Tiên Tuyệt

Chương 661: Thông Thiên Thần Lôi (Hạ)




Tuy rằng lão đã được lợi nhưng vẫn không quên đả kích Vũ La:

- Ngươi cũng đừng cao hứng quá sớm, mặc dù Quảng Hải Sơn nghĩ sai lầm, nhưng bản thân ngươi cũng chưa chắc đã đúng. Cho dù là ngươi đoán đúng, đây cũng là thượng cổ tiên trận, ngươi có thể phá được hay không cũng còn chưa chắc...

Ánh mắt Vũ La rực sáng, lập tức nói:

- Chi bằng chúng ta đánh cuộc?

Xiêm trưởng lão cười ha hả, vỗ vỗ của thắt lưng mình:

- Tiểu tử, Ngọc Tủy đã vào túi lão nhân gia ta, ngươi cũng đừng mơ lấy ra được.

Lúc trước ở Ngũ Trang Quan, lão bị Vũ La dọa cho sợ hãi không dám ra tay, cảm thấy vô cùng thất bại, lần này coi như là gỡ gạc lại một chút.

Vũ La ấm ức, thầm mắng một câu lão hồ ly, trong lúc nhất thời cũng không thể làm gì được.

Mọi người kết bạn đồng hành, lại một lần nữa đi tới trước rừng đá kia.

Rừng đá vẫn yên tĩnh như trước, mới vừa rồi một trăm lẻ tám đạo Thông Thiên Thần Lôi giáng xuống, thanh thế hết sức kinh người, thế nhưng không thể làm cho rừng đá này thương tổn mảy may.

Vũ La nhìn lại cột đá mà mình chọn khi nãy, hít sâu một hơi, quay sang nói với mọi người:

- Hay là các ngươi lui về phía sau một chút.

Xiêm trưởng lão vội vàng lôi Ngọc Cửu Long xuyên qua quảng trường, chạy trở về chỗ đứng khi nãy. Lão đầu tử còn đang lẩm bẩm:

- Thì ra tiểu tử này vẫn không nắm chắc mười phần...

Bọn Mạnh Liên Ân chỉ thối lui một chút.

Uy lực của tầng mai phục thứ nhất này thấp hơn, thật sự không cần lo lắng quá, Vũ La cũng có nắm chắc có thể ngăn đỡ được, cho nên cũng không bảo bọn họ rời đi quá xa.

Hắn quay mặt nhìn về phía rừng đá, hai tay thoáng động, lập tức có một mảng sương mù màu vàng mờ mờ xuất hiện trong lòng bàn tay lan tràn ra, dần dần bao phủ cả rừng đá.

Lợi dụng lực lượng nguyên hồn của mình, Vũ La cảm nhận được cả rừng đá này không ngờ rằng có thể chảy xuôi.

Đây là thượng cổ tiên trận, các loại bố trí đều khác so với trận pháp hiện tại, Vũ La mất chừng một khắc mới mò ra được chút manh mối. Sau đó lại mất thêm nửa canh giờ mới xem như biết được rõ ràng vận chuyển năng lượng của trận pháp.

Sau đó hai tay hắn điểm ra thật nhanh, từng đường nét trận pháp theo hai tay của hắn vũ động mà xuất hiện, chui vào trong trận pháp.

Những đường nét trận pháp này toàn bộ quay xung quanh mắt trận mà Vũ La nhìn ra, cắt đứt một ít đường nét trận pháp vốn có, tự mình tiếp tục tiến tới.

Hiên Viên Vấn Kính phía sau nhìn tới nỗi hoa mắt, chỉ thấy Vũ La hai tay run lên, lập tức có vô số đường nét trận pháp hào quang sáng rực vọt ra.

- Quả thật là thần kỹ!

Đây là đánh giá thầm trong lòng y, lần này xem ra Quảng Hải Sơn thua không oan chút nào.

Y còn chưa nhìn thấy Vũ La bố trí linh văn, nếu không nhất định càng thêm khiếp sợ.

Đại hành gia trận pháp không giống như phù sư, đây là có nguyên nhân. Giống như Vũ La hiện tại, thật ra hết sức nhẹ nhàng. Chỉ là bố trí đường nét trận pháp, run tay lên lập tức linh văn giáng xuống đầy trời, thật sự là vô cùng đơn giản. Quá trình phá giải trận pháp này kéo dài non nửa canh giờ, một đạo đường nét trận pháp vòng quanh mắt trận bên trên cột đá, cột đá đột nhiên vọt lên một đạo hào quang sáng như tuyết.

Mọi người thấy vậy giật mình kinh hãi, cho là Vũ La không cẩn thận đã kích phát một cấm chế nào đó. Mọi người đang định mạnh ai nấy thi triển thủ đoạn phòng ngự của mình, song chưởng Vũ La đã đẩy ra, vô số đường nét trận pháp chi chít xuất hiện, đan thành một cái lưới lớn, bao phủ đạo hào quang kia lại, sau đó chậm rãi hạ xuống.

Đây là bước khó khăn nhất trong quá trình giải trừ trận pháp, cũng là bước mà người bình thường không làm được.

Tỷ như Quảng Hải Sơn, cho dù y có thể nhìn ra nơi này chính là mắt trận, cũng có thể tìm được phương pháp phá trận, nhưng y lại không thể phá giải chỉ vì không làm được bước này.

Đạo hào quang kia thu trở về cột đá, Vũ La khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Quá trình kế tiếp thuận lợi hơn nhiều, có vẻ như nước chảy thành sông.

