Tiên Tuyệt

Chương 511-2: Trung Châu đệ nhất đan sư (Trung)




Hướng Cuồng Ngôn kiểm tra mấy lần, cũng không phát hiện vấn đề ra ở nơi đâu, trên trán cũng có hơi đổ mồ hôi.

Vũ La có chút dở khóc dở cười:

- Được rồi, thu lại trước đi, hay là chúng ta...

Hắn còn chưa nói hết, phía trước bỗng nhiên có một đạo linh quang dâng lên, đến trước mặt hai người, chậm rãi tụ lại thành một đạo hư ảnh.

Hư ảnh này là một lão nhân vàng vọt, cũng có bộ dáng tiên phong đạo cốt, rất khách sáo chắp tay nói với hai người:

- Hai vị đạo hữu, có thể giúp một việc hay không?

Hai người đang ở giữa trời bao la, phía dưới chính là một mảnh sông núi xinh đẹp, thế núi tuy không cao, nhưng hình dáng cũng rất đặc biệt. Một dòng sông lớn như một chiếc ngọc đái uốn lượn giữa dãy núi, non xanh nước biếc, quả thật cũng là một nơi động thiên phúc địa.

Dù vị lão nhân này tỏ ra khách sáo, nhưng Vũ La cùng Hướng Cuồng Ngôn cũng có thể nhìn ra được lão nhân tràn đầy tự tin, không hề có dáng vẻ nhún mình cầu người, ngược lại có cảm giác như “hai người bọn họ nhất định sẽ đáp ứng”.

Hướng Cuồng Ngôn đang buồn bực, tức giận nói:

- Không rảnh!

Lão nhân không để ý, lúng túng cười một tiếng:

- Hai vị đạo hữu đừng vội cự tuyệt, thật ra thì chuyện này rất đơn giản, lão hủ luyện đan tới thời khắc mấu chốt, chỉ cần hai vị đạo hữu giúp quạt lửa, sau khi đan thành, lão hủ sẽ biếu tặng hai vị mỗi người một viên linh đan do lão hủ đích thân luyện chế.

Vũ La nhướng mày, không thích lời của lão nhân này.

Mặc dù lão có dáng vẻ cao nhân đắc đạo, giọng điệu cũng không có chỗ nào không ổn, nhưng những lời nói gần nói xa này khiến cho người ta có cảm giác rằng, cho các ngươi hai viên linh đan chính là các ngươi phúc lớn bằng trời.

Lão nhân thấy vẻ mặt Vũ La như vậy chỉ khẽ mỉm cười, một tay chắp sau lưng, một tay nhẹ vuốt chòm râu, dáng vẻ hết sức rõ ràng là cao nhân một phái:

- Lão hủ đạo hiệu Lục Hỏa Cư sĩ.

Dáng vẻ của lão như vậy không phải là làm bộ, thật sự chỉ là thói quen.

Lục Hỏa Cư sĩ Lư Niệm Vũ chính là Trung Châu đệ nhất đan sư, thân mang Lục Đại Thần Hỏa, chính là đệ nhất kỳ tài trong lĩnh vực luyện đan của Trung Châu ba ngàn năm nay. Lão có thiên phú, có sư thừa, có cơ duyên, chỉ sợ ba ngàn năm sau, Trung Châu cũng khó lòng xuất hiện một đan sư có thể sánh ngang với Lư Niệm Vũ. Khoan nói tới những chuyện khác, chỉ riêng thân mang Lục Đại Thần Hỏa, đây đã là cơ duyên tới bực nào? Người bình thường cho dù là có thiên phú, có sư thừa, cơ duyên này cũng là thúc ngựa theo không kịp.

Từ trước tới nay mỗi khi Lư Niệm Vũ báo ra danh hiệu của mình, đối phương đều lập tức tỏ ra kính cẩn. Vốn lão cho rằng lần này cũng là như vậy.

