Tiên Tuyệt

Chương 715: Hóa Long cổ (Thượng)




Ba người Vũ La là người có thể hoạt động trước tiên trong doanh, cho dù là Tát Ảnh hiện tại cũng chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi đả tọa bên trong doanh địa.

Ngoài cửa doanh, nơi mà bóng đen kia đứng vừa rồi còn để lại một quả Sa Noãn to bằng trái dưa hấu.

Ca Nguyệt cùng Hồng Lôi vô cùng sửng sốt, Vũ La đã dùng Nguyên Hồn quét qua trên Sa Noãn.

Sinh mệnh lực trong Sa Noãn này cực kỳ mạnh mẽ, thai nghén cổ trùng tối thiểu cũng là nhất phẩm. Vũ La âm thầm gật đầu, trong lòng tự nhủ bất kể là vật gì, hẳn cũng là rất lớn.

- Thu lấy đi.

Vũ La nói với Hồng Lôi:

- Xem ra là lễ vật cho ngươi.

Hồng Lôi mừng rỡ, mặc dù y không thể trực tiếp phán định cấp bậc cổ trùng thai nghén bên trong Sa Noãn này giống như Vũ La, nhưng hiển nhiên Sa Noãn có mối liên quan với vật vừa rồi. Cho dù Sa Noãn này không phải là do bản thân nó thai nghén, vậy hẳn là mang từ nơi khác tới. Mà vật kia hùng mạnh như vậy, cấp bậc của cổ trùng trong Sa Noãn này hẳn là không kém.

Y một mực tìm kiếm một con cổ trùng nhất phẩm, lúc trước chỉ là tạm thời thuần phục một con cổ trùng nhất phẩm hoang dã, chờ nó đẻ trứng. Không ngờ hiện tại lại nhận được một quả Sa Noãn, trực tiếp đạt tới mục đích.

Hồng Lôi đang muốn cầm lấy, bỗng nhiên một tiếng ho khan truyền đến:

- Khụ, Hồng Lôi, đây là vật gì?

Tát Ảnh từ phía sau đi ra.

Mặc dù bây giờ còn là ban đêm, nhưng với thực lực của Tát Ảnh cho dù ngoài trăm trượng cũng có thể thấy rõ một con kiến trên mặt đất. Chắc chắn y đã nhìn thấy rõ ràng quả Sa Noãn này từ sớm.

Hồng Lôi quay người lại thấy ánh mắt tham lam của Tát Ảnh, trong lòng nhất thời không thích.

Bất quá Hồng Lôi vẫn còn rất lý trí nhìn Vũ La một cái, Vũ La mỉm cười lắc đầu, thối lui ra phía sau hai người không để lại dấu vết. Nhìn qua phảng phất là hai người làm chủ, hắn chỉ là người hầu.

Tát Ảnh không có chú ý tới vẻ mờ ám của Vũ La, lực chú ý của y đều tập trung vào Sa Noãn.

Y là loại người ham thích những món lợi nhỏ, cho nên rất thích Sa Noãn, mỗi một lần ấp nở Sa Noãn cũng giống như một lần đánh bạc, Tát Ảnh đều trong mong có thể thu được ích lợi lớn nhất, cảm giác như vậy vô cùng hưng phấn.

Y sải bước đi tới, có thể nói gần như chạy. Ca Nguyệt thầm khinh bỉ trong lòng: Người của tiểu bộ lạc đúng là hẹp hòi nhỏ mọn, cho dù đạt tới Vương cấp cũng chỉ là người của bộ lạc nhà quê.

Tát Ảnh đến trước Sa Noãn làm ra vẻ ngạc nhiên nói:

- Ủa, thì ra là một quả Sa Noãn, chúng ta thật là may mắn. Hồng Lôi, Sa Noãn này ở đâu ra vậy?

Hồng Lôi trầm giọng nói:

- Có thể là lúc trước vật kia đánh rơi ở chỗ này.

- Vậy là của chúng ta rồi.

