Tiên Quốc Đại Đế

Chương 383: Giả chết?




- Được.

Cái U Vương gật đầu một cái.

Lúc này, Lý Thương Hải cũng ra khỏi hàng.

- Thánh thượng, quỷ binh cõi âm đang không ngừng được điều vào dương gian. Tất cả Đại Ngạc Thiên Triều ta đã tiến vào quy phạm, sắp tới sẽ nhất thống Nam Thần Châu.

Lý Thương Hải cung kính nói.

- Tốt.

Cái U Vương gật đầu một cái.

Cái U Vương nhìn văn võ trong triều, trầm giọng nói:

- Sau ba ngày nữa trẫm sẽ khởi hành đi tới Thánh Địa Đại Chiêu, hội chiến Kinh Chiếu. Trong lúc trẫm không có mặt ở đây, Lý Thương Hải sẽ thay trẫm chấp chính.

- Vâng, thánh thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.

Quần thần cung bái.

- Xà Hoàng, ngươi đi cùng với trẫm.

Cái U Vương trầm giọng nói.

Tại một góc đại điện, một nam tử đang đứng, khuôn mặt trắng xám bị che lấp. Trong tay hắn cầm lấy một chiếc khăn tay che miệng không ngừng ho khan.

Sau khi ho khan một hồi, dường như cảm thấy thư thái hơn rất nhiều, hắn gật gật đầu nói:

- Thánh thượng đi, Xà Hoàng tự nhiên sẽ đi theo người.

Bắc Thần Châu, trong một gian đại điện.

Mạo Nhật cùng Cổ Nguyệt Thánh Tử cùng mở ra tiên mộ Yêu Thiên Thương. Giờ phút này hắn đang nhíu mày xem một lá thư.

Một đám đại yêu đứng bên cạnh. Dẫn đầu chính là Vương Chu mấy chục năm trước đã đấu cầm với Diêm xuyên tại đại hội Thiên Thụ. xem tại TruyenFull.vn

- Bệ hạ, sự tình khẩn cấp sao?

Vương Chu nhíu mày nghi ngờ nói.

Yêu Thiên Thương đưa lá thư cho các đại yêu. Các đại yêu nhanh chóng truyền nhau xem qua một lần.

- Thiên Cơ Tông ở Bắc Thần Châu. Dậu Nguyệt Đạo Quân cố ý đưa ý chỉ của Kinh Chiếu đến đây, bảo Thiên Cơ Tông không cho phép thực hiện tất cả các việc thôi diễn thiên cơ? Kinh Chiếu muốn làm gì vậy?

Vương Chu kinh ngạc nói.

- Đông Thần Châu đã xảy ra chuyện lớn.

Yêu Thiên Thương trầm giọng nói.

- Chuyện lớn?

Chân mày Vương Chu nhíu lại.

- Khi xây dựng Yêu quốc, trẫm đã sắp xếp thỏa đáng. Hiện tại vừa vặn có thể rảnh tay. Vương Chu, các ngươi lập tức theo ta tới Đông Thần Châu.

Yêu Thiên Thương trầm giọng nói.

- Vâng.

Trong một khu rừng tại Trung Thần Châu, có một trang viên.

Hoàng đứng tại một đại điện trong trang viên. Trước mặt Hoàng là một lão già đang cầm một bức tranh, đối chiếu với hoàng. Trong bức tranh là chân dung của một nữ tử giống Hoàng như đúc. Chỉ có điều nữ tử trong bức chân dung đang mỉm cười đầy hài lòng. Nhưng khuôn mặt của Hoàng đang đứng trước mắt lão gia lại nghiêm túc đến cực điểm.

- Đúng là con gái của Đao Ma sao? Ngươi đúng là con gái của Đao Ma? Tổ tiên để lại di huấn, ta vốn còn nghi ngờ. Không thể tưởng tượng được ngươi thật sự tìm tới đây.

Lão già kinh ngạc nói.

- Tổ tiên? Mạch này của các ngươi thật sự đã xuống dốc. Đứng lên đi. Ta để lại cho các ngươi một bộ đao pháp. Có thể quật khởi hay không, phải xem bản thân các ngươi thế nào.

Hoàng thản nhiên nói.

- Vâng, tạ ơn thánh nữ, tạ ơn thánh nữ.

Lão già hưng phấn nói.

- Được rồi. Hiện tại nói cho ta biết, năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Phụ thân ta chết như thế nào?

Hoàng trầm giọng nói.

Lão già nhíu nhíu mày, lắc lắc đầu nói:

- Thánh nữ, tổ tiên có nhắn lại. Nhưng tổ tiên nói, ngày ấy, bản thân tổ tiên cũng không rõ. Nhưng có người nhất định sẽ biết.

- Ồ?

Hoàng nghi hoặc nhìn về phía lão già.

- Chủ nhân của Thánh Địa Đại Chiêu, Kinh Chiếu. Tổ tiên từng nói, ngày Đao Ma ngã xuống, Kinh Chiếu ở ngay bên cạnh. Bởi vậy khẳng định Kinh Chiếu biết tất cả.

Lão già nói.

- Kinh Chiếu ở ngay bên cạnh phụ thân ta lúc người chết sao? Chứng kiến tất cả?

Chân mày Hoàng nhíu lại.

- Vâng. Tổ tiên đã nói lại như vậy.

