Tiên Tử Xin Tự Trọng Ta Có Gia Đình

Chương 37: C37: Mài đao soàn soạt hướng vượng tài




Cố An cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới Ngọc Túc Hợp Tập dĩ nhiên sẽ có quan hệ cùng Doanh Tử.

Ai ngờ một thái tử lại cùng tiểu hoàng thúc..

- Mị nhi, ngươi nói xem điện hạ làm sao nhìn thấy chân Tô Bách Hợp?

- Mị nhi không biết, nhưng rất có thể là điện hạ đêm hôm khuya khoắt xông vào khuê phòng thiếu nữ, sau đó..

- Nếu như điện hạ còn ôm chút tâm tư xấu xa..

- Tướng công sắc mặt của ngươi sao lại khó coi như vậy, Mị nhi nói giỡn, gã chính là điện hạ, làm sao có thể làm như vậy.

Tô Mị Nhi đỡ Cố An lên ghế.

Đi ở phía sau xoa bả vai cho hắn:

- Chỉ là tướng công, Mị nhi ở nhà có phải hay không chân trần tốt hơn một chút?

- Không cần, thật không cần.

- Nhưng là tướng công vừa rồi cũng một mực nhìn lén đâu.

- Khụ khụ, ta lần sau chú ý.

Tô Mị Nhi mỉm cười, không hề đề cập chuyện này.

Tay của nàng rất tốt, Cố An thậm chí hoài nghi Tô Mị Nhi có phải đặc biệt học mát xa hay không, xoa bả vai vài phút, Cố An cũng đã có chút buồn ngủ, trở lại trong phòng nghỉ ngơi.

Nhìn Cố An trở về phòng, Tô Mị Nhi thu hồi nụ cười, ngồi ở trên ghế, ngón tay có tiết tấu gõ mặt bàn.

Đây là tín hiệu cho Vượng Tài.

Không đến một phút đồng hồ, Nhị Cáp Vượng Tài tất cung tất kính ngồi ở trước mặt Tô Mị Nhi, há mồm thè lưỡi.

Tô Mị Nhi liếc mắt nhìn Vượng Tài:

- Thu hồi đầu lưỡi của ngươi, ghê tởm.

Vượng Tài vừa nghe, vội vàng ngậm chặt miệng, nhưng lại cảm giác có chút không quen.

- Hai ngày nay chính mình nghĩ biện pháp giải quyết thức ăn ngươi, không có cái gì ăn liền đi bên ngoài ăn rác rưởi, sau đó đến Trai Lâu mua đồ ăn cho Tướng công.


Tô Mị Nhi từ trong ngực lấy ra một trương danh sách cùng một túi nhỏ bạc vụn, ném ở dưới chân Vượng Tài dưới chân.

- Đây là đồ ăn tướng công thích, mỗi ngày ba bữa đều phải chuẩn bị tốt, không thể lặp lại.

- Nhưng là đại vương, ta chỉ là một con chó, đi Trai lâu mua đồ, có phải hay không có chút..

- Chính mình nghĩ biện pháp, nghĩ không ra biện pháp ta liền để cho tướng công ăn tươi mới thịt chó, khai quang đỉnh phong thịt chó có lẽ có thể để cho tướng công thực lực tăng một tầng lầu.

Vượng Tài nào dám nhiều lời, cúi đầu, bộ não tràn ngập trí tuệ đã suy nghĩ làm sao mình có thể thỏa mãn nhu cầu của vị đại năng này.

Tô Mị Nhi chép chép miệng:

- Vì sao ngươi yếu như vậy, nếu mạnh hơn một chút cũng không cần ta ra tay.

Trên đường trở về phòng, Tô Mị Nhi còn ghét bỏ đạp Vượng Tài một cước.

Nàng đột nhiên nhớ tới cái gì, lại ngồi xổm xuống vẫy tay với Vượng Tài:

- Tiểu Vượng Tài, lại đây.

Trên khuôn mặt xinh đẹp của Tô Mị Nhi lại xuất hiện nụ cười hiền lành quen thuộc, sợ tới mức thân thể Vượng Tài run rẩy, vội vàng lui về phía sau hai bước.

- Hả?

Một đạo hư ảnh xuất hiện sau lưng Tô Mị Nhi, đó là cái đuôi, lung lay lắc lư.

- Đại vương tha mạng!

- Lại đây.

Vượng Tài hết cách, ngoan ngoãn bò qua, mắt to chớp chớp.

Tô Mị Nhi thấy thế, trực tiếp một cái tát vỗ vào đầu chó Vượng Tài:

- Liền ngươi cũng xứng bán manh? Cũng không nhìn xem chính mình mặt hàng gì.

Đưa tay ấn lại đầu chó Vượng Tài, Tô Mị Nhi càng dùng sức, đem Vượng Tài ấn xuống đất, cả khuôn mặt thân mật tiếp xúc với thổ địa.

- Gâu gâu.. Ô ô ô.

Sau này nếu có cơ hội, nhất định phải làm thịt thiếu phụ luống tuổi có chồng!

Ta muốn đem nàng đại dỡ tám khối, ném vào trong nồi nấu ăn!

- Vượng Tài, ta có thể nghe được ý nghĩ trong lòng ngươi nha.

Tô Mị Nhi lại cười, khí lực trên tay cũng lớn hơn một phần.

- Quả nhiên ngươi thấy được a, ha ha, dĩ nhiên nhìn lén ta cởi giày, Vượng Tài, không thành thật đâu.

