Tiên Tử Xin Tự Trọng

Chương 140: Cái Gọi Là Thu Hoạch




Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

-----------------

- Cái khăn tay này ngược lại không tệ.

Lưu Tô bỗng nhiên nói chuyện.

- Tuy nói là pháp khí đầu tiên nàng tế luyện, nhưng phẩm chất đã đạt thượng phẩm, năng lực phi hành cực ổn, còn kèm theo lồng phòng gió, rất hữu dụng đối với tân thủ. Ta xem cho dù tương lai chính ngươi luyện khí, một thời ba khắc cũng chưa chắc có thể đạt tới trình độ này... Nếu do nữ nhân này tự mình tế luyện, nàng có một nội tâm rất tinh tế tỉ mỉ.

- Nhìn nàng dùng khăn tay đã biết, dù ma nữ cỡ nào, vẫn có một chút tâm tính nhi nữ nha.

Tần Dịch thuận miệng trả lời.

- Đúng vậy, nàng nói nàng cũng đồng tình những nữ tử kia, nhìn những hòa thượng này không vừa mắt, nói không chừng là thật đấy.

- Này Bổng Bổng, hình như ta thấy ngươi nhìn nàng rất hợp mắt?

Ngữ khí Tần Dịch có chút ghen ghét.

- Nàng có điểm giống ta... Nhưng cái này không có chút ý nghĩa nào.

Lưu Tô thở dài.

- Nếu như lựa chọn tín nhiệm một người, ta đương nhiên tin ngươi mà không tin nàng. Đây là một chuyện làm cho người ta than thở... Cái này có nghĩa, nếu như có hai người như ta đứng trước mặt, một ta suy yếu, một ta bình thường, ta thậm chí không dám tìm chính mình để trợ giúp ấy chứ.

"Ách..."

Tần Dịch cảm thấy sau khi Lưu Tô nhìn thấy rừng hoa đào thì có chút bộ dạng thương xuân bi thu, nhưng nhất thời cũng không biết cái này là làm sao, chỉ có thể nói.

- Chuyện không phát sinh, nghĩ nhiều làm gì, dù sao hiện tại ngươi ở cùng với ta.

Lưu Tô bật cười.

- Cũng không nghĩ gì.

Tần Dịch thật sự không thăm dò được nội tâm của cây gậy chết tiệt này, dứt khoát nói sang chuyện khác.

- Khăn tay này chẳng qua là pháp khí sơ cấp nàng tế luyện, vậy trong giao dịch này, ta có phải thua lỗ? Ta thấy tượng vàng kia mị hoặc tâm thần rất lợi hại, sau khi thiên nữ biến ảo kia xuất hiện, ta không dùng Thanh Tâm Quyết của ngươi thì không chống được, cảm giác thực lực mị hoặc ít nhất cũng đến Cầm Tâm hậu kỳ.

- Theo như nhu cầu, nếu như chúng ta đang rất cần pháp khí phi hành, vậy dùng giá càng cao đi đổi cũng đáng, lại có gì thua lỗ.

Lưu Tô nói.

- Tượng vàng này cũng không có tác dụng gì... Mặc dù hiệu quả mê hoặc tâm thần rất mạnh, nhưng khi chính thức chiến đấu còn chờ ngươi biến ảo ra nữ nhân để bộc lộ phong tình? Trinh nữ đã thành đàn bà cmnr. Cho nên nó chỉ là pháp khí, ngay cả pháp bảo thấp kém cũng không tính, không hề có tác dụng đối với chúng ta, chất liệu cũng kém muốn chết, vô dụng.

"PHỐC..."

Tần Dịch nghĩ một chút xác thực như thế, mình vì hấp dẫn người của Vạn Tượng Sâm La Tông ra tay, nếu như chỉ vì giết hòa thượng thì sớm đã tung một bổng gõ qua, thế giới đều thanh tịnh.

