Tiên Tuyệt

Chương 390: Bạch Khẩu Ngưng Đồng (Thượng)




Lỗ Đại sư là Đại sư luyện khí đệ nhất Đông Thổ, thân phận địa vị cũng không thấp hơn Thiết Hoành Giang bao nhiêu. Thiết Hoành Giang vì chuyện con mình, không dám phái người khác, mà phái chính cháu ruột của mình, cầm tín vật của mình đi mời Lỗ Đại sư.

Vốn Lỗ đại sư không chịu đến, Thiết Hoành Giang không đích thân ra mặt, Lỗ Đại sư không thèm nể mặt tiểu bối. Nhưng lòng hiếu thảo của Thiết Sư Lan đã lay động lão, y quỳ ngoài cửa Lỗ đại sư hai ngày hai đêm, Lỗ Đại sư mới chịu ra gặp. Thiết Sư Lan mới nói rõ nguồn cơn, không phải là Thiết Hoành Giang không chịu đích thân tới mời, mà là bận việc khác không thể dứt ra được.

Thiết Sư Lan lại đưa ra một cái giá vô cùng hậu hĩnh, lại có thưởng thêm rất nhiều, lúc này Lỗ Đại sư mới chịu hạ cố tới đây.

Thiết Hoành Giang xấu hổ không thôi, tiến tới khẽ ôm quyền nói với Vũ La:

- Tiểu huynh đệ, ngươi chờ một chút, ta vào nói với Lỗ Đại sư.

Tính lão hết sức khác thường, cũng vì cảm thấy mắc nợ Vũ La, cho nên mới ăn nói khép nép nhún nhường như vậy.

Chỉ vì Lỗ Đại sư cũng là một nhân vật quan trọng không kém trong chuyện cứu mạng con mình, cho nên hiện tại quả thật Thiết Hoành Giang không dám đắc tội.

Lão vừa định vào, bên trong đã có một người đi ra, thân khoác trường bào, trán quấn dây vàng, lưng đeo một sợi thắt lưng màu vàng, trên có đính hồng ngọc, trông nổi bật vô cùng.

Người tới hai tay tùy ý chắp ở sau người, đứng trên đài cao, cho dù Thiết Hoành Giang đứng ở phía dưới, hắn cũng vẫn bộ dáng cao cao tại thượng như trước.

Thần thái đó cũng không phải cố ý làm ra, thật sự là một loại thói quen do không biết bao nhiêu người tán tụng mà dưỡng thành.

Người tới tự nhiên chính là Lỗ đại sư, hắn không ý tới Thiết Hoành Giang, hướng về phía Vũ La lạnh nhạt nói:

- Mỗ gia cũng không phải nhằm vào túc hạ, chỉ là người chế khí quen thói thanh tịnh. Nếu như túc hạ cảm thấy oan ức, vậy coi như mỗ gia thiếu túc hạ một món nợ nhân tình, ngày sau nếu có điều gì cần, chỉ cần tìm đến mỗ gia là được.

Đổi lại là một vị nào đó của Yêu tộc Đông Thổ, cho dù là Thiết Hoành Giang, chỉ sợ lúc này cũng sẽ cảm thấy đã chiếm tiện nghi. Lỗ đại sư cũng không phải cố ý làm khó, chỉ là người ta thực sự không thích ở cùng một chỗ với người khác. Đây cũng không phải là chuyện gì đó khó lường, lại mở miệng tặng một món nợ nhân tình.

Như vậy ngày sau Vũ La có thể tùy ý tìm Lỗ đại sư chế khí.

Ở Yêu tộc Đông Thổ xem ra, chính là chuyện tốt từ trên trời rơi xuống. Thiết Sư Lan bên cạnh vui mừng thay cho Vũ La, tính tình của hắn còn thuần phác, Vũ La cũng coi như nửa ân nhân cứu mạng phụ thân, Thiết Sư Lan đối với hắn lòng mang cảm kích.

Nhưng Vũ La lại không có vẻ cao hứng, chỉ gật đầu một cái:

- Cũng được, ta sẽ không ở cùng ngươi. Thiết tiền bối an bài chỗ ở khác cho ta đi.

Thiết Hoành Giang thở dài nhẹ nhõm một hơi, cảm kích nhìn thoáng qua Lỗ đại thúc, nói với hạ nhân bên cạnh:

- Tìm một ngôi viện tốt nhất, an bài cho tiểu huynh đệ.

Hạ nhân kia cung kính dẫn Vũ La đi, Lỗ đại sư đối với loại thái độ bình tĩnh này của Vũ La lại âm thầm bất mãn. Hắn đã quen cao cao tại thượng, vốn tưởng rằng mình nói như vậy, tiểu tử này nhất định mừng rỡ như điên, lập tức quỳ xuống cảm tạ, không ngờ Vũ La lại tỏ ra bộ dáng không cho là đúng, Lỗ đại sư hừ một tiếng, thầm nghĩ tiểu tử này phỏng chừng quá trẻ tuổi không biết địa vị của mỗ gia.

Thiết Hoành Giang tiến lên:

- Lỗ lão đệ, ta đã tìm được Tử Kim Ngọc Tinh, làm phiền lão đệ ra tay.

Lỗ đại sư gật đầu:

- Lão ca nói vậy đã huyết tẩy Toái Kim Mê Cốc, ngoại trừ nơi đó, thật đúng là nghĩ không ra nơi nào ở Đông Thổ này có thể có nhiều Tử Kim Ngọc Tinh như vậy.

Thiết Hoành Giang cùng hắn đi vào Thiên Thủ Các, vừa đi vừa nói:

- Lần này thật là xấu hổ, huyết tẩy Toái Kim Mê Cốc không giả, Tử Kim Ngọc Tinh kia lại bị người đoạt trước một bước. Nếu không nhờ thiếu niên vừa rồi, ta cũng chỉ có thể người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.