Tát Ảnh lập tức cầm lấy:

- Hồng Lôi, chỉ có một quả Sa Noãn, theo ngươi chúng ta chia làm sao đây? Lúc trước ta đã cho ngươi thi thể con Thiên Ngưu cổ kia...

Hồng Lôi tức tới nỗi suýt chút nữa thất khiếu bốc khói, ngươi còn dám nhắc tới Thiên Ngưu Cổ nữa sao? Nếu không phải ngươi, lão tử đã sớm hàng phục thành công con Thiên Ngưu Cổ kia rồi!

Nhưng y nhớ lại lúc nãy Vũ La ra hiệu, cho nên cố gắng nhẫn nhịn:

- Vậy ngươi cứ lấy.

- Ha ha ha...

Tát Ảnh chỉ chờ câu này, tỏ ra vô cùng cao hứng vỗ vỗ vai Hồng Lôi:

- Hảo huynh đệ, ngươi yên tâm, các ngươi đi theo ta, ta sẽ không để cho các ngươi thiệt thòi!

Y nói xong ôm Sa Noãn nghênh ngang trở về doanh địa.

Hồng Lôi tức không nói ra lời, Vũ La cũng chỉ cười một tiếng, nói với y:

- Ngươi cứ yên tâm, quả Sa Noãn kia là của ngươi. Ta đã nói là của ngươi, dù bất kể người nào lấy được, sớm muộn gì cũng là của ngươi.

Hồng Lôi rất có lòng tin vào lời Vũ La, vội vàng gật đầu:

- Đa tạ Đại nhân.

Vũ La nghiêng đầu suy nghĩ một chút, sau đó chợt nói bâng quơ:

- Ta chỉ sợ, tương lai ngươi lại không muốn quả Sa Noãn kia nữa...

- Hả?

Hồng Lôi cùng Ca Nguyệt cũng rất buồn bực, Sa Noãn trân quý như vậy, vì sao lại không muốn... Vũ La cũng chỉ cười mà không nói.

Đêm nay trôi qua bình yên, ngoại trừ quái vật hùng mạnh tới mức đáng sợ kia đột nhiên xuất hiện một lần, thật ra đêm này hết sức bình yên. Trước kia đêm nào cũng có vài lần cổ trùng tập kích, nhưng đêm nay chỉ có một lần.

Ngày hôm sau đám Vu tộc nhổ trại lên đường, Tát Ảnh lộ vẻ vô cùng cẩn thận. Quái vật kinh khủng tối qua khiến cho bọn họ nghi thần nghi quỷ, không dám đi quá nhanh. Tát Anh vẫn luôn miệng bảo đảm với mọi người:

- Các ngươi đi theo ta chắc chắn sẽ có rượu ngon gái đẹp, thử nghĩ xem tối hôm qua, nếu không nhờ đi theo ta, đội ngũ chúng ta thực lực hùng mạnh, nói không chừng quái vật đã xông tới huyết tẩy một phen rồi.

Tóm lại, cuối cùng tất cả công lao đều nhờ y.

Hồng Lôi nghe câu “Các ngươi đi theo ta chắc chắn sẽ có rượu ngon gái đẹp” của y tới nỗi nhàm chán, khó chịu vô cùng.

Rất nhanh màn đêm buông xuống, lần này, Ca Nguyệt cùng Hồng Lôi phúc chí tâm linh, khi trời tối cùng nhau đi đến trướng bồng của Vũ La, Ca Nguyệt còn mang đến Cổ Mô.

- Đại nhân, vật kia tối nay sẽ trở về chăng?

Hồng Lôi hỏi.

Vũ La không khỏi nhìn hắn một cái, Hồng Lôi có thể nghĩ tới điểm này, chứng tỏ gần đây y tiến bộ rất nhanh, có chút ngoài dự liệu của Vũ La.

- Sẽ về.

Vũ La khẳng định trả lời.

