Tiên Sinh Đoán Mệnh Sao?

Chương 235: Hôn rớt một miếng thịt thối




Đêm khuya, Lý Cường Lệ lái xe đưa một vị khách nam giới đã ngà ngà say về nhà, sau khi nhận được tiền, hắn châm một điếu thuốc, ngắm nhìn cảnh sắc đen như mực ngoài cửa sổ.

Nếu không phải nể tình người đàn ông kia thưởng thêm hai trăm đồng, Lý Cường Lệ đã không hao tốn cả tiếng đồng hồ chạy tới vùng ngoại thành trước không có thôn sau không có tiệm, lại còn phải một thân một mình lái xe về thế này.

Nếu là trong thành phố, lúc về hắn còn có thể nhận một cước để kiếm thêm một khoản, ở nơi này thì ngay cả bóng quỷ cũng không có.

Hút xong điều thuốc để tỉnh táo một chút, Lý Cường Lệ đang định xuất phát thì đột nhiên điện thoại có thông báo, ở gần đây có người muốn gọi xe.

Lý Cường Lệ nhíu mày, không ngờ lại có thể đi thêm một chuyến, vận may đúng là không tệ!

Hắn gọi điện qua, là một người nữ bắt máy, âm thanh mềm mại yêu kiều. Lý Cường Lệ đưa đầu lưỡi liếm liếm quai hàm, sau khi hỏi đối phương đang ở đâu liền lái tới.

Nữ nhân đón xe ở cách đó không xa, Lý Cường Lệ lái xe ba phút liền thấy đối phương ở đầu đường.

Bộ váy liền thân màu đỏ sậm không có tay áo, trên vai đeo chiếc túi xách màu trắng, tóc dài uốn xoăn, gợi cảm quyến rũ, hai chân thon dài trắng nõn từ đầu đường đi tới, dáng dấp yểu điệu.

Lý Cường Lệ liếm môi, khuya lơ khuya lắc thế này cư nhiên lại gặp được đại mỹ nhân, diễm phúc không cạn a!

Nữ nhân lên xe, mỉm cười với Lý Cường Lệ: "Bác tài, làm phiền rồi!"

Lý Cường Lệ khởi động xe, không ngừng từ kính chiếu hậu nhìn nữ nhân: "Tiểu thư, sao muộn thế này rồi mà cô lại ở nơi thế này?"

Nữ nhân có chút mệt mỏi ngáp một hơi nói: "Tôi có người thân ở khu này, cô ấy bị bệnh nên tôi tới thăm. Thế nhưng ngày mai công ty có việc gấp, tôi không có cách nào chỉ đành quay trở về."

Lý Cường Lệ ồ một tiếng, lại hỏi cô làm công việc gì.

Nữ nhân nói mình làm ngoại thương.

Ánh mắt soi mói xuyên qua kính chiếu hậu đảo trên người nữ nhân, nữ nhân tựa hồ không phát hiện dựa vào lưng ghế ôm túi xách, có chút buồn ngủ.

Sau khi xe đi được tầm hai mươi phút, Lý Cường Lệ gọi một tiếng tiểu thư nhưng nữ nhân không đáp lại, tựa hồ đã ngủ.

Lý Cường Lệ lộ ra nụ cười bỉ ổi, hắn lái xe vào một con đường nhỏ có chút xóc nảy, làm nữ nhân bị đánh thức.

Nữ nhân quay đầu nhìn ra ngoài, tựa hồ nhận ra được phong cảnh có chút không đúng: "Bác tài, ông lái xe đi đâu vậy?"

Lý Cường Lê cười cười: "Con đường vừa nãy bị chận rồi nên tôi đổi đường khác."

Nữ nhân nghi ngờ nhìn anh ta một cái, tựa hồ tin tưởng lý do này.