- Nhưng đối với Mạnh Khinh Ảnh mà nói, cái này vô cùng có ích, bởi vì nàng cần khôi lỗi, pháp khí vứt đi này trong tay nàng nói không chừng có thể luyện hóa thành một thuộc hạ có thể trợ giúp chiến đấu, vậy tác dụng hoàn toàn bất đồng. Nói không chừng nàng còn có thể mượn nhờ tế luyện loại khôi lỗi này, người khôi song song đột phá đến Đằng Vân cảnh.

Tần Dịch nhẹ gật đầu, đây mới thật sự là theo nhu cầu, đồ vật hai bên chướng mắt, cho đối phương lại rất hữu dụng, cũng không có thua lỗ gì đáng nói.

- Vào trong thiền viện xem một chút.

Lưu Tô bỗng nhiên nói.

- Bên trong nhất định sẽ có một ít pháp khí thượng vàng hạ cám, chưa chắc đều là tà vật, khả năng có thứ tốt của Phật gia, ngươi không cầm cũng sẽ mai táng theo lửa. Đừng nói đoạt hay không đoạt bảo gì đó, cũng đừng phung phí của trời. Lúc trước, khi lấy di vật của vu sư núi hoang cũng không thấy ngươi sĩ diện cãi láo.

Tần Dịch gãi gãi đầu.

- Hơn nữa, chuẩn bị thêm đồ vật trong người không xấu, lần này ngươi cần dùng mới phát hiện thiếu pháp khí phi hành, sứt đầu mẻ trán đi tìm. Lần sau thì sao? Lại phải đi tìm cái gì?

- Được rồi được rồi.

Tần Dịch bất đắc dĩ tiến vào thiền viện.

- Ngươi nói có lý, ta thật ngu, được chưa.

Thiền phòng của phương trượng trong thiền viện có hốc tối. Lưu Tô phóng hồn lực ra ngoài, dễ dàng tìm được.

Tần Dịch cảm thấy Lưu Tô đặc biệt hăng hái khi làm loại chuyện này.

Thật ra hắn thật sự không cảm thấy nơi này có thứ gì đáng để tìm, đám hòa thượng ngay cả trữ vật giới chỉ đều không có, cấp bậc không ra sao, hắn chẳng muốn nhiều lời, một quyền oanh nát cửa hốc tối.

Bên trong có hai quyển sách, một ít pháp khí hình thù kỳ quái.

Ánh mắt của Tần Dịch lập tức bị những pháp khí hấp dẫn.

Một cây bạch ngọc giác (sừng màu bạch ngọc), một quả cầu ngọc nhỏ, rót vào một chút pháp lực thì có thể tự mình di chuyển, còn có hiệu quả bôi trơn... Một mảnh thủy tinh nhỏ dẹt, thông qua thủy tinh có thể nhìn xuyên thấu, ngay cả pháp y cũng che không được... Một cái gương nhỏ, Tần Dịch nhận không ra công dụng...

Đang định hỏi Lưu Tô tấm gương này dùng làm gì, Lưu Tô lại hỏi.

- Kỳ quái, cây bạch ngọc giác cùng quả cầu ngọc này dùng làm gì? Ta rõ ràng nhận không ra công dụng, không cảm giác được pháp lực gì, chỉ có thể di chuyển mà thôi, có tác dụng gì?

Tần Dịch mặt không thay đổi cúi đầu nhìn Lang Nha bổng nhà mình, nghẹn một hồi mới nói.

- Không có việc gì, ngươi không nhận cũng tốt.

Lưu Tô khiếp sợ.

- Ngươi nhận ra? Nói nghe một chút.

- Ta, khụ khụ, ngươi suy nghĩ nhiều, ta đương nhiên cũng nhận không ra.

Tần Dịch nhanh chóng chuyển dời.

- Tấm gương này dùng làm gì, ngươi nhận ra không?

Lưu Tô nói.

- Đây là dùng để lưu ảnh, thủ đoạn nhỏ. Chẳng qua chỉ để ghi lại chuyện giường chiếu của bọn hắn.

Tần Dịch lặng yên thu toàn bộ đồ vật vào giới chỉ, cũng không biết có phải có tật giật mình hay không, hắn thậm chí có thể cảm nhận được trong Lang Nha bổng đang truyền đến tiếng khinh bỉ.

