Tiên Tuyệt

Chương 647: Trước cung kính sau vô lễ (Hạ)




Thư đồng tiện tay chỉ viện:

- Bên ngoài nhiều người như vậy ở cùng một chỗ, Vũ La hắn ngược lại độc chiếm một viện, thật là kiêu ngạo. Bất quá cũng tốt, bảo hắn dọn dẹp một chút rồi đi ra ngoài, thiếu gia nhà chúng ta muốn ở viện này.

Mạnh Liên Ân nhướng mày, lại không lập tức phát tác, mà thấp giọng nói với Vũ La:

- Đây là người mà Biện Tây Lương phái tới truyền lời.

Trong lòng Vũ La đã đoán được, “Thiếu gia” trong lời nói của thư đồng này chỉ sợ chính là chỗ dựa của Biện Tây Lương, bằng không Biện Tây Lương tuyệt đối không dám trắng trợn đối kháng với mình như vậy.

Thế nhưng hắn mặc kệ “Thiếu gia” kia là người nào, khoát tay chặn lại nói:

- Bắt ném ra, xa bao nhiêu tốt bấy nhiêu, để hắn ở nơi này thật chướng mắt. Xảy ra chuyện gì ta chịu trách nhiệm.

- Tốt quá!

Mấy môn nhân của Ngũ Trang Quan đã sớm không vừa mắt tiểu tử này, tuổi còn nhỏ đã học dáng vẻ vênh mặt hất hàm sai khiến, thật sự coi mình là đại gia rồi?

Ba người cùng động thủ bắt thư đồng kia, hoàn toàn cho rằng một tiểu thư đồng mười ba mười bốn tuổi, vậy còn không phải là dễ như trở bàn tay sao? Lại không ngờ rằng thư đồng kia cười nhạt một tiếng, ngoài thân chảy xuôi thanh quang, ba người bị thanh quang đẩy ra không ngờ liên tục lùi mấy bước!

- Chỉ bằng các ngươi cũng muốn động tới tiểu gia?

Thư đồng kia sắc mặt đắc ý dạt dào, đáng tiếc còn chưa kịp đắc ý, ngón tay của Vũ La đã nhẹ nhàng bắn ra, màn sáng thanh quang của thư đồng kia lập tức nát bấy, một cỗ trọng lực nặng nề đánh lên người hắn, oành một tiếng, thư đồng hét thảm một tiếng lướt qua khoảng cách mấy ngàn trượng ngã ở ngoài đại môn của Ngũ Trang Quan.

Một người sống lớn như vậy bị người ta đánh bay ra, bên ngoài Ngũ Trang Quan hôm nay không dám nói là người đông nghìn nghịt, cũng là chen vai kéo đến, người xung quanh nhất thời cười vang một trận.

Thư đồng kia xấu hổ và giận dữ muốn chết, vẻ mặt đỏ bừng:

- Tên khốn kiếp Vũ La ngươi, ngươi chờ cho ta! Tiểu gia ta nhất định phải cho ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong.

Thư đồng kia hét ra lời này, mọi người xung quanh giật mình kinh hãi: Ai không biết Vũ La là người nào? Thư đồng này rốt cuộc có lai lịch gì, không ngờ giọng điệu lớn như vậy.

Các tu sĩ nhất thời không dám cười nữa, nhìn quanh hỏi thăm lai lịch của thư đồng này, thế nhưng không ngờ ở đây không có ai nhận ra hắn.

Vũ La sau khi đuổi thư đồng kiêu ngạo kia đi, lắc lắc tay, liền đi về phía địa phương đóng quân của Thẩm Phán Đình.

Lần này Cốc Mục Thanh đi ra ngoài chính là tay không mà về, người muốn bắt đã trốn vào Đại Di Chi Dã, nàng xông vào tìm kiếm đã mười ngày vẫn không chút thu hoạch, không thể làm gì khác hơn là buồn bực lui ra.

Báo cáo kết quả lần này với thượng ti (cấp trên), thượng ti tự nhiên không dám trách cứ nàng, ngược lại giọng điệu ấm áp khuyên bảo một hồi. Cốc Mục Thanh đương nhiên biết thượng ti vì sao khoan dung với mình như vậy. Nói thật nàng có chút không thích hoàn cảnh như vậy, nàng rất hưởng thụ cảm giác làm “tình nhậnVũ La” này, thế nhưng chỉ giới hạn ở trước mặt Vũ La. Thế nhưng nàng lại không thể ngăn cản người khác dán mác như vậy cho nàng. Khi mọi người ở chung với nàng, đầu tiên chính là nghĩ tới Vũ La.

Nàng cũng hiểu được đây là lẽ thường tình của con người, đành chịu không có cách nào.

Nàng từ chỗ thượng ti đi ra, đã nhìn thấy Vũ La cười hì hì đứng ở cửa viện nhìn nàng. Cốc Mục Thanh nhìn dáng tươi cười có chút xấu xa của hắn, chút khó chịu trong lòng trước đó lập tức tan thành mây khói.

Thời gian không gặp mặt suy nghĩ rất nhiều, gặp rồi ngược lại bình thản như nước.

Nàng chậm rãi đi tới, bĩu môi một cái nói:

- Hình như lúc nào ta cũng đến chậm một bước.

Trước kia nàng đã chậm một bước so với Tống Kiếm Mi, hôm nay ngay cả Chu Cẩn cũng nhanh hơn nàng một bước.

Vũ La nhìn xung quanh, bỗng nhiên tiến lên ôm lấy nàng, đẩy nàng vào trong bóng tối dưới chân tường vây, trước tiên hôn một cái.