Lão già gật đầu một cái.

Hoàng khẽ cau mày:

- Lại là nữ nhân kia sao?

- Thánh nữ.

Lão già kêu lên.

- Ta biết rồi. Ta khắc đao pháp vào vách đá trên núi phía sau nhà ngươi. Ngươi dựa theo đó mà quan sát.

Hoàng trầm giọng nói.

- Vâng. Tạ ơn thánh nữ, tạ ơn thánh nữ.

Lão già hài lòng nói.

Hoàng khắc lại đao hình trên vách đá, sau đó rời khỏi trang viên.

Trên đỉnh một ngọn núi, Hoàng nhìn về phía chân trời, cau mày.

- Kinh Chiếu? Tuy rằng ta không muốn nhìn thấy ngươi, nhưng vì mối thù của phụ thân, ta tạm thời nhẫn nại.

Hoàng bước về phía đông.

Thánh Địa Đại Chiêu, trong một gian tửu lầu trong Đại Chu Thành.

Diêm Xuyên, Kim Đại Vũ ngồi xuống. Một nam tử đứng trước mặt bọn họ.

- Ngươi nói, Mặc Vũ Hề thánh nữ giết người? Hơn nữa tất cả đều là con trai của cường giả? Thậm chí, mấy người con gái của Mão Nhật Đạo Quân cũng bị giết chết?

Thần sắc Diêm Xuyên cứng lại nói.

- Đương nhiên, hai vị khách quan còn muốn biết gì nữa? Chỉ cần lấy ra linh thạch, ta có thể nói hết cho các ngươi biết.

Nam tử kia cười nói.

Thánh Địa Đại Chiêu! Trong một gian đại điện.

Sắc mặt Cổ Nguyệt Thánh Tử âm trầm nhìn bảy cái quan tài trước mặt!

Giờ phút này, bên trong mỗi chiếc quan tài đều có một bộ thi thể. Ba nam, bốn nữ. Bảy thi thể thân mặc hoa bào, đều bị cắt đứt yết hầu, lại không hề có một chút động tĩnh nào.

Cổ Nguyệt Thánh Tử đứng bên cạnh người con trai được Mão Nhật Đạo Quân yêu nhất, Dương Chí Cửu.

- Lão nhị đến lão bát? Bọn họ có chuyện gì vậy? Ta đi một chuyến tới Trung Thần Châu, sao bọn họ đều chết hết? Hơn nữa, đây không phải là cái chết bọn họ nên có!

Sắc mặt Cổ Nguyệt Thánh Tử âm trầm nói.

- Dương Cổ Nguyệt, ngươi không cần lo lắng. Phụ thân đều đã có dự định!

Dương Chí Cửu cười nói.

- Theo lời đồn bên ngoài là Mặc Vũ Hề giết bọn họ. Nhưng ta nhìn những thi thể này, ta có thể hiểu rõ, khẳng định không phải do Mặc Vũ Hề ra tay. Ngươi nói phụ thân đã có dự định? Phụ thân có dự định gì? Lẽ nào lại là vì ngươi?

Cổ Nguyệt Thánh Tử biến sắc.

Dương Chí Cửu đắc ý nói:

- Không sai, phụ thân muốn ép Mặc Vũ Hề gả cho ta! Cho nên, lão nhị đến lão bát mới giả chết!

- Giả chết? Tại sao? Bọn họ còn sống sao?

Cổ Nguyệt Thánh Tử trầm giọng nói.

- Đương nhiên! Bất kể nói thế nào, chung quy bọn họ vẫn là huynh trưởng của ta. Bọn họ sao có thể vô duyên vô cớ chết được!

Dương Chí Cửu cười nói.

- Bọn họ trước mặt mọi người là đã chết, làm sao có thể sống lại được? Sau đó làm sao ăn nói được với Thánh chủ?

Cổ Nguyệt Thánh Tử trầm giọng nói.

- Cái này ngươi không cần lo lắng. Phụ thân tự có dự định!

Dương Chí Cửu tự tin nói.

Cổ Nguyệt Thánh Tử nhìn bảy đệ muội nằm trong quan tài, lại nhìn vẻ mặt dào dạt đắc ý của Dương Chí Cửu, sắc mặt phức tạp đến cực điểm.

- Lại là vì ngươi. Phụ thân quá bất công. Bất công đến mức vì hôn sự của ngươi, khiến bảy người con trai con gái phải chết sao?

Trong lòng Cổ Nguyệt Thánh Tử cảm thấy lạnh lẽo âm trầm.

Sự sủng ái này khiến Cổ Nguyệt Thánh Tử không thể hiểu được! Bọn họ đều là con trai con gái ruột của Mão Nhật Đạo Quân. Chỉ vì Dương Chí Cửu mà Mão Nhật Đạo Quân hồ đồ, khiến bọn họ phải chết?

Dương Chí Cửu lại không để ý đến tâm trạng của hắn nói:

- Ngươi lo lắng cái gì. Bọn họ vẫn có thể sống lại. Hồn phách của bọn họ, đều bị phụ thân thu. Chỉ đợi Mặc Vũ Hề gả cho ta, phụ thân sẽ có thể khiến bọn họ sống lại!

- Bọn họ là em trai, em gái của ta. Nếu như bọn họ không sống lại được, ta sẽ lấy mạng của ngươi!