Tiên Tuyệt

Chương 374: Phá sơn long quyền (hạ)




Nguyễn Xạ Nhật bên cạnh đã tự cho mình là hảo hữu của Vũ La, thấy dáng vẻ tiểu nhân đắc chí của Khoái Tông vô cùng ngứa mắt, không nhịn được hừ lạnh một tiếng:

- Hừ, Khoái Tông, hiện tại ngươi còn dám đánh cuộc với ta không? Nếu ngươi thắng, ta cho ngươi hai ngàn cân quặng Ô Thiết. Nếu ngươi thua, ngươi trả ta hai ngàn cân, sao hả?

Lần này Khoái Tông nhìn ra được Nguyễn Xạ Nhật thật sự đang nổi giận, nhất thời cười ha hả, giơ chưởng lên nói:

- Được, trận này ta sẽ đánh cuộc với ngươi, bất quá hai ngàn cân quá ít, muốn đánh cuộc vậy phải cuộc một vạn cân.

Đám Đại Tế Ti còn lại lộ vẻ ngạc nhiên, một vạn cân quặng Ô Thiết cho dù là Bát Đại Thần Trủng, muốn lấy ra ngay tức khắc một số quặng Ô Thiết nhiều như vậy, cũng phải gần như vét sạch bảo khố.

Ôn Chiêu Hòa vội vàng đứng ra hòa giải:

- Hai vị, mọi người đều là người một nhà, tội gì phải làm như vậy...

Nguyễn Xạ Nhật cũng có chút do dự, một vạn cân quặng Ô Thiết quả thật không phải là con số nhỏ. Nhưng nhìn thấy nụ cười đắc ý của Khoái Tông, lửa giận trong lòng y lại bốc lên cao vạn trượng.

Y suy tính một phen. Y đã sớm biết Vũ La thân mang dị bảo, cho dù vị thiếu gia của Thiết gia kia cũng có dị bảo, nhưng thực lực bản thân Vũ La cao hơn y rất nhiều, tỷ lệ chiến thắng vẫn là rất lớn.

Nguyễn Xạ Nhật lập tức vung chưởng vỗ vào chưởng Khoái Tông một cái:

- Một lời đã định!

- Chuyện này... ôi!

Ôn Chiêu Hòa bất đắc dĩ lắc lắc đầu, không nói được gì.

Sau khi kích chưởng với nhau, cả Khoái Tông lẫn Nguyễn Xạ Nhật hung hăng trừng mắt nhìn nhau, sau đó mạnh ai nấy quay mặt đi nhìn vào chiến trường.

Phía sau Thiết Sư Lan, Kim Khôi và Quỷ Cửu đang đồng thanh khuyên bảo:

- Thiếu gia, trăm ngàn đừng hành động theo cảm tính...”

Thiết Sư Lan chỉ cười nhạt:

- Kim thúc, Cửu thúc, các vị thấy ta giống loại người như vậy ư?

Hai lão không biết nên nói thế nào, Thiết Sư Lan chợt khoát tay, lấy trong dị bảo trữ vật ra một chiếc hộp ngọc.

Bát Đại Tế Ti cũng cất tiếng cảm thán: Quả nhiên là hậu duệ của Đại Thánh Yêu tộc, nếu là Yêu tộc tầm thường, ở độ tuổi này làm sao có dị bảo trữ vật mà sử dụng?

Kim Khôi cùng Quỷ Cửu nhìn thấy hộp ngọc nọ cũng kinh hô thất thanh:

- Cửu Tinh Triền Nhiễu! Đây là thù pháp độc môn của lão chủ nhân. Ha ha ha, thì ra lão chủ nhân ban cho thiếu gia một món dị bảo, chẳng trách thiếu gia tỏ ra trấn định như vậy.