Không lâu sau, di động của nữ nhân đổ chuông, cô ta nghe máy, cười hì hì nói: "Em vẫn còn đang trên đường, dạ, đại khái khoảng nửa tiếng nữa sẽ về tới. Đúng rồi, là tài xế DD, may mắn có một chiếc ở gần đó. Bàng số xe á? Làm sao em nhớ được! Anh chờ chút, để em gửi tin V tín cho. À, gọi cho em một phần thức ăn ngoài đi, em đòi rồi, về tới nhà em ăn. Ừm, cám ơn anh yêu!"

Sau khi cúp máy, nữ nhân cầm điện thoại gửi tin nhắn, tựa hồ muốn gửi bảng số xe cho người nói chuyện điện thoại.

Lý Cường Lệ nhíu nhíu mày, im lặng quẹo vào ngã ba đường quay về tuyến đường chính, tiếp tục hành trình, cảm thấy mình không may mắn chút nào!

Nữ nhân lén liếc nhìn hắn một cái, vẫn luôn gửi định vị của mình, nửa tiếng sau cô tới điểm đến, sau khi trả tiền liền cầm túi xách rời đi.

Lý Cường Lệ nhìn bóng dáng thướt tha của cô gái rời đi, ghi nhớ kỹ địa điểm này.

Khuya hai hôm sau, Lý Cường Lệ nhận được đơn gọi xe, lái xe qua thì phát hiện chính là nữ nhân váy đỏ lần trước.

Nữ nhân tựa hồ đã uống say, người nồng nặc mùi rượu.

"Bác---- bác tài, lái----- lái xe!"

Hôm nay nữ nhân mặc một chiếc váy ren cổ chữ V, bầu ngực trắng nõn như ẩn như hiện, Lý Cường Lệ nhịn không được nuốt nước miếng, lái xe hỏi: "Tiểu thư, lại là cô à?"

Nữ nhân mơ mơ màng màng liếc nhìn hắn một cái: "Hở? Tôi biết ông à?"

Lý Cường Lệ cười nói: "Ai nha, là tôi nhìn nhầm, khách nhiều quá nên nhất thời nhìn nhầm."

Nữ nhân hơi híp mắt, tựa hồ lại tiếp tục ngủ say, chỉ mơ hồ ừm một tiếng rồi dựa vào lưng ghế, nghiêng đầu đi.

Chỉ qua mười phút sau, nữ nhân đã từ ngồi thành nằm úp sấp, ngủ như chết.

Lý Cường Lệ gọi vài tiếng, xe gặp phải một chỗ xóc nảy phát ra tiếng vang, thế nhưng vẫn không thể đánh thức cô.

Lý Cường Lệ híp mắt quẹo vào một nơi vắng vẻ rồi lái xe ra vùng ngoại ô.

Nơi này lúc khuya sẽ không có ai ra ngoài, chỉ có tiếng côn trùng kêu râm ran, rất an tĩnh.

Lý Cường Lệ xuống xe, mở cửa sau nhìn nữ nhân say rượu, ánh mắt tràn ngập sắc thái tội ác, trong đêm tối nó lóe lên tia sáng tội nghiệt.

Nữ nhân ăn mặc lộ liễu như vậy, hơn nửa đêm còn uống rượu say, quả thực đúng là tự dâng tới cửa cho hắn ức hiếp.

Cũng đã gần một tháng cách lần nếm thức ăn tươi trước đó, hiếm khi đụng được hạng tốt như vậy, Lý Cường Lệ đã sắp không nhịn nổi.

Hắn nhào tới như một con sói đói, trước mắt là ánh sáng làm người ta sợ hãi.

Nữ nhân cứ vô tri vô giác hệt như một cái xác.

Không bao lâu sau, hắn cảm giác được nữ nhân này tựa hồ tỉnh lại, hắn dự định sẽ trói chặt hai tay cô ta lại, thật không ngờ nữ nhân lại chủ động đưa tay vòng lên bả vai hắn, không hề hét chói tai, cũng không hề sợ hãi, tựa hồ còn rất phối hợp.