Cốc Mục Thanh bất ngờ không kịp đề phòng suýt chút nữa kêu lên, đợi Vũ La thực hiện được hành động xấu xa lại nhanh chóng buông nàng ra, Cốc Mục Thanh mới phản ứng lại, trên khuôn mặt cười trong trẻo nhưng lạnh lùng nổi lên hai rặng mây đỏ, ngọc thủ nõn nà đấm mạnh vào ngực hắn:

- Muốn chết à, không thấy đang ở chỗ nào sao?

Vũ La gật đầu một cái:

- Được, hiện tại bắt đầu giả bộ chính nhân quân tử.

Hắn còn làm ra bộ dáng nghiêm túc đùa cho Cốc Mục Thanh bật cười.

Hắn và Cốc Mục Thanh “tiểu biệt thắng tân hôn”.

Ngoài năm mươi dặm, thư đồng kia đang một đường chạy như điên, đi về phía địa phương mấy người Biện Tây Lương chờ.

Khi sắp đến nơi đột nhiên hắn ngừng lại, nằm xuống đặt lăn lộn một cxé rách quần áo mấy chỗ, lại hung hăng đánh lên mặt mấy cái tát, một quyền đánh mũi mình chảy máu ra.

Mặc dù Vũ La ném hắn ra khỏi Ngũ Trang Quan, thế nhưng hạ thủ cực kỳ có chừng mực, hắn chỉ là ngã một chút, cũng không có thụ thương.

Sau khi tự mình lăn qua lăn lại cực kỳ thê thảm, ác nô này vừa khóc vừa kêu đi về phía mấy người Biện Tây Lương.

Ngoài năm mươi dặm có một gò đất nhỏ không tính là cao, bên sườn mọc đầy cỏ xanh, còn có mấy cây hoa thấp bé, ở giữa là một lương đình rách nát.

Đoàn người Biện Tây Lương đang ngồi ở trong lương đình này.

Ngoài lương đình có tám võ sĩ một thân áo giáp, trong lương đình ngoại trừ Biện Tây Lương và một vị công tử trẻ tuổi, còn có một lão nhân tiều tụy.

Lão nhân giống như sắp sửa qua đời, nhắm mắt ngồi dựa vào một cây cột, toàn thân trên dưới không có một tia sinh khí.

Biện Tây Lương tận lực lấy lòng, ở trong lương đình đơn sơ này không ngờ còn bày ra mấy khay hoa quả tươi ngon, mấy phần điểm tâm tinh xảo. Trên bàn còn có một vò mỹ tửu nhỏ, rót vào trong hai chiếc chén bạc, hương rượu nông đậm, màu rượu như hô phách, nhìn qua cũng biết là đã ủ hơn sáu mươi năm.

- Nào, Ngọc thiếu, uống thêm một chén. Ta cũng là hưởng lây ánh sáng của ngươi, bằng không loại rượu đã tích trữ ba trăm năm của chưởng giáo sư huynh, ta cũng không có phúc khí được uống.

Ngọc thiếu ngồi đối diện mặt như quan ngọc, mắt sáng như sao, mái tóc đen nhánh cẩn thận vấn thành búi, dùng một chiếc nón nhỏ do một khối mỹ ngọc chạm thành chụp lên, quả thật là một vị công tử hào hoa rất dễ có được hảo cảm của người khác.

Ngọc thiếu kia cũng giơ chén bạc lên:

- Tiền bối quá khách khí, Ngọc Nhị hổ thẹn rồi.

Hai người chạm chén bạc, mạnh ai nấy uống hết.

Dưới gò đất vang lên tiếng kêu khóc thê lương:

- Thiếu gia, thiếu gia, ngươi phải làm làm chủ cho ta mới được...

Ngọc Nhị sửng sốt, đứng dậy đi ra, thư đồng kia đã lộn nhào chạy đến, nhào đến trước mặt Ngọc Nhị khóc lớn:

- Thiếu gia, thiếu gia, ta bị người ta đánh thật thảm!

Ngọc Nhị nhướng mày:

- Thị Ngọc, xảy ra chuyện gì, ngươi làm sao lại thành cái dạng này?

Thư đồng Thị Ngọc kia khóc sướt mướt nói:

- Thiếu gia, ta đi Ngũ Trang Quan, nói lời tốt đẹp với tên Vũ La kia, không ngờ rằng hắn không những không ra nghênh tiếp, ngược lại còn thóa mạ, nói cái gì chưa nghe nói qua Cổ Ngọc thế gia chúng ta, Cổ Ngọc thế gia chính là cái rắm. Tiểu nhân không cam lòng tranh cãi với hắn, lại bị đám thủ hạ của hắn đánh thành như vậy. Hắn còn ném tiểu nhân ra ngoài Ngũ Trang Quan, thiếu gia, tiểu nhân vô năng làm mất mặt Cổ Ngọc thế gia chúng ta.

Ngọc Nhị cười lạnh một tiếng, xoay người nói:

- Quả nhiên như lời tiền bối nói, tên Vũ La này thật đúng là vô cùng kiêu ngạo!

Biện Tây Lương lần trước gánh vác áp lực “Môn phái đại nghĩa” đi tới Nhược Lô Ngục gặp Vũ La. Phải nói là do bọn họ liên kết chèn ép Vũ La trước, sau đó phát hiện chèn ép không được, không thể làm gì khác hơn là ăn nói khép nép bồi tội. Vũ La cũng không làm gì hắn, chẳng qua chỉ để hắn ở biệt viện Yên sơn đợi bảy ngày, làm cho hắn cảm thấy chịu “vũ nhục” lớn.

Dọc trên đường đi bèn giả như vô ý dèm pha Vũ La một chút trước mặt Ngọc Nhị. Biện Tây Lương hắn đạo hạnh gần ngàn năm, muốn lừa gạt một thế gia công tử ca trải đời không sâu như Ngọc Nhị quá dễ dàng rồi.