Tiên Tử Xin Tự Trọng

Chương 104: Nam Ly Nan Ly




[Nan ly: Khó rời.]

Cũng không đợi Tần Dịch đáp lời, nàng đã từ từ đến gần.

Tần Dịch nuốt nước miếng một cái.

Chỉ cần là một nam nhân bình thường thì không có khả năng cự tuyệt, ngươi cự tuyệt Trình Trình hay Thừa Hoàng đều có thể nói nam nhân tốt không ngoại tình, nhưng Lý Thanh Quân là bạn gái chính thức, lưỡng tình tương duyệt, huynh trưởng làm chủ, triều đình cùng dân chúng công nhận.

Đổi thành lão gì đời thì vào thời điểm yêu đương cuồng nhiệt lúc trước sớm đã trăm phương ngàn kế dụ dỗ "Ta chỉ cọ một chút chứ không tiến vào" lừa người lên giường, bởi vì thuộc tính trạch nam có sắc tâm không có sắc đảm mới lưu cho tới bây giờ, phải có bao nhiêu ngu ngốc mới có thể cự tuyệt người ta chủ động cầu hoan?

Hơn nữa, Lý Thanh Quân giống như càng xinh đẹp... Đó là do sau khi chinh chiến sa trường tạo ra khí chất hoàn toàn mới, vóc người thẳng tắp, hai chân thon dài, đứng ở trước cửa ẩn hiện anh khí, mà xấu hổ cúi đầu lại tràn ngập nhu tình.

Loại cảm giác nữ tướng thiết huyết cởi bỏ quân trang hóa thành yểu điệu thục nữ này... Thật sự hết sức mê người.

Nhưng con mẹ nó, Bổng Bổng ở bên người đang nhìn xem! Cái này làm sao nói ra khỏi miệng?

Toàn thân Tần Dịch khô nóng, miệng chỉ có thể nghĩ một đằng nói một nẻo.

- Ta, ta nghĩ muội hiện tại không có tâm tình.

Lý Thanh Quân nở nụ cười, trong tươi cười có chút thống khổ.

- Tại sao lại không có...

Tần Dịch có chút sững sờ.

- Hơn hai tháng, phụ vương chết rồi, ca ca cũng chết, huynh không ở nhà... Ta một người thật vất vả...

Tần Dịch im lặng.

Lý Thanh Quân rốt cuộc đi đến bên thùng gỗ, chân vô ý đụng phải Lang Nha bổng, cũng không có để ý, tùy ý đá một cái, Lang Nha bổng lộc cộc lăn vào gầm tủ quần áo.

Tần Dịch: "..."

Lưu Tô: "..."

- Huynh cũng thật kỳ lạ, mỗi lần tắm rửa đều đặt cây bổng bên cạnh, không có cảm giác an toàn như vậy sao?

Lý Thanh Quân hé miệng cười một tiếng, đi đến sau lưng Tần Dịch, nhẹ nhàng đấm bóp lưng cho hắn.

Bàn tay nhỏ nhắn phủ ở trên da thịt, toàn thân Tần Dịch lập tức bị kéo căng, lời gì cũng không nói ra được.

- Ta rất nhớ huynh.

Lý Thanh Quân nói khẽ.

- Hàng đêm cô độc, một mình choàng áo đứng trong sân, nhìn Nam Ly tuyệt vọng... Cảm giác khi đó rất lạnh, luôn hối hận để cho huynh đi liệt cốc, ngược lại còn không bằng ở trong phủ bồi ta, càng có thể làm cho ta yên lòng hơn một chút. Nhưng lại biết rõ huynh đi dốc sức liều mạng vì ta, nói không chừng cảnh ngộ còn hung hiểm hơn so với ta vạn lần... Ta vừa nhớ huynh, vừa lo lắng.

Nàng nói một hồi, từ từ cúi người, hôn lên má Tần Dịch.

- Huynh trở về, ta rất cao hứng... Ta hận không thể nhào cả người vào người của huynh... Thế nhưng... Bên cạnh chính là thi thể của ca ca, chị dâu đang khóc. Ta ngay cả một lời thân thiết cũng không có cách nào nói cho huynh nghe, chỉ có thể lên kế hoạch phản công... Lạnh nhạt huynh.

Trong lòng Tần Dịch mềm mại, nắm tay của nàng thấp giọng nói.

- Ta biết rõ, đây không phải thời điểm chàng chàng thiếp thiếp, ta cũng không nghĩ qua lạnh nhạt gì đó, chính sự quan trọng hơn.

- Hiện tại, hết thảy đều kết thúc, ta chỉ muốn hảo hảo ôm huynh, cái gì cũng không muốn để ý tới...

