử Tâm sơn trang thì lại bình yên vô sự.

Đám Hoắc Quang khó nén lòng lo lắng, nhấc chân tới cửa cốc, nhìn nhau.

Trong tia chớp, đôi nam nữ đang nhiệt tình ôm nhau.

Sấm chớp mưa bão bủa giăng, hỏa long gầm rống bốn phía, hai người như là không cảm giác được nguy hiểm càng như là nguy nan đang cổ vũ cho họ.

Nhìn hai người ôm nhau, Hoắc Quang, Phụng Âm Dương, Kim Đại Vũ, Khổng Ngạo Thiên cơ mặt cứng đơ, vội bỏ chạy.

Khổng Ngạo Thiên lầm bầm:

- Điều này sao có thể, làm sao có thể? Tại sao không đánh chết hắn?

Khổng Ngạo Thiên mới nói xong liền biết mình lại lỡ mồm, lén liếc mọi người, thấy cả đám mắt lạnh lùng nhìn mình.

Khổng Ngạo Thiên vội la to:

- Ta, ta, ta không nói cái gì hết á!

Tử Tử dần tỉnh táo khỏi mê đắm, lòng thả lỏng, mạnh đẩy Diêm Xuyên ra.

Tử Tử kinh kêu:

- Đừng!

Tử Tử hiểu nguyền rủa của mình rất khủng bố, không có Miêu Miêu ở, tiêu rồi!

Tử Tử khủng hoảng đẩy Diêm Xuyên ra, nhưng hắn bắt chặt đôi tay nàng, không tách rời.

*Ầm ầm!*

Biển sét cuồn cuộn đổ ập xuống, Tử Tử tràn đầy sợ hãi, nàng sợ Diêm Xuyên xảy ra chuyện gì.

Nhưng tia chớp đánh xuống lại quái dị biến mất, dù có nhiều sấm sét không ngừng đánh tới nhưng hình như không thể tổn thương đến Diêm Xuyên.

Thấy Diêm Xuyên bình an, Tử Tử thầm thở ra.

Diêm Xuyên dịu giọng nói:

- Ta đã nói rồi, ta phúc lớn mạng lớn, nàngd không khắc ta được đâu.

Tử Tử cắn môi vẫn thấy lo lắng.

Diêm Xuyên hít sâu, nói:

- Theo ta trở về, làm hoàng hậu của ta có được không?

Tử Tử biểu tình mơ màng, hỏi lại:

- Hoàng hậu?

Diêm Xuyên giọng điệu kiên quyết nói:

- Mặc kệ là lệnh của phụ mẫu hay tình của hai chúng ta thì nàng đều phải theo ta về, nàng là thê tử của ta, chỉ có thể cùng ta!

Tử Tử chu môi nói:

- Ta không nói không đi.

Diêm Xuyên mỉm cười, lại kéo Tử Tử vào ngực.

Thấy sấm sét không thể tổn thương Diêm Xuyên, lần này Tử Tử không chống cự.

Đông Thần châu, Đại Trăn hoàng triều, Yến Kinh, phía trên biển mây khí vận.

- Grao!

Khí vận kim long lần thứ hai gầm rống, biển mây khí vận dấy lên sóng to ngập trời. Hình như khí vận kim long rất là vui sướng.

Dịch Phong, Lưu Cương bước ra khỏi đại điện.

Lưu Cương kinh ngạc nói:

- Cái này, làm sao có thể? Ta cảm thấy Đại Trăn lại thêm một người, hơn nữa quyền vị còn tôn quý hơn chúng ta?

Lưu Cương hiểu đám người họ có thể nói là khai quốc nguyên lão, không có khả năng có người được phong quan vượt qua bản thân, thời gian trước cảm giác cũng là như vậy, nhưng tại sao hôm nay vượt qua chứ?

