Tiên Tuyệt

Chương 744-2: Tam Phù Thiên Công (Trung)




Vũ La trấn định tới mức càn rỡ nhưng Lão Hắc lại ngửi được từ trong đó khí tức của kỳ ngộ.

Tuy rằng lực lượng Lão Hắc bị phong ấn, nhưng nhãn quang cùng khứu giác vẫn còn nhạy bén.

Sở dĩ y trầm luân, có thể nói là không liên quan nhiều đến thực lực.

Có câu là “có thời trời đất cùng nhau giúp, vận chuyển anh hùng mất tự do”. Lão Hắc trầm luân tới nông nỗi này, nguyên nhân rất lớn là vì thời vận kém cỏi. Vì vậy Vũ La đến Ngọc Thiết lâm trường, người khác đều cho là ngày đầu tiên hắn tìm được khối Hoa Văn Vân Đồng kia là do may mắn, duy chỉ có Lão Hắc cho rằng may mắn cũng là một phần của thực lực.

Có đôi khi may mắn còn quan trọng hơn cả thực lực.

Lão Hắc thở hồng hộc vài hơi, lỗ mũi y phun ra hai luồng khí màu trắng thật mạnh, vung tay lên vẫy một cái. Tờ danh sách dưới đất bay lên, rơi vào tay y.

Danh sách này liệt kê trên một miếng ngọc, trong khoảnh khắc nó chạm vào lòng bàn tay Lão Hắc, y đã đọc được nội dung trong đó. Trong lúc nhất thời còn chưa kịp phản ứng, nhưng rất nhanh hai mắt y mở lớn, tinh quang bắn ra bốn phía.

Y còn cho là mình nhìn lầm rồi, bèn cầm miếng ngọc ngay ngắn lại, đọc tỉ mỉ cẩn thận một lần. Sau đó vẻ mặt y trở nên nghiêm trang, chậm rãi nhét miếng ngọc vào trong lồng ngực.

Lão Hắc chìm vào trầm tư.

Tài liệu ghi trên miếng ngọc cũng hết sức trân quý, cho dù Lão Hắc trông coi Ngọc Thiết lâm trường, nhưng muốn thu thập đủ số tài liệu này cũng không phải là một chuyện đơn giản.

Nhưng hiện tại Lão Hắc suy nghĩ kỹ, cũng không phải là quá khó.

- Chẳng lẽ Hắc Vô Mệnh ta đã tới lúc chuyển vận rồi sao?

Y lẩm bẩm một mình.

Trong số tài liệu này có hai loại đặc biệt trân quý: Bách Mục Tinh Thú Nha và Cửu Thối Vân Thái.

Bách Mục Tinh Thú Nha chính là tài liệu tứ phẩm trung trân quý, Cửu Thối Vân Thái càng hiếm có hơn, cũng không phải là tài liệu tự nhiên hình thành, mà phải trải qua Đại sư luyện khí luyện hóa chín lần, mới có thể được.

Nghĩ đến chuyện lấy hai loại tài liệu này, e rằng Lão Hắc phải dốc hết vốn liếng tích trữ của mình trong những năm qua mới được.

Lão Hắc không cảm thấy đau lòng, ngược lại có chút mong đợi.

Bởi vì người trên cả Tiên giới đều biết hai loại tài liệu này là tài liệu cần có để chế luyện Phù Vận Tiên văn, Phù Hạch Tiên Binh cùng Phù Linh Tiên Đan.

Ba loại kỹ năng này trên Tiên giới có một tên gọi: Tam Phù Thiên Công.

Ý là xảo đoạt thiên công.

Về phần những tài liệu còn lại, Lão Hắc không nhìn ra có tác dụng gì, cũng không có cách nào phán đoán, rốt cục là Vũ La chuẩn bị chế luyện Phù Vận Tiên văn hay Phù Hạch Tiên Binh, hoặc là Phù Linh Tiên Đan.

