Tiên Sở

Chương 73: Từ Ân Tự tháp (P1)




Sở Dịch cưỡi phong hỏa luân bay hơn mười dặm, thấy phía sau có không người đuổi theo, lúc này mới từ từ giảm tốc độ, hướng phía dưới tìm chỗ đáp.

Hắn đáp xuống tại một góc trên mái hiên, quay đầu nhìn sang hai bên.Đang nghĩ phải để Ngũ Tuệ Phi ở nơi nào thì đột nhiên, hắn thấy phía trước có tòa bạch tháp bảy tầng, cao lớn sừng sững dưới ánh trăng.

Sở Dịch tâm niệm vừa động:

- Đúng rồi! Từ Ân tự Đại Nhạn tháp! Nơi đó rất an toàn, hơn đó địa phương đó cũng là nơi giam giữ Trương Túc chân nhân. Ta cũng có thể đến đó tìm kiếm, nếu thuận lợi có thể cứu Trương chân nhân ra.

Nghĩ rồi, hăn lập tức đỡ Ngũ Phi hai người xuống, từ túi Kiền Khôn nhất khí lấy ra Hỗn Độn Vô Hình châu, ngậm vào miệng, có tác dụng làm ẩn thân, sau đó hướng Từ Ân tự lướt tới.

Hỗn Độn Vô Hình châu chính là linh châu của Đại Hoang Hỗn Độn thần thú, khi ngậm trong miệng có thể ẩn hình vô tích.

Cho dù dưới ánh lửa sáng rực rỡ, tối đa cũng chỉ có thể nhìn thấy cái bóng đang nói chuyện. Lúc này đây dưới ánh trăng lung linh huyền ảo, không có ánh sáng ban ngày, một nửa cái bóng cũng không nhìn thấy.

Sở Dịch sợ tốc độ quá nhanh làm kinh động đến các hòa thượng trong chùa, nên khi đến gần liền cố ý giảm tốc, phiêu phiêu tiến nhập.

Bên trong chùa tịnh không có một tiếng động, chỉ có vài hòa thượng gác đêm đi qua đi lại, không khí u tĩnh.

Sở Dịch vô thanh vô tức xuyên qua sơn môn, qua cổ lâu, chung lâu và Lam Già điện, đi tới dưới Đại Nhạn tháp.

Tháp cao mười hai trượng, trang nghiêm cổ kính, khí thế nguy nga. Trông tựa như là một lão nhân kinh lịch tang thương, trong bóng đêm càng tăng thêm vẻ thương sanh, tĩnh mặc trầm tư.

Sở Dịch trong lòng đột nhiên sinh ra một tia sùng bái kính ngưỡng, nín thở ngưng thần, hắn ngước nhìn lên, chỉ trong chốc lát như luồng khói hướng đỉnh tầng bay lên.

Bên trong đỉnh của ngọn tháp trống rỗng, bốn bức tường như tuyết, không có kinh thư, thậm chí trong góc phòng còn kết thành nửa tấm mạng nhện, đong đưa dưới cuồng phong rét lạnh.

Sở Dịch đem Ngũ Phi hai người đặt ở sau bàn đá tại góc tường, hắn xoay người lại, phát giác trên thạch bích khắc đầy chữ, như hoành thất thụ bát, nét chữ như rồng bay phượng múa, trong lòng đột nhiên có cảm giác khó tả.

Tây Đường thịnh hành thi văn, chùa chiền cũng là nơi các tao nhân mặc khách viếng thăm, ngâm thơ ngắm trăng.

Đại Nhạn tháp tuy là tàng kinh các, nhưng cũng là nơi các nhân vật nổi danh, quan lại thường xuyên ghé thăm, đàm kinh luận điển. Bởi vậy cũng khó tránh khỏi bị lưu lại thi văn làm kỉ niệm.

Mỗi năm, một tân khoa trạng nguyên ghé lại Đại Nhạn tháp, phóng tay làm thơ, đồng thời cũng khắc cả tên mình lên vách tường của tháp. Khiến cho tên tuổi của tân tiến sĩ càng lan xa.

Điều này dần trở thành phong tục, ngày càng thịnh hành.

Mỗi lần kết thúc khoa cử, sau khi những cử nhân trúng cử tham gia Hạnh Viên Thám Hoa yến, nhất định đều lên Đại Nhạn tháp, ngâm thơ phú văn, sau đó đồng loạt khắc tên mình lên vách tường. Xưng là "Nhạn tháp đề danh". Từ đó thiên hạ đều lấy việc đó làm điều mơ ước.

Sở Dịch mười năm đèn sách, một tâm sĩ đồ, đối với phong tục này tự nhiên ncảm thấy quen thuộc.Giờ đây được nhìn thấy, nhất thời nhớ lại quá khứ, cảm khái vạn lần.