Lý Cường Lệ thầm mắng một câu ti tiện, trong lòng lại có chút đắc ý, chủ động phối hợp cũng tốt, đỡ phí công phí sức, lỡ như không cẩn thận bị như lần trước thì lại phải lo lắng hãi hùng một tháng.

Trên người nữ nhân toàn mùi rượu, tựa hồ còn có mùi thối rữa, hôn hôn một hồi Lý Cường Lệ hình như hôn rớt một miếng thịt trên người cô ta.

Thứ quỷ gì đây?

Lý Cường Lệ kinh hãi, không lẽ hắn mút kinh dị tới vậy?

Hắn vội vàng ngẩng đầu, trong ánh sáng lờ mờ tối, hắn nhìn thấy một gương mặt thối rữa đầy dòi bọ lúc nhúc, thịt thối lẹp bẹp rơi xuống.

Lý Cường Lệ tởm lợm tới suýt chút nữa đã nôn mửa.

Vừa nãy, hắn cư nhiên hôn cái thứ này lâu như vậy!

Nghĩ tới đây, Lý Cường Lệ ọe một tiếng, ói ra.

Sau khi ói hết mọi thứ trong bụng, hắn mới nghĩ tới nữ nhân trong xe rốt cuộc là thứ gì?

Rõ ràng là một nữ nhân da trắng dung mạo xinh đẹp, sao nháy mắt lại biến thành một cái xác thối?

Gió đêm thổi qua làm Lý Cường Lệ lạnh buốt cả người.

Hắn run rẩy, mặt túa mồ hôi lạnh, qua một hồi lâu hắn chậm rãi nhích tới cạnh xe, trong lòng run sợ nhìn vào bên trong một chút, nữ nhân nằm bên trong ngủ say, váy hơi xốc lên lộ ra cặp đùi trắng nõn.

Không có thịt thối, không có dòi, không có mùi tanh tưởi, chỉ có một xe đầy mùi rượu cùng hương thơm trên người nữ nhân.

Lý Cường Lệ xoa xoa mồ hôi trán, thầm mắng mình có phải bị bệnh hay không, đang yên đang lành lại nhìn người ta thành cái thứ quỷ kia. Ý lạnh vừa tản đi một chút, sắc dục liền dâng lên hừng hực, hắn một lần nữa nhào tới, chạm vào thân thể thơm tho mềm mại.

Giây tiếp theo, hắn nhìn thấy nữ nhân mở mắt, Lý Cường Lệ kinh hãi, đang định bụm miệng nữ nhân lại thì cô ta đột nhiên lại ngoác miệng cười, lộ ra khoang miệng đầy dòi bọ, con nào con nấy trắng trắng béo múp múp lúc nhúc, Lý Cường Lệ kinh hãi quát to một tiếng, muốn trốn ra ngoài.

Nữ nhân nhanh tay lẹ mắt túm lấy hắn, banh miệng hắn nhét dòi vào.

"A a a a a!" Lý Cường Lệ điên cuồng kêu la thảm thiết, điên cuồng phun phun phun, cảm giác dòi lúc nhúc trong miệng làm hắn tởm lợm nổi da gà.

Thậm chí, có vài con bị hắn không cẩn thận nuốt vào bụng, có con thì rớt xuống cổ.

Nhưng chuyện này không phải đáng sợ nhất, đáng sợ nhất là gương mặt đang nhìn hắn mỉm cười không ngừng rớt thịt thối xuống.

"A a a a, quỷ, quỷ a!"

Lý Cường Lê sợ tới mức tè ra quần, mùi nước tiểu khai rình từ nửa dưới của hắn lan tới làm nữ nhân nhìn hắn cười ha hả, thịt thối cũng chầm chậm rớt xuống.

Lý Cường Lệ nhìn mà trái tim sắp ngừng đập tới nơi.