Dịch Phong cười nói:

- Lưu đại nhân không cần lo lắng, hoàng thượng tùy tiện phong quan tước, tất cả dựa vào cố gắng.

Lưu Cương mờ mịt nói:

- Nhưng sao ta cảm thấy phong quan tước mới này lớn hơn chúng ta? Dịch đại nhân, chắc ngươi cảm nhận được biển mây khí vận có chuyên môn xếp hàng quần thần, cứ cảm thấy người tân phong này đứng trước chúng ta.

Dịch Phong cười nói:

- Lưu đại nhân, ngươi quên ba loại người rồi.

- A?

Dịch Phong cười bảo:

- Hoàng hậu, thái tử, công chúa! Ngươi cảm thấy bọn họ được sắc phong sẽ tuột phía sau?

Lưu Cương lúng túng cười to:

- A? Ha ha ha ha!

Dịch Phong cười nói:

- Thái tử, không chúa là không đúng thật, chắc Đại Trăn ta có thêm một hoàng hậu, nếu ta không đoán sai thì vị hoàng hậu này ngươi cũng từng gặp.

Lưu Cương co rút, phút chốc nghĩ đến một người.

Lưu Cương cảm thán nói:

- Hoàng thượng đúng là dị nhân!

Người bình thường không ai dám đến gần Tử Tử, Lưu Cương thấy nàng lòng cùng run sợ, nhưng Diêm Xuyên thật sự cưới nàng làm thê tử?

Dịch Phong sửa sai nói:

- Không, hoàng thượng chính là thiên nhân!

Tử Tâm sơn trang

Diêm Xuyên tò mò hỏi:

- Tử Tử, mặt nạ màu vàng của nàng đâu rồi?

Tử Tử mắt lóe tia ngọt ngào, nói:

- Từ lúc bị chàng vén lên thì ta không định đội nó nữa, trước kia trong vòng hai trượng không ai đến gần, hiện tại lấy mặt nạ xuống thì là khoảng cách mười trượng. Nhưng có chàng ở gần là đủ rồi, ta không cần ai khác.

Diêm Xuyên gật đầu:

- Ừm.

Tử Tử tò mò hỏi:

- Tại sao thiên lôi đó không tổn thương được chàng vậy?

Diêm Xuyên nói:

- Ta có thể thu nạp nó.

- Ồ.

Tử Tử gật gù, không hỏi nhiều, có thể ở bên Diêm Xuyên là tốt rồi, cần hỏi lung tung?

Diêm Xuyên nhướng mày:

- A! Không đúng!

Tử Tử khó hiểu hỏi:

- Làm sao vậy?

Diêm Xuyên giật mình nói:

- Có lẽ ta sắp đột phá rồi.

Tử Tử lo lắng nói: Truyện được copy tại Truyện FULL

- Vậy thì chàng mau bế quan đi!

Diêm Xuyên nói:

- Không cần, nàng dòm chừng giùm ta, đừng để ai tiến vào. Phải rồi, ngoài cốc có đám Hoắc Quang, chắc nàng cũng biết.

Tử Tử gật đầu:

- Ừm.

Tử Tử bước ra sơn cốc, để lại Diêm Xuyên nhìn lên trời.

Trong huyệt thần đình thanh thiên lôi vân truyền đến tín hiệu mãnh liệt, muốn trời phạt, cần thiên phạt!

Diêm Xuyên há mồm rống với trời:

- Grao!

Lực hút mạnh mẽ xông lên thiên hỏa, lôi hải.

- Grao!

Với lực hút khổng lồ, hung mãnh thiên hỏa, lôi hải nháy mắt bị hút vào miệng Diêm Xuyên, nuốt chửng, mạnh mẽ nuốt vào thiên hỏa, lôi hải.

*Ầm ầm!*

Vô số năng lượng rót vào người Diêm Xuyên, các tia chớp rèn luyện, tuy nhiên khí thế quá mạnh mẽ, mạnh đến mức xác thịt hắn có chút chịu không nổi.