Hắn cũng không vội tìm kiếm bí thất nhốt Trương Túc, mà là ngẩng đầu đầu chắp tay, yên lặng thưởng thức truyện văn trên tường. Cẩn thận đọc lại, quả thật có không ít danh nhân thủ bút đương triều, họa thơ làm văn, nhiều vô cùng.

Sở Dịch đang tập trung toàn bộ tinh thần chăm chú, như si như mê, đột nhiên nghe thấy ở phía dưới truyền lại một âm thanh đinh đương trong trẻo, vang lên trong tai.

Sở Dịch trong lòng khẽ động ngưng thần quan sát, nghe thấy một tiếng bước chân mềm mại như hoa rơi nước chảy, dọc theo cầu thang đi lên, khoảng cách bất quá chỉ cách hai tầng lầu.

Hắn lập tức nhanh chóng lui lại góc phòng, ôm lấy Ngũ Phi hai người, niệm "huyền" (ẩn hình).

Tiếng bước chân càng lúc càng gần, sau một lúc, một bạch y nữ tử theo thang lâu bước lên, lưng hướng về Sở Dịch, ánh trăng màu lam xuyên qua khe cửa chiếu lên thân của nàng, như làn khói nhẹ bay bổng, mông linh huyền ảo, tựu như một giấc mộng đẹp.

Sở Dịch trong lòng đột nhiên khẩn trương, bất giác nín thở, phảng phất như sợ thở ra một hơi làm tan đi bức tuyệt mỹ đồ cảnh này.

Ống tay áo bạch y nữ tử tung bay theo gió. Đôi chân trần trắng như tuyết, mái tóc đen phiêu phiêu, lưng vẫn hướng về Sở Dịch, chăm chú nhìn dòng thơ văn trên tường, tựa hồ như đang tìm kiếm một cái gì. Qua một hồi lâu mới từ từ xoay người lại.

Ánh trăng như nước, chiếu lên khuôn mặt của nàng, như phát ra một luồng thánh khiết bạch quang.

Sở Dịch bên tai như có sét đánh, âm thanh im lặng, tiếng tim đập trong nháy mắt cũng như ngừng lại, trong đầu trống rỗng, mơ mơ hồ hồ, tựa hồ cái gì cũng không có, cái gì cũng không biết...

Cũng không biết trải qua bao lâu, hắn đột nhiên mới có cảm giác trái tim đập nhẹ trở lại, sau đó nhanh một chút, rồi một chút, rất nhanh đã trở nên đập mạnh, mang theo đó là một trận đau nhức, làm cho hắn cảm thấy khó thở.

Tới giờ khắc này, hắn mới biết được, thì ra trên thế gian có một tuyệt sắc mỹ nữ thanh khiết thuần chất, không một tỳ vết, làm cho "vạn lại thất thanh, phong nguyệt thất sắc", một vẻ đẹp thánh khiết, làm cho hắn không dám nhìn kỹ, tự ti mặc cảm.

Bạch y nữ tử vẫn hồn nhiên chưa phát giác ra hắn tồn tại, tà áo khẽ lưu chuyển, phủi phủi từng tấc một của bức tường có khắc văn tự. Đột nhiên nàng chấn động, toàn thân đông cứng, ánh mắt nhìn chằm chằm lên bức tường, như là si dại.

Qua một lúc lâu mới nghe thấy nàng thở dài một tiếng, thấp giọng ngâm:

"Hỏi gió xuân tương tư là sao hỡi,

Chân trời góc bể, vạn mối ngàn tơ,

Ai ai sao cũng rối bời đảo điên,

Một năm qua gian truân cực khổ,

Trước hiên én về, người có hay chăng?

Đời người ly hận như cây cỏ

Hợp rồi lại tan, xa rồi tương ngộ

Tình cờ gặp, mai tử hoàng thời vũ

Chỉ hận thân này không phải cá lội

Theo dòng sông nước xuân xanh biếc

Miên man trôi mãi, đổ về biển đông."

"Vấn xuân phong, tương tư thị hà vật,

hải giác thiên nhai, thiên ti vạn lũ,

toàn thị điên cuồng liễu nhứ.

Vạn thủy thiên sơn hựu nhất niên,

diêm tiền quy yến, tri phủ, y nhân tiêu tức?

Nhân đạo ly hận như xuân thảo,

canh hành canh viễn hoàn sanh,

thiên hựu phùng, mai tử hoàng thời vũ,

chẩm nại đắc, giá thứ đệ!

Chỉ hận thử thân phi du ngư,

nhất giang xuân thủy,

miên miên lưu hướng đông hải khứ."

Thanh âm trong trẻo như ngọc, như nước chảy róc rách, mang theo một tiết tấu kỳ dị làm động lòng người, Sở Dịch trực tiếp nghe được thần hồn điên đảo.