Vượng Tài muốn mở miệng giải thích, nhưng chính mình chỉ cần mở miệng ra, bùn đất chung quanh đều sẽ thấm vào trong miệng.

Nó chỉ liếc mắt nhìn Cố An khi đi ra mà thôi.

Vượng Tài cảm giácmột ít đồ vật của mình giống như bị Tô Mị Nhi lấy đi, nhưng lại không biết là cái gì, chính là trong lòng trống trải.

Tô Mị Nhi buông tay ra, ngâm nga hát trở về phòng.

Vượng Tài lúc này mới đem đầu từ trong đất kéo ra.

- Cảm giác giống như đã quên cái gì đó, tê.. nhớ không ra, quên đi không nghĩ nữa, vẫn là nhanh chóng tìm biện pháp, bằng không Thượng Tiên đại nhân không có cái gì ăn.

Tô Mị Nhi trở về phòng liền nằm trên giường, một đạo hư ảnh từ trong cơ thể phân ra, xuyên qua nóc nhà bay đến không trung.

Nhìn ra xa cả tòa kinh thành, Tô Mị Nhi trong trạng thái linh hồn nhíu mày.

- Kinh thành hạn chế như thế nào so với ban đầu còn nhiều hơn.

Trống rỗng bước ra một cước, Tô Mị Nhi đã tiến vào hoàng thành.


Ở dưới chân nàng, Doanh Tử đang đề bút rơi chữ.

Doanh Tử đột nhiên hắt xì một cái, ôm bả vai lẩm bẩm:

- Sao lại lạnh lên?

Hắn nhìn xung quanh một cái, không thấy Tô Mị Nhi đứng cách đầu mình không xa.

* * *

[ Đông Hải kiếm pháp tiến độ 87%.]

Thanh tiến độ bị Cố An nhìn chăm chú một hồi lâu, từ 87% nhảy tới 88%, sau đó liền không có động tĩnh.

Cố An cũng không chờ, ngồi xuống tiếp tục tu luyện.

Hiện tại mình đã đến Trúc Cơ, linh khí kinh thành so với Bình An thành nồng đậm hơn, Cố An cảm thấy thực lực của mình ở đây có thể tăng lên nhanh hơn.

- Nhanh chóng lên làm một tiên nhân chân chính, không thể kiêu ngạo, không thể kiêu ngạo, không thể.. Sao mình lại mạnh mẽ như vậy chứ,

* * *

Chạng vạng tối, cảm giác đói bụng truyền đến khiến Cố An tỉnh táo lại.

Ra khỏi cửa phòng, Cố An hiếm thấy không thấy bóng dáng Tô Mị Nhi.

Lúc Tô Bách Hợp không ở nhà, nàng hoặc là ngâm nga nấu cơm trong bếp, hoặc là ngồi trước bàn đá nhỏ trong sân chống đầu ngẩn người.

- Vượng Tài, Mị Nhi đâu?

Vượng Tài ngủ trên mặt đất như heo chết, sau khi nghe được thanh âm Cố An mới không vui tỉnh lại.

- Mị Nhi? Mị Nhi cái gì?

Cẩu não nhanh chóng vận chuyển, Vượng Tài đột nhiên trừng to hai mắt.

Trời sắp tối rồi.

- Thượng Tiên đại nhân, ngươi ăn cơm không?

Không ăn.

- ..

Xong rồi, xong rồi xong rồi, bản thân mình lại muốn tạo kịch bản bị Tô Mị Nhi chém chết, làm sao lại ngủ quên.

- Thượng tiên đại nhân, nếu không ngươi.. Đi ra ngoài ăn? Nương tử của ngươi nàng bị bệnh.

- Bị bệnh?


Cố An cùng Tô Mị Nhi ở chung lâu như vậy, đây là lần đầu tiên nghe nàng bị bệnh.

- Ta đi xem.

- Ai, đừng.

Nhưng Vượng Tài căn bản không ngăn được Cố An, Cố An đã đến trước cửa, gõ cửa phòng.

- Tướng công, khụ khụ, Mị Nhi sợ là trúng phong hàn.

Thanh âm nhu nhược của Tô Mị Nhi từ trong phòng truyền ra.

- Vậy ngươi nằm nghỉ ngơi đi, ta cho ngươi làm chút đồ ăn.

- Tướng công cũng biết nấu cơm sao?

- Biết một chút.

Sau khi tốt nghiệp đại học Cố An sống một mình một đoạn thời gian rất dài, thức ăn đơn giản vẫn biết chế biến.

Cũng không biết đến bên này sẽ làm thành cái dạng gì.

- Chợ phỏng chừng còn mở, tôara ngoài mua chút nguyên liệu nấu ăn.

Sau khi nghe được tiếng Cố An đóng cửa, cửa phòng Tô Mị Nhi cũng chậm rãi mở ra.

Vẻ mặt lạnh nhạt Tô Mị Nhi từ trong phòng đi ra, lạnh lùng trừng mắt nhìn Nhị Cáp trên mặt đất.

Ô~

- Đại vương đừng đánh nữa.. Đại vương, đánh chó không đánh mặt! Đại vương, lông của ta cũng không còn, đã hói rồi, van cầu ngươi buông tha ta đi.

- Vượng Tài quỳ trên mặt đất, điên cuồng dập đầu, da lông trên người hoàn toàn không còn, còn dính chút máu.

- Chút chuyện nhỏ như vậy ngươi cũng làm không được.

Tô Mị Nhi chạy đến bếp phòng, mang theo một con dao phay soàn soạt đi về phía Vượng Tài.

- Đại vương, thứ kia không được, thật sự sẽ ra mạng chó!