Cổ Mô vội vàng lấy trong Vu Văn trữ vật của mình ra rượu thịt, Vũ La uống rượu, ba người bọn họ phụng bồi. Ca Nguyệt gỡ mặt nạ xuống, để lộ dung nhan tuyệt thế của mình, phụ trách rót rượu cho Vũ La.

Nói thật đã rất lâu Vũ La không có hưởng thụ cảm giác như vậy. Mặc dù địa vị của hắn hôm nay càng ngày càng cao, nhưng hắn toàn là ở chung với bọn Hướng Cuồng Ngôn. Bọn người này cũng là những nhân vật tính tình phóng đãng không câu nệ, cho dù Vu Thiên Thọ là đệ tử của hắn trên danh nghĩa, đối với hắn một mực cung kính, cũng không biết làm loại chuyện bưng trà rót nước này. Cho dù là miễn cưỡng làm, gương mặt râu ria tràn đầy sát khí của lão làm sao so sánh được với dung nhan tuyệt thế của Ca Nguyệt?

Bất quá uống rượu cũng phải phân chia ra nhiều loại.

Khi bốn đại lão gia Vũ La, Hướng Cuồng Ngôn, Lư Niệm Vũ, Vu Thiên Thọ tụ tập lại, chính là uống hảo tửu, sử dụng toàn là chén lớn, kêu gào chạm cốc, như vậy mới cảm thấy đã nghiền.

Hiện tại Ca Nguyệt hầu rượu, phía dưới còn có người dè dặt phụng bồi, nhìn thế nào cũng thấy giống như uống hoa tửu, nhưng lại có chút ngán ngẩm.

Về phương diện ẩm thực, Tây Vực cũng tưởng tượng như Đông Thổ, hết sức thô sơ đơn giản, kể cả rượu.

Vũ La uống vào cảm thấy không vừa miệng, bèn khoát tay ngăn lại:

- Nàng thu lại rượu này đi.

Ca Nguyệt nghe vậy sửng sốt, không rõ Thánh Chủ có ý gì, Vũ La đã lấy ra một bình rượu ngon của Trung Châu.

Trong Thiên Phủ Chi Quốc của hắn đương nhiên có rượu mạnh do Giản Thị bộ lạc sản xuất theo phương pháp nguyên thủy, nhưng cũng có các loại rượu ngon mua để dành.

Vũ La tùy tiện lấy ra một bình, mùi rượu thơm ngào ngạt bốn phía, Cổ Mô khẽ ngửi, nhất thời xấu hổ, yên lặng thu lấy loại rượu kém cỏi của mình trở vào.

Bốn người uống rượu, nhưng không trò chuyện câu nào. Trong lúc không hay không biết đã đến nửa đêm, cũng vào thời điểm như đêm qua, quả nhiên một tràng tiếng nổ ầm ầm lại vang lên. Cả vùng đất run rẩy, một con cự thú từ sâu rừng rậm chạy như điên mà đến, đến trước doanh địa, cũng giống như tối hôm qua, đứng đó làm cho tất cả Vu Sĩ sợ tới nỗi không thể động đậy. Cự thú đứng đó một lúc lâu, thình lình quay đầu chạy trở vào rừng rậm.

Lần này Tát Ảnh giống như ruồi đánh hơi được thức ăn, vừa có thể hoạt động lại được, y lập tức vọt ra thật nhanh. Nhưng khiến cho y cảm thấy bất ngờ chính là ba người Vũ La lại ra trước.

- Hồng Lôi huynh, chờ ta một chút!

Tát Ảnh nôn nóng không nhịn được, sợ mình tới chậm có ích lợi gì bị ba người chia phần hết.

Trong lòng Ca Nguyệt vô cùng khinh bỉ tên này, âm thầm thối lui một bước, cũng không muốn đứng quá gần y.

Hồng Lôi cầm trong tay một vật, nhưng không phải là Sa Noãn.

- Hồng Lôi, đây là cái gì?

Tát Ảnh vội vội vàng vàng hỏi.