Trên hộp ngọc này có chín ngôi sao nhỏ màu vàng xếp thành một hàng, hai bên mỗi ngôi sao như vậy đều có hai tia sáng màu vàng kéo dài ra, quấn lấy hộp ngọc. Chín ngôi sao là chín tia sáng vàng nhỏ như tơ, người khác không nhìn ra huyền ảo trong đó, nhưng Kim Khôi và Quỷ Cửu biết đây là thủ đoạn độc môn của Thiết Hoành Giang. Cửu Tinh Triền Nhiễu chính là dị bảo phong ấn đẳng cấp cao nhất. Dị bảo bình thường chỉ cần ba ngôi sao là đù, đây là chín ngôi sao, chắc chắn bảo bối bên trong hộp ngọc không chạy được, muốn thu thập Vũ La cũng không phải là chuyện khó.

Thiết Sư Lan lấy hộp ngọc ra, xoay người đối mặt Vũ La, đưa hộp ngọc ra trước mặt:

- Huynh đài, dị bảo này là do gia gia ta đặc biệt ban tặng, dù là lão nhân gia cũng nói rằng, bảo bối bên trong hộp ngọc này tương xứng với thực lực của người. Chỉ cho ta mượn lần này, sau khi ta trở về, gia gia sẽ thu hồi.

- Ta cũng không muốn Thiết gia kết thù kết oán với Nhan gia gia, Hồng gia gia, cho nên hỏi lại ngươi lần nữa, có bằng lòng tặng lại Hoàn Hồn Thảo cho ta không?

Sắc mặt Vũ La tỏ ra hơi kỳ quái, nhìn hộp ngọc chăm chú, dường như đang suy nghĩ.

Thiết Sư Lan mỉm cười, hiển nhiên lời mình nói đang dần dần phát sinh tác dụng, Vũ La đang cân nhắc lợi hại.

Bên trong rừng Quỳ Mộc, tám Đại Tế Ti đồng thời biến sắc.

Khoái Tông ngửa mặt lên trời cười to một tràng:

- Ha ha ha, Nguyễn Xạ Nhật, xem ra lần này Khoái mỗ chắc chắn thắng rồi. Ha ha ha, đa tạ Hống Tuyền Thần Trủng các ngươi khẳng khái tặng chúng ta một vạn cân quặng Ô Thiết, ha ha ha...

Y cười to liên tục, trong lòng thật sự là khoái chí vô cùng.

Một vạn cân quặng Ô Thiết ở Đông Thổ chắc chắn là một số tài sản có thể khiến cho người ta phải đỏ mắt thèm thuồng. Huống chi Vũ La làm cho Khoái Tông buồn bực đã sắp sửa toi mạng, y còn có thể nhân chuyện này chèn ép Nguyễn Xạ Nhật một chút. Từ sau kiếp nạn Hỏa Nham cốc, Khoái Tông mọi việc không thuận, uất ức đã lâu, lúc này nhất thời bạo phát ra, đắc ý tới nỗi quên hĩnh.

Sắc mặt Nguyễn Xạ Nhật hết sức khó coi, bọn Ôn Chiêu Hòa nhìn y có vẻ thông cảm. Tất cả mọi người đều biết rõ ràng, Vũ La chắc chắn thất bại.

Hơn nữa lúc trước Thiết Sư Lan đã nói rõ, thua chính là chết, Thiết Sư Lan không khống chế được dị bảo này.

Ngay cả Thiết Hoành Giang còn nói dị bảo này có thực lực tương xứng với mình, ở đây

còn ai có thể ngăn cản được? Dù là Đại Thánh Yêu tộc khiêm tốn, tối thiểu thực lực của món dị bảo này cũng được tám phần thực lực của lão. Tuy rằng Vũ La bất phàm, nhưng nếu nói hắn có thể ngăn cản được tám phần thực lực của Thiết Hoành Giang, chắc chắn là chuyện hết sức nực cười.

Nguyễn Xạ Nhật biết rõ ràng tài sản của Hống Tuyền Thần Trủng, một vạn cân quặng Ô Thiết là không có, chỉ có thể bán tài sản khác bù vào. Lúc trước bởi vì Nguyễn Thôn Hố do y đề bạt đắc tội với Thanh Khâu, tầng lớp lãnh đạo Hống Tuyền Thần Trủng đã có lời bất mãn với y. Nếu lần này thua một vạn cân quặng Ô Thiết nữa, e rằng y làm chức Đại Tế Ti tới đây là kết thúc.