Mặc dù nhìn qua hai người trước mặt có thực lực cũng không tệ, thậm chí lão già sắc mặt rất khó coi kia còn là một Đại Năng. Nhưng Đại Năng thì đã sao, cho dù là chưởng môn Cửu Đại Thiên Môn, không phải ai gặp mình cũng tỏ ra một mực cung kính hay sao?

Vùng núi non xinh đẹp này có tên là Cẩm tú sơn, đúng như tên gọi, trong giấu Cẩm tú. Lư Niệm Vũ mất thời gian ba mươi năm thu thập tài liệu luyện một lò Cửu Chuyển Tạo Hóa Đan, cho nên dốc lòng bế quan ở Cẩm tú sơn, chuẩn bị luyện lò linh đan này.

Nguyên liệu luyện chế Cửu Chuyển Tạo Hóa Đan có chừng chín ngàn chín trăm chín mươi chín loại, trong đó hơn phân nửa cũng là dược liệu hết sức hiếm thấy. Bằng không với thân phận địa vị của Lư Niệm Vũ, cũng không tới nỗi mất ba mươi năm mới thu thập đủ nguyên liệu.

Bất quá sau khi linh đan này luyện thành, chỉ cần uống vào một viên là có thể giúp cho Lư Niệm Vũ tăng lên một cảnh giới.

Vốn lão đã chuẩn bị kế hoạch sẵn sàng, nhưng không ngờ rằng một vị dược liệu trong đó còn kém hỏa hầu hơn so với dự liệu của mình, cần phải cô đọng thêm mấy ngày nữa.

Luyện đan là một quá trình tỉ mỉ, tuy rằng Lư Niệm Vũ đã tính toán từng bước kỹ càng, nhưng trăm vạn lần không ngờ rằng sẽ xuất hiện sơ hở như vậy. Lão không thể phân tâm cô đọng dược liệu, không thể làm gì khác hơn là phân ra một đạo thần niệm, tìm người hô trợ.

Đáng tiếc hai người trước mặt lão, một người đường đường là Nam Hoang Đế Quân, người kia là Nam Hoang đệ nhất phù sư, tính tình còn khó ngửi hơn cả Nam Hoang Đế Quân. Thân phận Trung Châu đệ nhất đan sư của Lư Niệm Vũ có thể chấn nhiếp người khác, nhưng thật sự không có uy lực gì với hai người này.

Phù sư không cần phải nói, đây chắc chắn là nhân vật siêu phàm. Đãi ngộ của Cửu Đại Thiên Môn dành cho Lư Niệm Vũ thua xa so với Hướng Cuồng Ngôn.

Vũ La cũng không thèm quan tâm tới Trung Châu đệ nhất đan sư. Hắn đã có vị nhạc phụ Đại nhân là Chu Thanh Giang, trong Ám Vệ cũng có cao thủ luyện đan, hắn đã có thừa linh đan sử dụng.

Sau khi Lư Niệm Vũ báo ra danh hiệu của mình, lẳng lặng chờ hai người xung phong nhận việc trợ giúp luyện đan, đáng tiếc hai người cũng không có một chút phản ứng nào cả.

Lão còn tưởng rằng hai người này lánh đời đã quá lâu, chưa nghe tới danh hiệu của mình, bèn nói khéo một câu:

- Khụ khụ, được mọi người quá thương mà nâng đỡ, xưng lão hủ là Trung Châu đệ nhất đan sư, thật sự là thẹn không dám nhận...

Hướng Cuồng Ngôn tức giận nói:

- Ta biết lão là ai, bất quá chỉ là Trung Châu đệ nhất đan sư, cũng dám khoe khoang cửa miệng, quả thật là không biết xấu hổ.

Lư Niệm Vũ á khẩu không trả lời được, gương mặt già nua thoạt trắng thoạt xanh, không biết nên nói gì cho phải.

