Tiên Tuyệt

Chương 155: Ái tình mãnh tướng (thượng)




Luồng linh nguyên do An Tích Linh phóng xuất đã ngưng thật thành một quả cầu cứng rắn nặng nề, giống như nham thạch, nắm chặt trong quyền trái, vốn y chuẩn bị phóng xuất ra, nhưng bị đạo công văn này bất thình lình ngăn lại trong tay/

Trên quả cầu này, điện quang lóe lên giăng mắc từng hồi, hiển nhiên An Tích Linh nắm nó trong tay cũng không dễ chịu gì.

An Tích Linh muốn xuất ra một chiêu đánh Vũ La tan tành thành nhiều mảnh, đáng tiếc trong tay người ta có công văn của Cửu Đại Thiên Môn. Người ta tới Vô Hồi sơn này đại biểu cho Cửu Đại Thiên Môn, Vô Hồi sơn chỉ có thể ngoan ngoãn tiếp đãi, trừ phi muốn làm phản.

Tao ngộ lần trước ở trước đại môn Nhược Lô Ngục đã làm cho An Tích Linh nhận ra rõ ràng, cho dù thanh thế Thanh Ngọc cung gần đây gia tăng mạnh mẽ, nhưng chắc chắn vẫn không thể là đối thủ của Cửu Đại Thiên Môn. Nếu không nhờ trưởng lão Hồng Liệt Hỏa của Cửu Đại Thiên Môn che chở, làm sao có được Thanh Ngọc cung ngày nay. Muốn làm phản ư, hầu như không có khả năng.

An Tích Linh đùng đùng nổi giận, chỉ cảm thấy luồng linh nguyên trong tay mình đang bị đè nén tới cực độ, không nhịn được sắp sửa nổ tung.

nhưng y vẫn cố gắng đè nén cơn giận của mình, sau đó tán đi linh nguyên trong tay, hừ lạnh một tiếng, không nói nửa lời xoay người rời đi.

Thanh thế kiếm quang kia lúc bay tới hết sức kinh người, lúc bay đi vô cùng ũ rũ, hóa thành một đường màu đỏ u ám, lùi về bên trong Thanh Ngọc cung.

Sau một lúc, có một tên đệ tử Thanh Ngọc cung thọt chân trái đi khập khiễng từ thang trời xuống, ôm quyền với bọn Vũ La:

- Mời các vị theo ta.

Vũ La hài lòng thu hồi ngọc túy, chắp tay sau lưng đi tới. Tiền kiếp hắn toàn dùng thực lực của mình lấn lướt người khác, lần này thử một chút cảm giác ỷ thế hiếp người, quả thật không tồi chút nào.

Nhìn qua cũng biết tên đệ tử này có địa vị thấp kém nhất trong Thanh Ngọc cung, nhưng y lại được phái tới tiếp đãi bọn Vũ La, hiển nhiên là An Tích Linh tức giận trong lòng, cố ý giở chút thủ đoạn.

Nho sinh nọ tỏ ra hết sức hiếu kỳ với bọn Vũ La, bèn hỏi:

- Các ngươi là người Nhược Lô Ngục ư?

Vũ La còn chưa trả lời, Thác Bạt Thao Thiên đã hùng hổ tranh đáp trước:

- Đúng vậy, ta là Thác Bạt Thao Thiên, Ban Đầu Nhược Lô Ngục, đến nay vẫn chưa có hôn phối!

Vũ La nhìn gương mặt nho sinh lộ vẻ ngạc nhiên, không khỏi cười thầm, Thác Bạt Thao Thiên quả nhiên là người mạnh bạo, về mặt cảm tình cũng là như vậy.

Tên đệ tử thọt kia dẫn bốn người lên núi, nhưng không lên Thanh Ngọc cung trên đỉnh núi, mà là tới lưng chừng sườn núi bèn rẽ ngang qua sơn đạo, đi quanh co khúc khuỷu một lúc lâu mới tới ba gian thạch thất nằm trong vách núi.