Khi nghe xong vài câu, trong lòng hắn đột nhiên nhất động, giống như những câu này hắn đã từng nghe qua, suy nghĩ trong chốc lát, trong tâm đột nhiên đại chấn: "Đúng rồi! Không phải năm đó Tiêu Thái Chân nghe Sở Cuồng Ca hát những lời đó sao?"

Sở Dịch đột nhiên ngẩng đầu nhìn lại, quả nhiên thấy trên thạch bích khắc những ca từ, nét chữ uyển chuyển mượt mà, giống như nét chữ của một nữ tử, so với nét chữ thi văn xung quanh hoàn toàn bất đồng.

Sở Dịch vừa sợ vừa lạ kỳ, thầm nghĩ:

- "Lời ca của Sở tiền bối sao lại lại được khắc ở Đại Nhạn tháp? Người khắc ca từ này là một nữ tử như thế nào? Còn bạch y tiên nữ này là ai, cùng với Sở tiền bối có quan hệ như thế nào?"

Trong đầu hắn hiện lên ngàn vạn nghi vấn, cực khổ suy nghĩ, hận không thể gọi nguyên thần của Sở Cuồng Ca giải thích những điều nghi vấn, đúng là vô kế khả thi.

Bạch y nữ tử kinh ngạc đứng ở đó một lúc lâu, trong mắt có chút đỏ hồng, hai giọt châu lệ trong mắt đột nhiên chảy ra, lăn trên khuôn mặt trắng như tuyết, khéo léo ngừng lại trong chốc lát rồi đột nhiên rơi xuống, giọt nước mắt xinh đẹp rơi xuống trên mặt đất trước mặt Sở Dịch.

Sở Dịch trong lòng đau đớn, cảm thấy thương mến, hận không thể ôm nàng vào trong lòng ngực, nói lời an ủi, vuốt ve vỗ về nàng.

Ngay lúc này, trong chung lâu đột nhiên truyền đến một tiếng chuông "ông ông" chấn động, kế đó còn nghe tiếng kinh hô, tiếng la, tiếng rống giận dữ…chung quanh tiếng hô càng lúc càng nhiều.

Bạch y nữ tử chấn động, sực tỉnh hồi phục lại tinh thần, nhíu nhẹ đôi mày, thu ba lưu chuyển, nhìn qua khe cửa. Đột nhiên nàng nhảy lên, như mây trắng bồng bềnh, hướng phía dưới phiêu phiêu bay xuống.

Sở Dịch như si ngốc nhìn nàng, thấy nàng đột nhiên nhảy xuống, lúc này mới đột nhiên kinh nghi, vội vàng vọt tới cửa sổ, ngưng thần quan sát bốn phía. Truyện được copy tại Truyện FULL

Màn đêm mênh mông, bóng của nàng ở nơi nào?

Chỉ nghe thấy trong bóng tối có tiếng người không ngừng kêu lên: "Bắt thích khách! Đừng cho hắn chạy!" Tiếng quát tháo vang lên hung hãn.

Trong chùa vô số đăng hỏa chiếu sáng nối tiếp nhau, ánh đuốc khắp nơi, như thủy triều dũng xuất, đông đảo hòa thượng ở bốn phía, cũng không biết đang truy tìm một người nào đó.

Sở Dịch trong lòng giật mình: "Chẳng lẽ đám hòa thượng này tìm nàng sao? Nguy rồi, mỗi một hòa thượng Từ Ân tự đều có tu vi cao cường, cũng không biết nàng có chạy thoát hay không? Chi bằng ta gây náo loạn, đánh lạc hướng đám hòa thượng, trợ giúp một chút cho nàng…"

Giờ phút này, trong tâm Sở Dịch đều nghĩ đến nàng, mặc kệ nàng có phải là thích khách hay không, làm điều ác gì, hay nàng có là nữ ma đầu thập ác bất xá, hắn cũng sẽ tìm ra ngàn vạn lý do để bảo vệ nàng.

Sở Dịch đang định nhảy xuống Đại Nhạn tháp, tâm niệm vừa động, nhớ tới Đỗ Như Tấn trong góc tường vẫn là bộ dáng của Lý Huyền, nếu bị đám hòa thượng phát hiện, nói ra chân tướng, kế hoạch lúc trước của chính mình sẽ bị thất bại.

Lập tức đề khởi vận khí, biến trở lại dung mạo chính mình, quay về phía Ngũ Tuệ Phi vẫn đang hôn mê mỉm cười, thấp giọng nói:

"Ngũ nương nương, tối nay đã đắc tội. Nhưng từ nay về sau ngươi không cần lo lắng chuyện của Lý Huyền nữa. Đợi cho đám hòa thượng này phát hiện ngươi, tự nhiên sẽ đuổi ngươi đi. Cáo từ!"