Lý Thanh Quân thì thào nói xong, hà hơi như lan bên má hắn. Tần Dịch cũng hơi nghiêng đầu, hai người rất nhanh hôn nhau.

Bọt nước chợt tóe lên, Tần Dịch nhảy ra khỏi thùng nước, dùng chân khí mạnh nhất nhanh chóng hong khô thân thể, ôm Lý Thanh Quân lăn lên giường.

Cùng lúc đó, hắn làm một động tác Lý Thanh Quân hoàn toàn xem không hiểu —— hắn đá thùng nước đến trước tủ quần áo, che kín gầm tủ quần áo.

Lý Thanh Quân không biết hắn làm gì, Lưu Tô biết rõ, kẻ vô lương tâm này đang nhắc nhở "Bổng không thích hợp, mời nhanh chóng tự bế"!

Ai thích xem chút đồ chơi kia của các ngươi, hứ!

Lưu Tô giận dữ tự bế.

Bên kia, Lý Thanh Quân không có tâm tư suy nghĩ chút chuyện nhỏ như vậy, hai người dùng sức ôm nhau, kịch liệt hôn môi, Tần Dịch dùng sức xé rách quần áo của Lý Thanh Quân, ngón tay của Lý Thanh Quân véo ra dấu vết dài trên lưng hắn, hai bên đều cuồng dã như phát tiết.

Bất kể đối với ai mà nói, đây vốn là một trận phát tiết...

Mấy ngày nay, mọi người đều rất áp lực, cũng nên có một con đường phát tiết. Lão tướng quân Tạ Viễn còn muốn đồ thành, nhưng Lý Thanh Quân cuối cùng vẫn không có để cho lão làm vậy, ngược lại giết giết vô số tù binh, nói là vì ổn định, lần này không ai ngăn cản.

Ngay cả một lão tướng trầm ổn đều đang phát tiết, hai người thiếu niên nam nữ thông qua phương thức như vậy cũng đương nhiên.

Trong lăn lộn, hai bên rốt cuộc hợp làm một thể.

Có máu tươi chậm rãi chảy ra.

Hai người đều là lần đầu tiên. Lần đầu tiên đã cuồng dã như vậy, thật ra hai người đều rất đau, nhưng cũng không có để ý.

Đối với Tần Dịch và Lý Thanh Quân, bị thương là chuyện thường ngày, chút đau đớn ấy chẳng qua chỉ là đồ chơi cho con nít, thậm chí càng khơi dậy dã tính của hai bên, động tác càng thêm kịch liệt, điên cuồng.

Không biết qua bao lâu, Lý Thanh Quân rốt cuộc vô lực mà xin tha:

- ... Lại tiếp tục ta sẽ chết mất, không đúng, ta cũng đã chết vài lần rồi... Những cung nữ kia gạt người, đều nói chuyện này nữ nhân lợi hại hơn, tại sao lại như vậy?

Tần Dịch thoải mái từ người đến tâm, ôm nàng trong ngực, khẽ cười nói.

- Loại lý luận này không áp dụng cho Võ Giả rèn luyện cơ thể.

Lý Thanh Quân vô lực mà co quắp trong ngực của hắn, hai người nhất thời không nói gì, đều đang cảm nhận dư vị.

- Không biết liệu có mang thai bảo bảo hay không.

Qua một hồi, Lý Thanh Quân mới nói khẽ.

- Ta nghe nói sinh mạng càng cường đại, tỷ lệ mang thai càng nhỏ...

- Lại không vội nhất thời.

Tần Dịch vuốt bờ vai thơm mềm nhẵn nàng.

- Chúng ta còn có rất nhiều thời gian.

Lý Thanh Quân bỗng nhiên trầm mặc.

Tần Dịch ngẩn người, cúi đầu nhìn nàng.

Trên mặt của nàng vẫn còn đỏ ửng của dư vị, nhìn qua mềm mại vô hạn, nhưng ánh mắt lại có chút thẫn thờ, không còn mê ly trong điên cuồng lúc trước.

Loại hình thái này càng đẹp.

- Tần Dịch... Ta vừa rồi nói những câu kia còn lưu một câu chưa nói.

- Câu gì?

- Ta sợ ta sau này sẽ không còn được gặp lại huynh, cho nên ta muốn giao thân mình cho huynh.

Tần Dịch chấn kinh, nghiêm nghị hỏi.

- Cớ gì nói ra lời ấy?

Lý Thanh Quân mấp máy miệng, thấp giọng nói.