Thiết Hoành Giang cảm thấy vô cùng may mắn.

Lỗ đại sư ngoài ý muốn:

- Tiểu tử vừa rồi lại có thể có được ba cân Tử Kim Ngọc Tinh ư?

Thiết Hoành Giang gật đầu, Lỗ đại sư lại hừ lạnh một tiếng:

- Hừ, chỉ là chó ngáp phải ruồi.

Thiết Hoành Giang thấy hắn dường như có khúc mắc đối với Vũ La, muốn khuyên mấy câu, nhưng nghĩ lại hai người này chỉ sợ ngày sau cũng sẽ không có giao tiếp gì, quyết định cũng không nói nữa.

Trong Thiên Thủ Các, đã sớm chuẩn bị một gian tĩnh thất dùng để chế khí, hai người đi trước, Thiết Sư Lan theo ở phía sau, sau khi đi vào Lỗ đại sư ngồi xuống hỏi:

- Những tài liệu khác đều chuẩn bị tốt rồi chứ?

Lỗ đại sư đã sớm xem qua pháp môn luyện chế Hồn Khí kia, nói thật đối với hắn mà nói độ khó cũng không ít, chính là một lần thử thách, ngoại trừ Tử Kim Ngọc Tinh, những nguyên liệu cần khác cũng rất nhiều, mỗi một loại đều là vật có giá trị liên thành.

Chẳng qua những cái này cũng không làm khó được Thiết gia, Thiết Hoành Giang vừa quay đầu lại, Thiết Sư Lan vội vàng tiến lên, khom người nói:

- Tiền bối yên tâm, đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.

Hắn lấy trong lòng ra một món dị bảo trữ vật giao cho Lỗ đại sư:

- Mời tiền bối xem qua.

Lỗ đại sư kiểm tra một phen, lại nhắm mắt suy tư một hồi, mở mắt ra nói:

- Còn cần ba mươi cân Bạch Khẩu Ngưng Đồng.

Bạch Khẩu Ngưng Đồng cũng là kim loại cực kỳ quý hiếm, giá trị còn cao hơn mấy chục lần so với quặng Ô Thiết. Lỗ đại sư cũng vì đang ở Thiết gia mới dám vừa mở miệng đã đòi ba mươi cân như vậy, cho dù là Bát Đại Thần Trủng mời hắn đi, hắn cũng không dám vừa mở miệng đã yêu cầu nhiều như vậy, bởi vì cho dù Bát Đại Thần Trủng hợp lại, cũng chưa chắc có thể tìm ra mười cân Bạch Khẩu Ngưng Đồng.

Thiết Hoành Giang sắc mặt không đổi, vung tay lên:

- Sư Lan đi lấy đến đây.

Thiết Sư Lan đứng lên chạy đi nhanh như chớp.

Vốn Thiết Hoành Giang nghĩ hắn đi chỉ chốc lát là có thể trở về, không nghĩ tới qua thời gian tàn một nén nhang Thiết Sư Lan còn chưa trở lại, trong lòng Thiết Hoành Giang liền có dự cảm không tốt.

Lỗ đại sư lại nhắm mắt dưỡng thần, suy nghĩ một ít chi tiết trong quá trình luyện chế Hồn Khí, ngồi ngay ngắn bất động, giống như một pho tượng thần.

Lại qua một nén nhang, Thiết Sư Lan đầu đầy mồ hôi chạy vào, sắc mặt cực kỳ khó coi, bịch một tiếng quỳ trên mặt đất:

- Gia gia, Lỗ tiền bối, ta lục hết bảo khố một lần, lại đi các nhà các hộ hỏi qua, thực sự không có đủ ba mươi cân Bạch Khẩu Ngưng Đồng, chỉ còn có hai mươi cân.

Thiết Hoành Giang ngẩn người, nói thật lão chỉ biết bảo khố Thiết gia cất chứa rất nhiều, nhưng bên trong chân chính có bao nhiêu vật, ngoại trừ những thứ trân quý nhất, lão thật sự là không rõ ràng lắm, nếu không cũng sẽ không nói như vậy khi bàn giá với Vũ La lúc trước.

Chẳng qua nghĩ lại một chút, Bạch Khẩu Ngưng Đồng cực kỳ trân quý, so với Tử Kim Ngọc Tinh cũng chỉ kém một cấp bậc, lập tức lấy không ra ba mươi cân cũng rất bình thường.

Thiết Hoành Giang thử hỏi:

- Lỗ lão đệ, ngươi xem có thể dùng tài liệu khác thay thế hay không, hiện tại đi ra ngoài tìm kiếm, chỉ sợ là không kịp. Thiết Sư Lan trong lòng cũng tràn đầy chờ mong:

- Tiền bối, tài liệu này không phụ thuộc vào pháp môn kia, có thể dùng cái khác thay thế không?

Lỗ đại sư mở to mắt, lại lộ vẻ lạnh lùng:

- Lão ca, cũng không phải ta cố ý làm khó.

Hắn đem pháp môn luyện chế Hồn Khí kia bày ra, thứ này khắc ở trên một miếng ngọc giản phong cách cổ xưa, một mặt ngọc giản đã có chút hao mòn:

- Pháp môn luyện chế này thực sự là quá cổ quái, chỉ sợ còn sinh ra trước thời đại của lão

Thiết Hoành Giang giật mình kinh hãi, không nghĩ tới pháp môn này xa xưa như vậy, trong lòng cũng theo đó trầm xuống:

- Ngươi nói là...

- Ta cũng không thể hoàn toàn luyện chế dựa theo phương pháp ghi trên đó, có một vài phần phải đi theo đường khác.