Lại mất thêm nửa canh giờ, sau khi tất cả đường nét trận pháp đều chìm vào trong trận pháp, trên mặt đất khắp rừng đá thình lình lóe lên một mảng hào quang chói sáng. Theo cả không gian rực sáng, trong miệng mỗi con thạch thú điêu khắc cũng dâng lên một cột khói ánh sáng hư ảo, sau đó ngưng tụ thành một thú hồn giữa không trung. Sau khi ngừng lại một chút lại tiêu tan không thấy nữa.

Hào quang dần dần tan đi, nhưng trong rừng đá chợt dâng lên một đạo linh văn khổng lồ.

Hiên Viên Vấn Kính giật mình kinh hãi:

- Không xong, không ngờ rằng đây là trận pháp phức hợp, bên trong còn có linh văn gia trì!

Chuyện Vũ La là phù sư coi như là một bí mật, người không thân cận biết đến không nhiều lắm.

Cốc Mục Thanh và Chu Cẩn tỏ ra bộ dáng bà cô, an nhiên bất động, ngay cả Mạnh Liên Ân cũng khẽ mỉm cười.

Hiên Viên Vấn Kính nhìn thấy thái độ ba người này, lập tức biết mình chỉ là buồn lo vô cớ. Chẳng qua là y vẫn cảm thấy bất ngờ: Vũ La cũng thông hiếu cả linh văn sao? Đây chính là thượng cổ linh văn, rốt cục Vũ Đại nhân còn có chuyện gì mà không làm được? Quả nhiên Vũ La tiện tay điểm ra, một chuỗi linh văn thật nhỏ từ đầu ngón tay chảy xuôi ra ngoài tiến vào trong đạo linh văn khổng lồ kia, dần dần hào quang của đạo linh văn kia trở nên mờ đi.

Vũ La lấy làm kinh ngạc, đạo linh văn khổng lồ này là một phân chi vô cùng kỳ lạ trong linh văn Thần Thú. Cho dù là hắn đã nắm được toàn diện linh văn Thần Thú, nhưng hiểu biết về phân chi này cũng chỉ là bề ngoài.

Trên thực tế phân chi này cũng chỉ có chừng trăm đạo linh văn, cũng không phức tạp, nhưng đạo nào cũng vô cùng khó hiểu, hàm nghĩa ẩn chứa trong đó lại càng nhiều vô số kể.

Nếu Vũ La không nhờ vào Thái Thượng Tông Lãm Đại Thiên Linh Văn giảng nghĩa, e rằng ngay cả chút bề ngoài này cũng không hiểu được.

Ùng... Ùng...

Một tràng tiếng đùng đoàng trầm trầm vang lên, rừng đá từ từ vẹt sang hai bên, để lộ ra ở giữa một con đường lát đá. Hai bên là cột đá sắp hàng hết sức chỉnh tề, bày thành hai phương trận cột đá.

Một cỗ khí tức tang thương từ thời thượng cổ Hồng Hoang theo con đường lát đá kia trào ra, giống như sóng biển xô bờ, công kích tâm thần mọi người.

Xiêm trưởng lão cùng Ngọc Cửu Long không biết đã trở lại lúc nào, thấy hết thảy cảnh tượng trước mắt, ngay cả Xiêm trưởng lão cũng phải kinh hô thất thanh:

- Cửu Trủng Liên Hoàn! Đây là tiêu chuẩn chôn cất mà Tiên Nhân tối cao mới có thể được hưởng thụ...

Con đường lát đá kia dài chừng ngàn trượng, liếc mắt nhìn qua giống như một dải lụa màu xanh lơ lửng giữa không gian đen tối. Ở cuối đường, trong bóng tối vô biên có chín ngôi mộ màu xanh rất lớn đứng theo thế liên hoàn.

Những ngôi mộ màu xanh này giống như chín vị thần đến từ thời viễn cổ, tuy rằng còn đang ngủ say, nhưng vẫn có một cỗ lực lượng đáng sợ khiến cho người ta không dám coi thường, mơ hồ áp chế mọi người.

Hai bên đường là bóng tối vô tận, khiến cho người ta không khỏi phỏng đoán, một khi rơi vào trong đó hẳn là vực sâu thăm thẳm, vạn kiếp bất phục.

Vũ La quay đầu lại nhìn thoáng qua Mạnh Liên Ân, ánh mắt y hoàn toàn mê man, nhìn chín ngôi mộ màu xanh liên hoàn, y phục trên người cũng không gió mà bay.

Vũ La âm thầm lắc đầu, Mạnh Liên Ân tiến vào Tiên mộ Hoài Sơn hà chính là vận mệnh an bài, nhưng rốt cuộc tốt hay xấu, hiện tại hắn không thể nào phán đoán được.

Vũ La tập trung chú ý vào đám Tiên mộ phía trước, hắn phát hiện con đường đá xanh này nhìn qua dường như bình thường, nhưng nếu quan sát cẩn thận, trên mặt đá xanh có vô số nét điêu khắc chi chít, giống như một đám nòng nọc bám trên mặt đá.

Bất quá đám “nòng nọc” này đều nằm ở cuối rừng đá, ở giữa lại trống trơn không nhìn thấy gì cả.

Đoạn đường đi qua giữa rừng đá chỉ dài chừng sáu trăm trượng.

Vũ La đang muốn gọi mọi người cùng nhau đi vào, một bóng người bên cạnh đã lướt qua hắn, bay trên mặt đá phất phơ như u linh, chính là Mạnh Liên Ân.