Tên đệ tử thọt nọ ở trong Thanh Ngọc cung không được đối xử tốt, ngày thường khúm núm đã quen, tạo thành thói quen gặp ai cũng cười, lúc này mỉm cười ra vẻ có lỗi:

- Các vị, thật là có lỗi, ở trên an bày như vậy, ta cũng không có cách nào...

Vài năm trước, Đại tiểu thư Vi Thanh Thanh chơi đùa trong núi, trổ hết ‘thần uy’ đánh chết một con vượn già. Kết quả Vi Thanh Thanh phát hiện trong ổ con vượn kia gần đó có mấy con vượn mới sinh còn chưa mở mắt, toàn thân đỏ hôn, hết sức đáng yêu, Vi Thanh Thanh phát ‘thiện tâm’ quyết định nuôi dưỡng chúng, Lúc ấy An Tích Linh muốn lấy lòng sư muội, bèn mở huyệt động ở nơi này cho ba con vượn nhỏ, mỗi con một cái.

Kết quả vài năm sau, ba con vượn nhỏ này đều bị Đại tiểu tử Vi Thanh Thanh chơi đùa đến chết, nơi này bỏ trống không dùng.

Vừa rồi An Tích Linh đùng đùng nổi giận trở về, ôm lòng muốn làm nhục Vũ La cùng Thác Bạt Thao Thiên. Bỗng nhiên linh cơ thoáng động, bèn phái tên đệ tử thọt địa vị thấp nhất Thanh Ngọc cung đưa bốn người tới nơi này.

về phần tên đệ tử thọt này có bị đám người Vũ La nổi giận đánh chết hay không, An Tích Linh tuyệt không quan tâm tới.

Gió núi vừa thổi ngang qua ba thạch động này, lập tức một mùi phân thú tanh tười bốc lên, Diệp Thanh Quả không nhịn được khẽ cau mày, Vũ La tỏ ra thờ ơ không để ý, nho sinh cải nam trang kia có vẻ không thoải mái.

Thác Bạt Thao Thiên ngẩng cái đầu to lớn của y nhìn lên, trên ba thạch động này, có ba chữ mơ hồ bị dây leo che khuất: Tiên Duyên động.

Duyên còn có nghĩa là vượn, trong số những người ở đây, Diệp Thanh Quả cùng Thác Bạt Thao Thiên trong bụng không có được mấy chữ nên không biết, Vũ La biết nhưng không nói, chỉ có nho sinh cải nam trang kia tức tối tới nỗi toàn thân run lên lẩy bẩy, xoay người lại giận dữ quát lớn:

- Đưa chúng ta tới ở sơn động nuôi loài khỉ vượn, Thanh Ngọc cung tệ hại tới mức này sao, không có gian phòng khách nào cả?

Tên đệ tử thọt cũng nở một nụ cười khổ, không dám phát tác với nho sinh, ở Thanh Ngọc cung y vốn là nhân vật hèn hạ, tuy rằng biết những vị khách này không được Thanh Ngọc cung hoan nghênh, nhưng cũng không dám đắc tội.

- Các vị... các vị trăm ngàn lần chớ nên nóng giận, Chuyện này... chuyện này quả thật ta không có cách nào...

Vũ La thấy tên đệ tử thọt hết sức đáng thương, đệ tử như vậy e rằng mỗi môn phái đều có một vài người, mặc tình cho người khi hiếp nhưng luyến tiếc không nỡ rời đi, trong lòng vẫn ôm giấc mộng thành tiên, thường ngày ai cũng có thể sai khiến, trong lòng phẫn nộ cũng không dám phát tác. Ban đêm một mình nhìn trăng than ngắn thở dài, thầm ôm giấc mộng sẽ có một vị lão thần tiên biết nhìn anh hùng, âm thầm lặng lẽ truyền đạo thống cho mình. Từ đó về sau bay vào Thanh Minh, không bao giờ làm bạn cùng đám người thế tục ô uế này nữa.