Vũ La nổi tà ý, tròng mắt đảo mấy vòng nhanh như điện chớp, chợt cười nói:

- Lư lão tiên sinh phân ra một đạo thần niệm tìm trợ giúp, chỉ sợ cũng vì bị buộc bất đắc dĩ mà thôi. Cũng không cần thù lao gì cả, bất quá chỉ là quạt lửa, chúng ta sẽ giúp.

- Ngươi...

Hướng Cuồng Ngôn còn muốn nói nữa, đã bị Vũ La che miệng kéo đi.

Lư Niệm Vũ khẽ lắc lắc đầu, thầm nhủ trong lòng: Rốt cục mình tìm được hai người thế nào vậy...

Động phủ Lư Niệm Vũ ở bên dưới, lão dùng thần niệm tiếp dẫn hai người vào trong. Trong động phủ lúc này lửa nóng bừng bừng, một cái lò cao chừng ba trượng đứng sừng sững. Bên dưới lò có sáu luồng Thần Hỏa màu sắc khác nhau đang cháy, trong lò toát ra từng đợt khói tím, hương thơm của đan dược hết sức mê người.

Trung Châu đệ nhất đan sư Lư Niệm Vũ đang ngồi trước lò, thôi thúc Lục Đại Thần Hỏa.

Bên trái lão là rất nhiều dược liệu trân quý xếp thành đống cao như ngọn núi nhỏ. Bên phải lão có một cái lò hơi nhỏ, bên trong chất đầy dược liệu. Bất quá vì Lư Niệm Vũ không kịp ra tay chiếu cố, tam vị Chân Hỏa trong đó dường như có thể tắt bất cứ lúc nào.

- Hai vị, chỉ cần hai vị cô đọng xong lò dược liệu này, lão hủ ắt hậu tạ, chỉ cần trông coi ngọn lửa kia là được.

Vũ La nhìn lướt qua đống dược liệu trân quý xếp thành đống kia, lại nhìn lò đan dược trước mặt. Vũ La cũng biết qua về dược liệu, nhận ra thứ trong lò chính là Ngũ Diệp Thu Hồng Thảo.

Loại dược liệu này ở Trung Châu là cực kỳ trân quý, hơn nữa phiến lá càng nhiều càng trân quý. Ngũ Diệp Thu Hồng Thảo thông thường chỉ có hai phiến lá đối nhau, sau thời gian trăm năm mới có thể sinh ra chiếc lá thứ ba, qua trăm năm nữa mới có chiếc lá thứ tư.

Đan sư thông thường có thể tìm được Tứ Diệp Thu Hồng Thảo đã cảm thấy mình may mắn bằng trời. Cũng chỉ có Lư Niệm Vũ mới có thể tìm được Ngũ Diệp Thu Hồng Thảo.

- Lão tiên sinh cực khổ cô đọng chín gốc Ngũ Diệp Thu Hồng Thảo như vậy làm gì, vì sao không trực tiếp sử dụng một gốc Lục Diệp Thu Hồng Thảo?

Trong lòng Lư Niệm Vũ có chút căm tức: Quả thật nói thừa, nếu có Lục Diệp Thu Hồng Thảo, ta còn cần phải vất vả như vậy sao? Tiểu tử này nhìn qua đã biết là kẻ ngoài nghề, cho dù tìm khắp cả Trung Châu cũng không có được bao nhiêu gốc Lục Diệp Thu Hồng Thảo.

Vũ La không chịu quạt lửa, lại lo quan sát dược liệu của lão, miệng nói không ngừng:

- Ừm, Chiểu Trạch Mặc Chỉ một ngàn năm trăm năm, vì sao lão tiên sinh lại làm như vậy, vì sao không trực tiếp sử dụng loại ba ngàn năm tuổi?

- Tuyết Sơn Liên Đài thất phẩm, ôi, sao ngài không dùng cửu phẩm, không phải sẽ có hiệu quả tốt hơn sao?