Tiên Tuyệt

Chương 497: Thạch ấn, quyền ấn (Thượng)




Sau khi thay đổi vài chục vị chủ nhân, Ma Binh cũng đã trở nên vô địch thiên hạ. Cho dù là một người bình thường, lấy được thanh Ma Binh này cũng có thể xưng bá thiên hạ.

Chỉ là một món binh khí nhưng khuấy động khiến cho Nam Hoang hỗn loạn một mảnh, ngay cả Trung Châu cũng không thể yên bình. Nhưng cuối cùng, Ma Binh này cũng biến mất một cách vô cùng khó hiểu. Nghe nói đêm trước Ma Binh mất tích, cả Nam Hoang sấm sét vang dội, mưa to trút xuống, địa hình thay đổi, núi đổi biển dời.

Từ đó về sau, Ma Binh trở thành một truyền thuyết, nó đột nhiên xuất hiện, lại đột nhiên biến mất.

Sau này Nam Hoang cũng có không ít người dã tâm bừng bừng, âm thầm tìm kiếm Ma Binh, nhưng cũng không có bất kỳ phát hiện nào.

Tôn Thất đi phía trước dẫn đường, trong tầm mắt lại xuất hiện một hòn đảo nhỏ giữa biển. Diện tích của hòn đảo này cũng tương đương với Tháp Sơn đảo, mọi người đến trên bầu trời đảo này, Tôn Thất tinh mắt phát hiện:

- Cô gia, ngài nhìn xem...

Trên bờ hòn đảo này đang có rất nhiều tôm cua chém giết lẫn nhau, còn có một ít động vật xương sụn cũng hòa lẫn trong đó.

Mặc dù số lượng của chúng rất nhiều, nhưng “trận chiến” này lại khiến cho người ta dở khóc dở cười.

- Đây chính là cái mà ngươi nói, làm cho sinh vật xung quanh trở nên tàn nhẫn hiếu sát sao?

Vũ La hỏi. Tôn Thất cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng cũng không thừa nhận rằng mình đã bị người khác lừa gạt, vẫn kiên trì nói:

- Dù sao đã tới đây, cũng nên xuống xem qua một chút.

Đám Ám Vệ đi cùng cũng kêu lên mắc lừa rồi, Tôn Thất cảm thấy mặt mình nóng ran.

Mọi người đáp xuống đảo, Tôn Thất cùng những tên Ám Vệ khác cũng không có cảm giác gì khác lạ. Nếu thật sự cái gọi là cảm giác tàn nhẫn hiếu sát có thể ảnh hưởng tới tu sĩ, vậy đám Ám Vệ tới nơi này điều tra trước đó đã sớm chém giết lẫn nhau, đồng quy vu tận.

Vũ La nhìn lướt qua hòn đảo nhỏ này, cũng giống như tuyệt đại đa số đảo khác trong Tinh La Hải, chính là đảo đá ngầm từ dưới biển trồi lên, bên trên không có một ngọn cỏ, chỉ có một ít cát nằm trên nham thạch màu đen.

Trên bờ đã có từng đống lớn tôm cua chết. Trên trời có rất nhiều chim biển bay lượn vòng quanh, không cần tốn nhiều sức lực cũng có thể hưởng thụ được một bữa hải sản ngon lành.

Đảo này không lớn lắm, rất nhanh bọn họ đã lục soát qua một lượt. Tôn Thất không bỏ qua dù chỉ một khe đá nhỏ, nhưng cũng không tìm được gì. Một tên Ám Vệ khác có thể nói khá là may mắn, tìm được một khối Ngọc Tủy to bằng nắm tay trong một thạch động gần bờ coi như là có chút thu hoạch.

- Được rồi, trở về thôi.

Vũ La nói.

Tôn Thất không cam lòng, nhưng không thể làm gì khác hơn là theo Vũ La trở về.

Dọc trên đường đi mọi người không ngừng quở trách Tôn Thất, chính y đuối lý, cũng không có lời nào phản bác.

Lúc trời sụp tối, mọi người trở lại Tháp Sơn đảo, Tôn Thất ủ rũ bỏ đi, Vũ La cũng trở về chỗ ở của mình. Trên đường đi ngang qua ngôi độc viện bố trí cho đệ tử Cửu Đại Thiên Môn ở lại, bên trong đèn đuốc sáng rỡ, đàn sáo dập dìu. Vũ La tiện tay kéo một tên Ám Vệ tuần tra hỏi:

- Trong đó có chuyện gì vậy?

Tên Ám Vệ thành thật bẩm báo:

- Chu Đại nhân đang thiết yến chiêu đãi Cừu Thiên Long Đại nhân.

Vũ La vô cùng nghi hoặc, khoát tay cho tên Ám Vệ kia đi.

Hắn liếc nhìn độc viện kia một cái, lắc lắc đầu. Tên Cừu Thiên Long này có lai lịch thế nào, vì sao trước đây mình chưa từng nghe qua, rốt cục y tới Tháp Sơn đảo có chuyện gì?

Hắn cũng chỉ nghi ngờ một chút, cũng chẳng để tâm mấy, trở về phòng của mình.

Mãi cho đến nửa đêm, tiếng đàn sáo trong độc viện bên kia mới dứt, đèn cũng tắt. Vũ La đã chờ tới nỗi không kiên nhẫn, lập tức thi triển thủ đoạn lặng lẽ ra khỏi Tháp Sơn đảo, không lm kinh động bất cứ ai.

Vào ban ngày, Vũ La thả Phù Cổ ra cho nó dò xét quanh đảo một vòng. Lúc ấy Phù Cổ thình lình run rẩy, dường như đang sợ hãi thứ gì.