Nhưng thanh thiên lôi vân không ngừng hấp thu, thậm chí thu luôn mây thiên phạt cuồn cuộn.

*Ầm ầm!*

Mây thiên phạt càng đè càng thấp, xung quanh Tử Tâm sơn trang đã bị san bằng.

Tất cả tu giả bỏ trốn.

- Má ơi!

- Thiên phạt, thiên phạt gì thế này!

- Cứu mạng!

.........

......

...

Các tu giả kinh hoàng chạy trốn.

Đám người Hoắc Quang, Phụng Âm Dương, Kim Đại Vũ cũng lộ vẻ kinh sợ.

Mây thiên phạt đang từ từ trầm xuống, áp lực ngày càng lớn, càng lúc càng khủng bố.

Khổng Ngạo Thiên kinh hoàng hét to:

- Mau đi đi, ta chưa muốn chết! Diêm Xuyên, rốt cuộc hắn định làm gì?

Tham Lang hét to:

- Câm miệng!

Khổng Ngạo Thiên gào khóc:

- Thiên uy đè ép, đến lúc đó không ai mơ đi được đâu, chết chắc rồi. Mới nãy nhìn Diêm Xuyên ôm ôn thần, bây giờ thiên phạt đè ép. Chắc, chắc hắn không kết bạn với ôn thần đi? Trời ạ, trời ạ, ta không muốn chết, mau thả ta đi, ta không muốn chết nha!

Khổng Ngạo Thiên muốn trốn nhưng đám người không cho gã làm vậy.

Lần đầu tiên Khổng Ngạo Thiên biết được sự khủng bố của Diêm Xuyên, tên háo sắc không cần mạng!

Mọi người căng thẳng nhìn bầu trời, mắt Hoắc Quang bỗng sáng lên, tình hình này quen quá đi!

Kim Đại Vũ lo lắng nói:

- Ta đi cứu Hoàng thượng!

Hoắc Quang lộ vẻ suy tư, nói:

- Không, Kim đại nhân, có lẽ, không có việc gì!

Kim Đại Vũ không tin nói:

- Đã đến nước này rồi còn không sao?

Trong khi mọi người giằng co thì cửa sơn cốc Tử Tử bước ra.

- Ôn thần!

Khổng Ngạo Thiên kinh hoàng thụt lùi nhưng bị Tham Lang cản đường.

Hoắc Quang lo lắng nói:

- hoàng hậu, Hoàng thượng không sao chứ?

Tử Tử nói:

- Không sao, hãy hộ pháp cho Diêm Xuyên.

Hoắc Quang gật đầu:

- Hiểu rồi.

Kim Đại Vũ bướng bỉnh nói:

- Ta không tin, Hoàng thượng bị nguy hiểm thì tính sao? Ta phải đi xem!

Mới tham gia vào Đại Trăn mà hoàng đế đã chết, cái này cũng mất mặt quá.

Kim Đại Vũ sải bước vọt vào.

Phụng Âm Dương cũng lo lắng, nhanh chóng chạy theo.

Khổng Ngạo Thiên chỉ muốn trốn, không hề có ý đi thăm dò tình hình. Tham Lang hoàn toàn nghe lời Hoắc Quang, gã đại khái đoán ra, mau chóng đi phòng thủ bốn phía.

Phụng Âm Dương, Kim Đại Vũ xông đến cửa cốc.

Nhưng khi tới cửa cốc thì vẻ lo lắng trên mặt hai người biến mất, thay thế là mờ mịt, kinh sợ.

- A?

Hai người kinh hoàng nhìn sơn cốc.

Xung quanh Diêm Xuyên vòng quanh vô tận tia chớp, như là xiềng xích trói hắn.

Nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện những tia chớp không phải trói Diêm Xuyên mà là đang trốn, tiếc rằng bị hắn hé miệng hút trở về.