"Mày quên tao rồi à?" Ngón tay thối rữa của nữ nhân lướt qua trên mặt hắn, cảm giác nhớp nháp cùng mùi vị tởm tợm quanh quẩn quanh chóp mũi hắn.

Lý Cường Lệ run lẩy bẩy, căn bản không biết người này là ai.

"Tôi---- tôi----- tôi không biết, tôi không biết!" Lý Cường Lệ khóc như chó tru, liều mạng cầu xin tha thứ.

Nữ nhân lạnh lẽo nhìn hắn, ngón tay bấu vào da tay hắn rồi cường ngạnh xé đứt một miếng thịt, Lý Cường Lệ đau tới khóc thảm thiết.

"Không biết? Mày lại còn nói không biết?"

Giọng nói của nữ nhân trở nên chói tai như tiếng quỷ kêu khóc, lạnh lẽo đáng sợ: "Mày hại chết tao mà mày nói mày không biết?" Cô ta lại càng tàn nhẫn hơn, hai tay liều mạng bấu lấy gương mặt hắn, thịt thối trên tay cô ta không ngừng rơi xuống, xen lẫn vào đó là máu tươi cùng thịt của Lý Cường Lệ, nhìn đặc biệt đáng sợ lại đặc biệt tởm lợm.

"A a a a a! Cứu mạng, cứu mạng a!"

Lý Cường Lệ điên cuồng giãy giụa, làm thế nào cũng không thoát được, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn mặt mình bị cào rách, thịt cũng bị nữ nhân từng chút ăn tươi.

Sau đó nữ nhân áp chế hắn, cởi toàn bộ quần áo trên người hắn, giống như trước kia hắn đã đối đãi với cô gái kia, bị ức hiếp thảm thiết.

Đau đớn kịch liệt từ dưới thân truyền tới, mùi máu tươi chậm rãi lan tỏa, sắc mặt Lý Cường Lệ trắng bệch vì đau, cả người vì đau nhức mà co quắp, ngay cả nói cũng không nói nổi.

Nữ nhân rút cây gậy ra, cười lạnh rồi lại thọc vào, từng chút lại từng chút, máu thịt văng tung tóe.

Lý Cường Lệ không cam lòng nuốt khí, dưới thân máu tươi đã lan ra bốn phía thấm ướt toàn bộ phần ghế nệm, hai chân hắn mở rộng, một đống hỗn độn đến không chịu nổi, giống như cô khi đó vậy.

"Ha ha ha ha ha ha ha!" Nữ nhân nhìn hắn rồi điên cuồng cười to, một lúc lâu sau thì khôi phục dáng dấp mê người như trước, dung mạo cô rất xinh đẹp nhưng trước giờ không hề dùng nó để thăng tiến, trước giờ trong công việc vẫn luôn dựa vào thực lực, hà cớ gì cuộc đời tốt đẹp của cô lại bị loại người cặn bã này hủy hoại?

Dựa vào cái gì nữ nhân có dáng dấp đẹp, công việc thành đạt chính là dựa vào bán thân mà có chứ?

Dựa vào cái gì ăn mặc xinh đẹp thì đáng để bị ức hiếp?

Dựa vào cái gì những cái danh đó lại dán lên người cô? Cô không thể nhẫn nhịn được! Cô không phục!

Cuối cùng nữ nhân nhìn thoáng qua Lý Cường Lệ, cười lạnh rời đi, lưu lại một xe đầy máu và một đống hỗn loạn.

Mà Lý Cường Lệ cũng giống như nữ nhân khi trước, bị ném ở vùng hoang vu, chỉ khác là qua thật lâu mới bị người nhặt ve chai phát hiện rồi báo cảnh sát.

Nhân quả tuần hoàn chính là như vậy, ai cũng không chạy thoát. Bạn đừng tưởng là mình may mắn, người bị bạn hại chết đang ở ngay phía sau lẳng lặng nhìn bạn.

[end 235]