Nguyễn Xạ Nhật ngàn vạn lần không ngờ, Thiết Hoành Giang lại có thể tặng dị bảo quan trọng như vậy cho Thiết Sư Lan.

Ôn Chiêu Hòa thấy sắc mặt Nguyễn Xạ Nhật lộ vẻ sầu thảm, muốn an ủi một chút, lại cất tiếng thở dài, không nói nửa lời.

Thiết Sư Lan nhìn Vũ La vô cùng hy vọng. Đương nhiên y cũng không muốn khai chiến cùng hai vị Đại Thánh, nếu không phải Hoàn Hồn Thảo vô cùng quan trọng với y, y đã sớm xoay người rời đi.

Nhưng Vũ La đã làm cho Thiết Sư Lan thất vọng. Sau khi suy nghĩ một lúc, Vũ La vẫn khoát tay, giọng như chém đinh chặt sắt:

- Mời!

Thiết Sư Lan áo não lắc đầu:

- Xin thứ lỗi, ta cũng không muốn như vậy.

Y lấy móng tay rạch vào tay mình một cái, một giọt máu tươi rơi xuống hộp ngọc. Giọt máu này chia làm chín phần, dung nhập vào trong chín ngôi sao vàng.

Chín tia sáng vàng nhỏ như tơ dần dần lui về chín ngôi sao, Thiết Sư Lan mở hộp ngọc ra, một cỗ thần lực mênh mông điên cuồng trào ra.

Trên chín tầng trời, mây vàng cuồn cuộn. Dưới mặt đất, cuồng phong chợt nổi, giữa thiên địa xuất hiện vô số đạo cuồng lôi nổ ầm ầm giáng xuống.

Phong vân biến ảo, thiên địa biến sắc.

Bên trong rừng cây, tám Đại Tế Ti đồng thời nhìn chăm chú vào dị bảo trong hộp ngọc nọ, kinh hãi vô cùng, sắc mặt tái nhợt. Lần này ngay cả Ôn Chiêu Hòa cũng lắp bắp nói:

- Đây... đây là... các vị, chẳng lẽ lão hán ta nhìn lầm rồi sao?

Dị bảo này vừa xuất hiện, Nguyễn Xạ Nhật cũng đã tuyệt vọng, cay đắng nói:

- Ôn lão không hề nhìn lầm, vật này vừa xuất hiện đã có thiên địa dị tượng xảy ra, ngoại trừ viên yêu đan trong truyền thuyết, còn có thể là gì nữa?

Trong lòng Khoái Tông chắc mầm, một vạn cân quặng Ô Thiết coi như nằm trong tay.

Quả nhiên Thiết Sư Lan không thể triệt để khống chế viên yêu đan này. Yêu đan vừa xuất hiện đã dẫn động thiên địa dị tượng. Thiết Sư Lan một tay nâng ngọc hạp, một tay giơ ra song chỉ điểm vào Mi Tâm mình, toàn thân run rẩy, dường như đang phải chịu đau đớn không nhẹ.

Bên trong hộp ngọc chợt bắn ra hào quang vạn trượng, chiếu rọi một vùng trời đất trở nên sáng rực. Bên trong Niên Luân Mộ Địa vốn âm khí cực dày, dưới lực lượng của yêu đan này bạo phát, âm khí bị ép lui về phía sau liên tục, rốt cục không còn một tia âm khí nào nữa.

Trong mười tầng rừng Quỳ Mộc của Niên Luân Mộ Địa, vô số cây quỷ, Quỷ Tướng, Quỷ Vương từ thân đến rễ đều lui vào trong hồ nước ngầm dưới đất, nương náu dưới Âm Cực Chi Nhãn, Quỷ Linh Ngọc Khuê.

Chỉ là lực lượng vừa bạo phát đã kinh người như vậy, Kim Khôi cùng Quỷ Cửu trong lòng đại định, Hoàn Hồn Thảo là của Thiết gia.