Tiên Sinh Không Ngây Thơ (Giả Thuần Tình)

Chương 37-1: Mưu sát chồng em nha




Editor: Yue

“Ưm...”

Những kiến thức trước đây của Hứa Viễn Hàng cuối cùng cũng có cơ hội phát huy tác dụng, anh đang mải mê khám phá cảnh giới mới ngọt ngào, đang ý loạn tình mê mất cảnh giác bỗng cảm thấy đau nhói nơi đầu lưỡi, sau đó liền nếm được mùi máu tươi nhàn nhạt. Phải mất vài giây sau anh mới phản ứng lại được, chính mình đây là... Bị cắn.

Chậc, thật m* nó đủ thú vị.

Hứa Viễn Hàng lùi về phía sau một chút, dùng ngón tay khẽ vuốt ve môi dưới, đầu lưỡi vẫn còn nóng bỏng, cắn còn không nhẹ, anh thấp giọng bật cười, giọng điệu bất đắc dĩ, lại mang theo cưng chiều không nói ra được: “Mưu sát chồng em nha.”

Lần này khác với mấy lần trước, Trì Vân Phàm sao có thể nghĩ đến cảnh anh hôn mà còn để đầu lưỡi chui vào, hoàn toàn theo phản xạ cắn xuống, thực ra cô không bài xích sự gần gũi như vậy, nhưng lại đến quá đột ngột, hoàn toàn chưa kịp chuẩn bị tâm lý.

Hai má của cô lại hiện lên một chút nóng bỏng, nhẹ giọng hỏi: “Anh không sao chứ?”

Hứa Viễn Hàng lười biếng hỏi lại: “Em nghĩ thế nào?”

Không đợi Trì Vân Phàm lên tiếng, anh đã lợi dụng lúc cô không chú ý, lại hung hăng nghiêng người, cắn trả đũa lên khóe môi cô, ăn miếng trả miếng.

Cũng coi như miễn cưỡng đòi bồi thường một chút đi.

Nhìn thấy cô đỏ mặt như vậy, lần này liền không thèm so đo nữa, nhưng mà... Hứa Viễn Hàng ánh mắt dần dần tối sầm lại, ẩn chứa một loại ý vị nguy hiểm nào đó, anh mỉm cười, lần sau đợi đấy cho ông đây.

Trì Vân Phàm không biết trong lòng anh đã bắt đầu lên kế hoạch cho lần tiếp theo, cũng không thế nào rõ ràng về những gì cặp đôi sẽ làm trong một buổi hẹn hò, kỳ thật nhìn thấy anh, ở bên anh, cô đã cảm thấy rất mãn nguyện rồi.

“Tiếp theo chúng ta sẽ đi đâu?”

Hứa Viễn Hàng lại nắm tay cô, kiêu căng hất cằm: “Tùy tiện đi dạo một vòng đi.” Anh muốn nhìn kỹ trường học của cô.

Đại học A diện tích rộng, tòa nhà cũng nhiều, khai giảng gần một tháng, Trì Vân Phàm còn chưa hình dung được địa hình của trường, chỉ nhớ mơ hồ khu dạy học và khu sinh hoạt, cũng may là Hứa Viễn Hàng lần đầu tiên đến đây, tùy tiện dẫn anh đi một chút với cô mà nói cũng không có vấn đề gì.

Cho đến khi ——

Họ lại đi ngang qua khu vườn sinh vật.

Hứa Viễn Hàng dừng lại: “Chúng ta từng đi qua chỗ này rồi phải không?”

Trì Vân Phàm ngơ ngác nhìn xung quanh, cô hoàn toàn không có chút ấn tượng nào: “Không có mà.”

Ngược lại là Hứa Viễn Hàng bị thuyết phục bởi vẻ ngoài nghiêm túc và chắc chắn của cô: “Có thể là có nhiều hơn một khu vườn sinh vật đi.”

(themoonyue.wordpress.com & dembuon.vn)

Khung cảnh đằng sau thực sự rất mới mẻ.

Hai người cứ thế đi gần hết khuôn viên trường, trời cũng đã tối sầm lại, Hứa Viễn Hàng nhìn đồng hồ đeo tay, đã gần tám giờ, anh đề nghị đi ăn. Lúc này, nhà ăn của trường đã đóng cửa. Trì Vân Phàm quyết định dẫn anh ra ngoài ăn.

Cô nghe Dương Phi Yến nói, gần đây có một nhà hàng cũng không tệ lắm.

Trì Vân Phàm và Hứa Viễn Hàng bước ra khỏi cửa Nam của trường học, cô tìm ứng dụng bản đồ, sau đó nhập tên nhà hàng, sau khi hệ thống vạch ra tuyến đường, họ băng qua đường cái, đi dọc theo con đường chính.

Điều kỳ lạ là, càng đi càng cách xa mục tiêu của mình là sao nhỉ?

“Sao vậy?” Hứa Viễn Hàng hỏi.

Trì Vân Phàm đưa điện thoại cho anh, ánh mắt vô tội: “Em vẫn luôn đi theo chỉ dẫn.”

Hứa Viễn Hàng liếc nhìn màn hình, đại khái liền biết vấn đề nằm ở đâu. Sau khi băng qua con đường cái, bọn họ nên rẽ trái ở ngã tư đầu tiên. Anh không khỏi lại nghĩ tới chuyện bạn gái của mình bị lạc ở hẻm Nam, nhịn không được đỡ trán bật cười: “Dân mù đường.”