Miệng nuốt lôi điện còn chưa tính là gì.

Sấm sét vòng quanh bốn phía, Kim Đại Vũ, Phụng Âm Dương thấy rõ mấy thiên phạt cuồn cuộn đè ép, một góc thiên phạt đang hướng tới miệng Diêm Xuyên.

Diêm Xuyên há mồm gầm lên, mắt lóe tia chớp, mây thiên phạt cuồn cuộn bị hắn nuốt chửng. Dùng sức mạnh một người nuốt mây thiên phạt?

Hình ảnh đó đánh sâu vào đầu óc hai người.

Đây là con người nha, đây là một tuyệt thế ma thần!

Không, tuyệt thế ma thần cũng không khoa trương đến vậy đi? Há mồm nuốt thiên phạt?

Trời ạ, đây là sự thật sao?

Phụng Âm Dương, Kim Đại Vũ, tri thức của hai người đều bị dảo điên. Cái này, này, này...

Tử Tử lạnh nhạt nói:

- Nếu hai vị là thần tử của Diêm Xuyên thì hãy nghiêm ngặt giữ bổn phận của thần tử. Diêm Xuyên khiến các ngươi canh giữ bốn phương hộ pháp cho hắn, đừng cứ đứng đây.

- A?

- A!

Hai người hồi phục tinh thần.

Diêm Xuyên bình yên nhưng trong lòng hai người cực kỳ rung động, vội rời khỏi sơn cốc canh giữ bốn phía, đề phòng có kể xấu tập kích, tình hình này quá rung động.

Lúc trước Kim Đại Vũ tham gia Đại Trăn có thể nói là nửa bị dụ nửa bị lừa, dù sao Kim Đại Vũ luôn cho rằng Diêm Xuyên chỉ có ý chí mạnh hơn mình, may mắn hơn mình, thực lực vốn không thể so sánh.

Đương nhiên, sự thực cũng là như vậy.

Nhưng khi trông thấy tình hình vừa rồi, Kim Đại Vũ không còn giữ suy nghĩ này nữa.

Nói đùa, nuốt luôn cả thiên phạt thì thực lực có yếu không?

Trong khi Diêm Xuyên nuốt thiên phạt thì tin tức Tử Tâm sơn trang nhanh chóng truyền hướng bốn phương tám hướng.

Khu này vốn là nơi mẫn cảm, có nhiều tai mắt của các thế lực.

Đại điện của Mộng Hồng Anh.

Mộng Hồng Anh đang nói chuyện với Cổ Nguyệt Thánh Tử.

Ngoài điện có một tu giả chạy vào, hét:

- Báo, thánh nữ, thánh nữ!

Mộng Hồng Anh nghi hoặc hỏi:

- Làm sao vậy?

Tu giả đó nói:

- Thánh nữ, Tử Tâm sơn trang xuất hiện mênh mông trời phạt, oanh liệt cực kỳ.

Mộng Hồng Anh biến sắc mặt:

- Thiên phạt?

- Cổ Nguyệt Thánh Tử, có chuyện gì lát sau nói!

Mộng Hồng Anh bỏ lại Cổ Nguyệt Thánh Tử vội bay ra khỏi đại điện.

Cổ Nguyệt Thánh Tử nhìn Mộng Hồng Anh rời đi, nheo mắt.

- Thiên phạt? Bên ngoài thần giới cũng có thiên phạt? Không lẽ là đại trấn giới bia? Không được, không thể bỏ qua bất cứ khả năng nào, thánh chủ tin tưởng mới để ta đến, tuyệt đối không thể làm hỏng chuyện này, phải nhanh lên!

Cổ Nguyệt Thánh Tử con ngươi co rút, đạp bước đuổi theo.

Bên kia, trong một đại điện trên bản có viết ba chữ to 'Quý Thần điện'.

Có một tu giả vội vàng chảy đến.