Vũ La xua tay:

- Đừng nên trách y, không nhìn ra hay sao, đây là do An Tích Linh an bày.

Tuy rằng nho sinh nọ đang giận dữ, nhưng cũng là loại người có tri thức hiểu lễ nghĩa, không làm khó tên đệ tử thọt nữa, khoát tay nói:

- Được rồi, không có chuyện của ngươi nữa, ngươi trở về đi.

Tên đệ tử thọt không đi, chợt cúi người hành lễ hỏi:

- Làm phiền, xin hỏi vị nào là Thác Bạt đại gia?

Thác Bạt Thao Thiên đứng ra:

- Ta là Thác Bạt Thao Thiên, không phải là Thác Bạt đại gia, Có chuyện gì?

Tên đệ tử thọt cười ngượng:

- Xin lỗi, xin lỗi, An Tích Linh sư huynh bảo ta nói với ngài, ngài không cần tham gia thi đấu lôi đài trong mấy ngày tới. Dù sao ngài cũng đã có hôn ước từ trước với Đại tiểu thư, chỉ chờ khi nào lôi đài có lôi chủ, lúc ấy ngài chỉ cần đấu một trận với lôi chủ là đủ.

Thác Bạt Thao Thiên gật gật đầu:

- Được, ta biết rồi.

Tên đệ tử thọt ôm quyền cáo biệt mọi người, sau khi được phép, y mới rời đi.

Vũ La khẽ bĩu môi:

- Này Thao Thiên, xem ra người ta không cho ngươi cơ hội hiển lộ uy phong, có lẽ cho rằng người mà bọn chúng chọn thừa sức đánh bại ngươi.

Không nghe Thác Bạt Thao Thiên đáp lại, Vũ La nhìn y, nhất thời tức giận đến sôi lên, không ngờ Thác Bạt Thao Thiên đang tập trung tinh thần nhìn chăm chú nho sinh kia.

Vũ La búng ra một chỉ, một luồng lửa bắn trúng vào mông Thác Bạt Thao Thiên, Y hét thám một tiếng nhảy dựng lên:

- Vũ La, ngươi làm gì vậy?

Vũ La cười hăng hắc:

- Ta muốn nhắc nhở ngươi, nhưng ngươi mải mê ngắm nữ nhân.

Thác Bạt Thao Thiên lưu luyến thu hồi ánh mắt:

- ừ... vừa rồi ngươi nói gì vậy?

Vũ La tức muốn hộc máu.

Người Thanh Ngọc cung lo rằng Thác Bạt Thao Thiên lên lôi đài sẽ tỏ rõ uy phong, chính là giúp cho y lập nên thanh danh. Cho nên bọn chúng tìm cớ để cho y chỉ được quyết đấu trận cuối cùng với lôi chủ, mà lôi chủ này nhất định là vị cô gia mà Vi Phụng Hiếu âm thầm điều động. Đến lúc đó kẻ kia một trận đánh bại Thác Bạt Thao Thiên, có thể cưới mỹ nhân về, Thác Bạt Thao Thiên trở thành đá lót đường cho người khác. Dụng tâm này có thể nói là vô cùng hiểm ác.

nhưng Thác Bạt Thao Thiên không nghĩ nhiều như vậy, nghe Vũ La giải thích xong cũng tỏ ra bất chấp:

- Không cần biết y là ai, cứ đánh chết là được.

Dứt lời không thèm quan tâm tới chuyện này nữa, ánh mắt vẫn nhìn nho sinh kia chăm chú như trước.

Nho sinh khẽ nhăn mũi, quay đầu nhìn vào bên trong thạch động. Lúc này Diệp Thanh Quả đã điểm lên không một chỉ, hơi nước ngưng kết, rất nhanh hóa thành một con Thủy long rất lớn, bay ầm một tiếng vào trong thạch động, cọ rửa sạch sẽ