Anh đưa tay xoa xoa tóc cô, trong mắt mang theo ý cười vô biên: “Làm sao mà học Địa lý tốt như vậy, hửm?”

Âm cuối hơi tăng lên, không che giấu được tâm trạng vui sướng.

Trì Vân Phàm không thể không phản bác: “Dù sao thì lý thuyết và thực hành cũng khác nhau.”

Cô trời sinh không có ý thức về phương hướng.

Hứa Viễn Hàng cười, siết chặt tay cô: “Sau này ra ngoài không thể để em dẫn đường được.”

Anh nghĩ tới cái gì, hơi nhướng mày, không khỏi hỏi một câu đầy sâu xa, “Mù đường, có thể di truyền không?”

Trì Vân Phàm nhớ mình đã đọc trong một ấn bản của “Tạp chí Khoa học Thần kinh” nói rằng đặc điểm cùng ngoại hình trí nhớ của con người chịu ảnh hưởng bởi gen di truyền, vì vậy ‘mù đường’ có khả năng di truyền rất cao.

Nhưng mà, anh hỏi cái này để làm gì?

Cô thông minh như vậy, nhanh chóng phản ứng lại, có chút không thể tưởng tượng mà nhìn Hứa Viễn Hàng, bọn họ ở bên nhau không bao lâu, anh đã nghĩ đến chuyện sinh con sớm như vậy sao?

Hứa Viễn Hàng thở dài nói nửa đùa nửa thật: “Trọng trách sau này của anh thật là lớn.”

Không sao cả, mỗi người nắm một tay, nếu có hai con cũng đơn giản, cõng một người ở đằng sau lưng.

Hai người thậm chí chưa đủ tuổi kết hôn hợp pháp đã chuyển sang vấn đề sinh con. Khi bốn mắt nhìn nhau, Hứa Viễn Hàng mất tự nhiên né tránh nhìn sang chỗ khác. Lúc này, những gì anh đang nghĩ là– Các công đoạn tạo ra nhóc tì, một số hình ảnh không dành cho trẻ con dường như đang bắt đầu phát tán trong tâm trí anh...

Anh lùi lại ho nhẹ một tiếng, cố gắng phân tán hết thảy tâm tư.

Làn gió đêm thổi qua, mang theo một cỗ hơi nóng.

M* kiếp.

Trì Vân Phàm cứ tưởng anh bị sặc, không nghĩ tới phương hướng khác, thị lực của cô rất tốt, nhìn thấy một nhà hàng chay ngay trước mặt. Dù sao thì cũng đi nhầm, quay lại sẽ rất lãng phí thời gian, chi bằng đâm lao thì theo lao. Chủ yếu là cô đột nhiên nghĩ đến anh không thể tùy tiện ăn thịt ở bên ngoài, cứ như vậy, đồ ăn chay liền trở thành sự lựa chọn tốt nhất.

Khi họ bước vào, không có nhiều khách bên trong, ánh sáng màu cam tạo nên một bầu không khí nhẹ nhàng.

Trì Vân Phàm tìm một vị trí bên cửa sổ, Hứa Viễn Hàng ngồi xuống đối diện cô, đưa menu qua để cô gọi đồ ăn, trong lúc đó thì anh rửa sạch bộ đồ ăn bằng trà nóng.

Cô chọn một phần bông cải xanh xào bông huệ, sủi cảo hấp nhân rau và canh củ cải ngô, rồi hỏi anh: “Anh ăn được ớt xanh không?”

Hứa Viễn Hàng luôn luôn thờ ơ với đồ ăn, sau khi yêu đương xong, thuận miệng tuôn ra đều là lời ngon tiếng ngọt: “Chỉ cần em chọn, anh đều thích ăn.”

Trì Vân Phàm gọi thêm một vài món chay khác, nhìn sang cột đặt hàng bên cạnh: “Có quá nhiều không anh?”

“Không sao cả.” Hứa Viễn Hàng rót một tách trà đặt trước mặt cô, “Em ăn không hết, còn có anh.”

Trước kia, khi ở nhà ăn Tam Trung, anh đã từng ăn hết phần thức ăn còn dư lại của cô.

Lúc đó, Trì Vân Phàm cảm thấy vừa bất ngờ vừa tức giận, nhưng bây giờ nhìn lại, cảm giác hoàn toàn không giống nhau.

Một lúc sau, người phục vụ lần lượt mang các món ra, các phần ăn khá nhiều, thoạt nhìn cũng không tệ lắm.

Trì Vân Phàm chưa bao giờ ăn tối muộn như vậy, ăn được năm phần no cô liền đặt đũa xuống, đồ ăn dư lại đều được Hứa Viễn Hàng ăn hết, không lãng phí một chút nào.

Sau khi ngồi trò chuyện hơn mười phút, Hứa Viễn Hàng đứng dậy đi thanh toán, ánh mắt Trì Vân Phàm nhìn theo bóng lưng thẳng tắp thon dài của anh, nhìn anh cười nói với nhân viên thu ngân, sau đó móc ví ra, lấy tờ 100 đồng đưa cho thu ngân, rồi lại đem tiền lẻ sắp xếp theo kích cỡ, mệnh giá để lại trong ví.

Cô có chút may mắn vì mình đã đi lạc đường.

(Continue)