Địa phương có thể làm cho Phù Cổ cũng phải sợ, không dám xâm nhập, Vũ La cũng không thể không coi trọng. Hắn tới đây một mình không phải là muốn lừa gạt Tôn Thất, nếu Tôn Thất tới không phải là cơ duyên, mà là tai họa.

Cái này giống như một viên linh đan thượng phẩm, đối với tu sĩ mà nói chính là đại bổ, đối với phàm nhân lại là độc dược. Với thể chất của phàm nhân, cơ hồ không chịu được dược lực hùng mạnh như vậy.

Vũ La dựa theo trí nhớ, rất nhanh đi tới hòn đảo kia. Trên bờ đảo, trận chiến giữa đám tôm cua dường như đã kết thúc từ lúc mặt trời lặn, để lại vô số thi thể.

Vũ La đáp xuống đảo, một lần nữa thả Phù Cổ ra.

Phù Cổ quay một xung quanh hòn đảo, sau đó truyền về cho Vũ La cảm giác sợ hãi, không chịu xuống sâu phía dưới. Vũ La cũng không muốn bức bách Phù Cổ, phía dưới đảo này có bí mật gì đối với hắn nếu có thể vạch trần thì tốt, không thể vạch trần cũng không sao cả. Nếu ép Phù Cổ miễn cưỡng điều tra, xảy ra vấn đề gì cho dù hối hận cũng không kịp.

Trên thực tế Phù Cổ đã dò xét lớp nham thạch bề mặt của cả đảo này một lần, chẳng qua là nó không chịu xuống phía dưới. Trong lớp nham thạch bề mặt cũng không phát hiện được gì, Vũ La cũng có chút kỳ quái, suy nghĩ một chút, quyết định thu Phù Cổ, lặng lẽ lặn xuống nước

Vừa xuống nước Vũ La đã cảm thấy có chút gì là lạ, lẽ ra từ trên phải có một sườn dốc chạy dài xuống đáy biển, cho dù đảo này nhỏ, nhưng cũng phải là dưới lớn trên nhỏ mới đúng. Thế nhưng sau khi Vũ La xuống nước mới phát hiện ra, hòn đảo này thẳng đứng từ trên xuống dưới.

Giống như một cây cột đá khổng lồ cắm thẳng xuống biển.

Phần đảo chìm dưới nước bởi vì ngâm lâu năm, bị nước biển ăn mòn, đủ các loại rong rêu sinh sống trên đó. Thậm chí có chỗ còn có san hô bám vào thành mảng lớn, tôm cá bơi lội qua lại trong đó.

Nhưng Vũ La vẫn có thể nhìn ra tổng thể hòn đảo này ó hình vuông.

Hắn vừa lặn xuống vừa tìm kiếm, xem thử có địa phương nào đặc biệt khác thường không. Mặc dù hắn tìm hết sức tỉ mỉ, nhưng vẫn không có thu hoạch gì. Phù Cổ lại gần như không muốn tới gần cây cột đá hình vuông này.

Tinh La hải cũng không sâu, từ mặt biển đến đáy biển cũng chỉ sâu chừng mấy ngàn trượng, nhưng nếu có một cột đá bốn cạnh cao mấy ngàn trượng cắm xuống, vậy không giống như bình thường. Lúc này Vũ La đã lặn xuống tới đáy biển, ngẩng đầu nhìn lại mặc dù xung quanh tối om, nhưng mắt hắn toát ra nhiều tia linh quang.

Dưới ánh linh quang chiếu rọi, Vũ La có thể nhìn thấy rõ ràng cây cột đá bốn cạnh khổng lồ kia, mỗi cạnh của nó dài chừng vài chục dặm, rộng hơn xa so với những cột đá thông thường. Vì vậy thực tế không giống như cột đá cho lắm, mà giống như một chiếc ấn đá hình vuông hơn.

Xuống tới đáy biển, Vũ La vẫn không cảm thấy bất kỳ khí tức kỳ lạ nào. Hắn đi lại dưới đáy biển, mỗi một bước đi làm dấy lên cát dưới đáy, kinh động tôm cá đang ngủ say vội vã chạy trốn.

Vũ La đi xung quanh hòn đảo này một vòng, có cảm giác như mình lờ mờ nắm được gì đó, nhưng không hiểu rõ rốt cục là thứ gì. Hắn không cố ý tìm tòi nữa, mà là tiếp tục đi xung quanh hòn đảo này dưới đáy biển không ngừng, mỗi một vòng lại mở rộng phạm vi hơn một chút. Sau khi chạy mấy chục vòng như vậy, dấu chân hắn đã trải trong phạm vi gần hai trăm dặm.

Vũ La bỗng nhiên ngừng lại, chậm rãi nổi lên đến vùng biển cao hơn đáy biển ngàn trượng nhìn xuống dưới. Linh quang chảy xuôi trong mắt, bao phủ phạm vi vùng biển nãy giờ mình đã đi qua.

Hòn đảo này không nghi ngờ gì chính là trung tâm, trong phạm vi này phần lớn đáy biển băng phẳng vô cùng. Cho dù có một số chỗ nhấp nhô, nhưng cũng không cao hoặc sâu quá. Nhưng ở hướng Đông Nam lại có bốn cái rãnh thật sâu.

Bốn rãnh này nằm song song với sau, giữa rãnh cạn, hai đầu rãnh sâu. Rãnh thứ nhất sâu nhất, cứ như vậy giảm dần theo thứ tự, đến đạo cuối cùng ở phía Đông là cạn nhất. Mà hòn đảo này nằm trên góc phía Bắc của rãnh thứ nhất.