- Thật xin lỗi, ta đã từng đáp ứng huynh, khi huynh trở về từ liệt cốc, ta sẽ không làm người Nam Ly, chỉ làm Tần gia phụ. Nhưng ta... Ta muốn nuốt lời rồi, ta là Tần gia phụ, nhưng cũng không cách nào không làm người Nam Ly.

Tần Dịch nhất thời không biết nói gì cho phải.

Bị một bộ phận lịch sử của Trung Hoa ảnh hưởng, Tần Dịch vốn không cảm thấy một đứa trẻ làm đế vương có gì đáng ngại, đơn giản là thái hậu phụ chính, đợi hài tử lớn tự mình chấp chính là được, cũng không nhất định cần có một Nhiếp Chính Vương. Mặc dù trong lịch sử, loại kết cục này thường thường không ra hồn, nhưng cũng có ví dụ tốt, hôm nay địch nhân đã diệt, không có vấn đề quá lớn.

Quan trọng nhất là, bất luận kết quả như thế nào, cái kia không có quan hệ gì với hắn.

Hắn thật sự không phải người Nam Ly, trước đây làm hết thảy đều chỉ vì người yêu trong ngực. Nên làm đã làm, xuất sinh nhập tử, cúi đầu ngẩng đầu không thẹn... Hôm nay bằng hữu cũng qua đời, chỉ cần mang theo Lý Thanh Quân ly khai, Nam Ly này đâu còn có nửa chỗ đáng để hắn quyến luyến?

Trong lòng của hắn suy nghĩ, mang theo Lý Thanh Quân chu du thiên hạ —— trên thực tế, đây vốn là tâm nguyện của Lý Thanh Quân, cũng từng hứa hẹn, hai người cùng chung nhận thức, cũng không phải một bên hắn muốn.

Thế nhưng giờ khắc này, hắn lại rất khó trách khi Lý Thanh Quân nuốt lời.

Trách nhiệm cùng tình cảm của Lý Thanh Quân đối với Nam Ly đương nhiên không giống hắn. Đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, hoàn toàn có thể lý giải nàng, thời điểm ca ca vừa mới mất, ngồi nhìn một quốc gia thủng trăm ngàn lỗ không để ý tới, vứt bỏ tiểu chất nữ một tuổi, mình đi ra ngoài tiêu dao tự tại, với tính cách của Lý Thanh Quân, khẳng định làm không ra chuyện ích kỷ như vậy.

Làm vậy, làm sao đi gặp ca ca nàng dưới cửu tuyền...

Có thể làm ra được thì chưa chắc là nữ nhân mình thích.

Cho nên hắn thật sự không biết mình nên nói cái gì, thậm chí không biết mình nên có tâm tình gì.

- Ta không thể đi.

Lý Thanh Quân rõ ràng cảm thấy rất hổ thẹn đối với hắn, đầu cúi không dám ngẩng lên, nhỏ giọng nói.

- Không nói đợi hài tử trưởng thành, tối thiểu cũng phải để cho quốc gia đi lên quỹ đạo, dời quyền lực lại cho chị dâu, ít nhất cũng phải mất mấy năm.

"Ừm."

Tần Dịch thở dài.

- Cần gì phải cẩn thận dè dặt, muội không có gì sai.

Lý Thanh Quân thở dài một hơi, liếc trộm hắn một chút.

- Thật sự không trách ta sao?

Tần Dịch nở nụ cười.

- Muội là Nhiếp Chính Vương đó, vì sao làm ra bộ dáng tiểu nữ nhân rồi?

- Bởi vì... Ta cũng là Tần gia phụ.

Lý Thanh Quân chân thành nói.

- Quân không phụ ta, là ta phụ quân. Bất luận huynh trách ta như thế nào, ta đều không có lời nào để nói.

Lưu Tô khi đó đã từng nói qua, nữ nhân nên có quyền lực không giảng đạo lý, như vậy sẽ không sống quá mệt mỏi.

Nhưng đây là một nữ nhân từ rất giảng đạo lý a.

Tần Dịch thở dài, chẳng qua chỉ nói.

- Nếu như muội cảm thấy nuốt lời áy náy, vậy chúng ta hãy hảo hảo ngủ một giấc đi.

"Ách?"

- Bất kể đi hay ở, cũng sẽ không phải đêm nay.

Tần Dịch thấp giọng nói.

- Thanh Quân... Hai tháng nay, ta thật sự rất mệt... Hôm nay đối với ta và muội đều là lần đầu tiên, ta chỉ muốn hảo hảo qua một đêm trọn vẹn.

- Vậy... Huynh có thể hay không...

Sóng mắt Lý Thanh Quân lại lần nữa trở nên mê ly.

- Lại muốn ta thêm một lần...

Tần Dịch cúi đầu hôn xuống, lần này hết sức ôn nhu.