Tiền Triều Cửu Công Chúa

Chương 4: Mất kiểm soát phi lễ chàng




Đã 3 ngày trôi qua kể từ khi buổi thịnh yến "kinh thiên động địa" diễn ra, và cũng đã 3 ngày ta chưa từng đặt chân đến Liễu Viên. Nhưng cũng không thể trốn mãi như thế này được, hơn nữa ta cũng thật sự rất nhớ chàng....


Khi bước đến ngã rẽ cuối cùng là đến Liễu Viên bước chân của ta chợt khựng lại, lòng bao nỗi ngổn ngang, có di dự cũng có nhớ nhung.


Nơi đằng xa ấy, ta nhìn thấy thân ảnh của chàng, chàng mặc một bộ bạch y phiêu diêu xuất trần, chàng lẳng lặng đứng đó cảm giác có chút cô độc. Ta cố gắng nở một nụ cười thật tươi bước về phía chàng trách cứ chàng tại sao lại ăn mặc mỏng manh như vậy, cũng đã se se đến đầu đông rồi mặc dù bạch y phiêu phiêu trong gió rất đẹp nhưng ta cũng vẫn là cứ muốn quấn 2 lớp áo choàng thật dày cho chàng mới cảm thấy vừa lòng!


Vẫn là khung cảnh ấy liễu rờn xanh mát nhẹ nhàng trêu đùa với làn nước thu thủy trong veo tinh nghịch của cảnh vật đầy ý thơ. Nhưng hai chúng ta lại đều không thể thốt lên câu nào, cảm giác thời gian trôi qua thật chậm thật chậm và chìm trong sự trầm mặc....


Chàng là người phá vỡ sự im lặng trước chàng hỏi ta:" Ca nhi đã ăn tối chưa? Nàng có muốn dùng bữa cùng với ta không?" giọng chàng trầm ấm đầy từ tính nhưng ta vẫn nghe ra vẫn nghe được sự thương tâm giấu kín sâu trong tâm chàng.


Lệ châu lăn dài trên đôi mắt ta, ta khóc là khóc cho sự nghiệt ngã của đôi ta, sự tủi nhục của chàng và cùng với bất lực nơi ta.


Là thương chàng cam chịu? Vì sao không nói ra? Vì sao chàng không hỏi ta tại sao đã lâu không qua đây? Vì sao không hỏi ta vì cớ gì lại hiến vũ? tại sao chàng lại không hỏi ta rốt cuộc ta đặt chàng tại nơi đâu?


Sâu trong đôi mắt đen thẫm ấy ánh lên thật nhiều tình cảm phức tạp mà ta không thể lý giải được. Cho nên ta dứt khoát khép chặt đôi mắt lại, nhẹ nhàng hôn lên cánh môi mỏng mà ta luôn ao ước chà đạp kia.


Chỉ là môi kề môi, ta lại cảm giận thấy đôi môi chàng thực lạnh thực mỏng cũng khiến lòng ta si mê, quyến luyến trầm luân....


Lòng ta thực thỏa mãn, nhưng đột nhiên chàng vòng tay qua sau ót ta nâng lên,...


Môi kề môi khít khao không một kẽ hở, tăng thêm lực một nụ hôn sâu vừa cuồng nhiệt nóng cháy lại bịn rịn mãi không tách rời, môi kề môi lưỡi đối lưỡi dường như tất cả sự kiêu ngạo sự nhiệt huyết, bất cam của chàng đều được phóng thích mạnh mẽ chiếm đoạt mạnh mẽ khuấy đảo mạnh mẽ mút lấy dây dưa không dứt......


Môi lưỡi dần dần tách rời cùng với đó là tiếng thở dốc hòa quyện của hai chúng ta, bốn mắt nhìn nhau ánh nước lung linh rung động trong ánh mắt ta cùng với sự mê man cảm tình dạt dào trong đôi mắt chàng chỉ đơn giản là lặng yên ngắm đối phương nhưng lại như thiên ngôn vạn ngữ tất cả đều biểu hiện sâu sắc và rõ ràng ngay lúc này. Đơn giản là chàng yêu ta và ta cũng yêu chàng!!!


Nếu đã quyết định nếu đã có tình vậy tương lai của chúng ta cũng cần thiết phải tính đến một chút.


Mặc dù thời hạn cho liên hôn của ta là 2 năm nhưng từ bây giờ cũng nên cần thiết sắp xếp một số thứ rồi. Và việc đầu tiên đó là phải thật mạnh thật mạnh nha cùng với những kĩ năng sinh sống lo toan vụn vặt mà một công chúa như ta chả bao giờ phải dùng đến.


Nói về võ công cũng thật kì quái rõ ràng chàng trông như một công tư ôn nhu giống như một thư sinh chỉ biết đến văn thơ, ngắm cảnh đàn tranh tiêu dao tự tại ấy vậy mà thật sự cũng không thể trông mặt mà bắt hình dong.


Phụng Kỳ cư nhiên lại là một đại cao thủ thâm tàng bất lộ. Ta tự nhận rằng võ công của ta ít nhiều gì cũng được sư phụ của Linh Hạc tông một trong những danh môn võ lâm tông truyền dạy ấy vậy mà trong một lần cao hứng muốn so kiếm với chàng lại.... 3 chiêu..... quỳ??? Thật sự đi gặp quỷ nha ta cũng không biết là Kỳ Kỳ nhà ta lại võ công lại cao siêu đến bậc này nha, thật sự khóc một dòng sông, vênh váo không nổi rồi T T


Vậy là ý chí chiến đấu của ta bừng bừng ngày ngày thu thập các loại sách võ học nghiên cứu không ngừng đặt ra lý tưởng đánh bại chàng.


Nhưng đúng là bùn nhão không thể chát nổi tường sư phụ cũng đã từng nói ta tư chất không phù hợp với võ học người ta học 1-2 năm võ công cũng đã được liệt vào hàng để tử chân truyền danh môn chính phái rồi còn ta cần cù học tập nhưng mãi mà chẳng thấy nâng cao chút nào cả cùng lắm biết chút võ vẽ múa may cũng được coi là đẹp mắt thôi.


Đẹp thì đẹp thật đấy nhưng lại không áp dụng thực tế được đâu a T T


Tháng ngày cứ như vậy trôi qua bình yên lạ thường ngày ngày học kiếm thuật tối đến lại đi tìm chàng thách đấu, mặc dù cuối cùng vẫn là ta múa kiếm chàng xem....


Vì sau lần đầu tiên 3 chiêu bại đó chàng không cùng ta đánh qua đánh lại nữa vì chàng cảm thấy ta vẫn cứ nên xinh xinh đẹp đẹp nhẹ nhàng uyển chuyển đàn múa họa ca vẫn là không nên chém chém giết giết cầm mấy cái binh khí sắc lạnh này trên tay.


Ta cũng không cho là đúng khi chàng làm vậy ta vẫn còn nhiệt huyết đánh bại chàng đây a~~ Nhưng một câu nói ấy lại khiến trái tim ta đập loạn nhịp từng chữ từng khắc sâu vào trong trí nhớ mãi đến tận mai sau ta vẫn chưa hề quên câu nói ấy.


Chàng nói:" Nàng chỉ cần tiêu diêu tự tại giống như chim én nhỏ, tất cả những gió bão mưa xa hãy để cho ta gánh thay nàng, hãy để cho ta bảo vệ nàng!"


[ Cho đến bây giờ ta vẫn luôn tin câu nói đó của chàng, chỉ là ta, đã không cần ai bảo vệ nữa rồi! ]