- Sách này...

Tần Dịch cầm lên một quyển trong đó. mở ra:

"Emmmm..."

- Đại Hoan Hỉ Thiên Địa Cực Lạc Hòa Hợp Kinh...

Lúc này Lưu Tô trầm mặc một chút, mới nói.

- Thu, ta không biết công pháp loại song tu thải bổ, hôm nào ngươi muốn học, đoán chừng cũng có thể tham khảo đồ vật của Đại Hoan Hỉ Tự này một chút, dù sao chắc cũng là Đại Tông.

Phát hiện Lưu Tô càng ngày càng có nhiều đồ vật không biết... Người này phát hiện đồ vật mình không biết sẽ cáu kỉnh, Tần Dịch không dám đi chọc nó, nhanh chóng lật ra một quyển sách khác.

Chỉ là danh sách, ghi chép đều là quan viên nào qua lại cùng Hoằng Pháp Tự bọn hắn, trong đó có thành chủ.

- Đồ chơi này cho đại hiệp chân chính còn có chút tác dụng, đối với ngươi coi như xong, cho dù ngươi còn muốn hành hiệp, dây dưa vào những chuyện này liền sẽ lệch lạc rồi.

"Ừm."

Tần Dịch cũng không tính dính vào những chuyện này, cũng tùy ý ném danh sách vào giới chỉ. Dù sao dung lượng giới chỉ rất lớn, không kém một quyển sách.

Rời khỏi thiền viện, mặt mo Tần Dịch ửng bừng vội vàng đi ra.

Nói không muốn đồ vật của người ta, nói đồ vật của người ta vô dụng, đến cuối cùng phát hiện mỗi cái đều hữu dụng, còn rất hữu dụng... Hắn quả thật không dám đối mặt lời trào phúng của Bổng Bổng.

Cũng may Lưu Tô không trào phúng hắn. Lửa Tống Tử Điện bên kia đã lan đến nơi đây, có thể cảm thấy ngạt thở đập vào mặt. Tần Dịch sải bước mà đi ra bên ngoài chùa, quay đầu vừa nhìn, lửa lớn trong chùa đã chiếu đỏ chân trời.

Bởi vì người cứu hoả đều đi bảy tám phần, ngay cả hòa thượng bình thường cũng rất nhiều người chạy trốn, thế lửa không được ngăn chặn, nhanh chóng lan tràn, thiêu hủy cả ngôi chùa.

Thật ra, bọn hắn ở bên trong lâu như vậy, nếu không phải người tu hành, người bình thường đã sớm không ra được...

Thời gian lâu như vậy, cũng không thấy quan phủ nhúng tay... Không phải nói thành chủ cũng thông đồng làm bậy cùng đám hòa thượng này sao, còn tên trên danh sách đấy...

Tần Dịch chẳng muốn đi quản mờ ám của thành chủ, ánh mắt lại rơi vào trên thân ảnh ngồi vẽ tranh ngoài rừng đào.

Kinh Trạch, hắn chưa đi, thế mà còn đang vẽ tranh.

Tần Dịch kỳ quái mà đi tới nhìn thoáng qua.

Trong bức tranh là rừng đào rực rỡ, tầng tầng lớp lớp.

- Ngươi đây là...

Tần Dịch có chút hiểu được.

- Bảo hộ rừng đào?

- Ừm... Ta diệt không hết thế lửa, nói thật cũng không muốn dập lửa thay chùa này.

Kinh Trạch nói

- Nhưng rừng đào hơn mười dặm này rất đẹp, thật sự không muốn nó bị phá huỷ.

- Ngươi không giữ được.

Tần Dịch thở dài.

- Chút linh lực kia của ngươi, vẽ mấy người đều phải lược bớt mà vẽ, lấy đâu ra lực lượng bảo hộ rừng đào?

Kinh Trạch chậm rãi nói.

- Có thể làm bao nhiêu thì làm bấy nhiêu. Chỉ cần nỗ lực đi làm liền không thẹn.