Nhưng bất kể là loại nào cũng sẽ giúp cho Lão Hắc kiếm được đầy túi. Nếu tương lai Vũ La có thể tu luyện tới đẳng cấp cao hơn, bằng vào Vũ La muốn quật khởi trở lại cũng không phải là chuyện quá xa vời.

Nhưng nếu Vũ La lừa mình thì sao?

Tam Phù Thiên Công thâm ảo vô cùng, đầu tiên bản thân phải là một vị phù sư.

Phù sư tôn quý vô cùng, chằng lẽ Ngọc Thiết lâm trường đổ nát của mình lại có thể ra đời một vị phù sư?

Lão Hắc bỗng nhiên lo được lo mất, có chút không dám tin tưởng.

Nhưng nếu như là thật, lực dụ hoặc của chuyện này quá mức khổng lồ.

Lão Hắc đặt hết tinh thần vào tài liệu trên miếng ngọc kia, chậm chạp đi ra ngoài. Trong lòng y đang dậy sóng, nhưng gương mặt vẫn tỏ ra hết sức bình thản.

Nhưng trên thực tế, trong lúc không hay không biết Lão Hắc đã phát ra khí thế cường giả của mình. Tuy rằng y đi chậm thật, nhưng giống như một con cự thú thời viễn cổ, trầm ổn không thể nào ngăn nổi. Cho dù trước mặt có một ngọn núi lớn, cũng không thể nào làm thay đổi phương hướng của nó.

Xui xẻo cho Ly Hằng mới vừa trở về, đã nhìn thấy Lão Hắc từ bên trong đi ra ngoài.

Khí thế cường giả của Lão Hắc giống như là một khối nam châm, Ly Hằng bị cỗ khí thế này khóa chặt, không thể động đậy được chút nào.

Lão Hắc đơn thuần là vô ý, vẫn chậm rãi đi về phía trước. Ly Hằng lại bị hất bay ra ngoài ngàn trượng đánh ầm một tiếng, va mạnh vào một cột đá khổng lồ, sau đó theo thân cột trượt dài xuống, để lại một vệt máu đỏ lòm nổi bật dọc theo thân cột đá.

Mọi người bị làm cho sợ đến run rẩy, vội vàng nhường đường cho Lão Hắc. Lão Hắc cơ hồ là dựa vào bản năng trở lại nhà đá của mình. Lúc này y thình lình muốn tìm một vị bằng hữu có thể thương lượng với mình, nhưng đáng tiếc đưa mắt nhìn quanh, bên trong nhà đá trống trơn trống hoác.

Vẻ tiêu điều khiến cho Lão Hắc ngẩn ngơ, thình lình hạ quyết tâm:

- Liều thôi, người chết chim phải hướng lên trời. Thành công thì thăng tiến rất nhanh, thất bại cũng tốt hơn sống kiếp sống tàn ở địa phương quỷ quái này cho đến cuối đời!

Lần này Lão Hắc cũng hết sức may mắn, Lôi Ba hoàn thành nhiệm vụ cũng không thuận lợi, bị chậm trễ hết vài ngày vẫn không thấy tới Ngọc Thiết lâm trường.

Mà trong ba ngày này, Lão Hắc đã thu thập đủ tài liệu, mang tới cho Vũ La.

Vũ La không thèm nói cả tiếng tạ ơn, lấy đồ xong đóng sầm của lại.

Lần này Ly Hằng đã có kinh nghiệm, nấp ở cửa ló đầu ra xem xét, một khi tình huống không ổn, lập tức biến mất.

Lão Hắc thở dài:

- Lão đi đến chỗ khác ở vài ngày trước đi.

- Ủa...

Ly Hằng nghi hoặc không hiểu chuyện gì, buồn bực rời đi. Lão Hắc cười khổ một tiếng, cũng không ngờ rằng có một ngày mình lo được lo mất giống như bây giờ. Y đuổi Ly Hằng đi là vì y muốn ở lại đây canh chừng, cho dù y trở về, cuộc sống hàng ngày cũng thấp thỏm không yên.

Triển Ngọc Long không tìm được Lão Hắc.

Y tấn thăng bát phẩm, chính là lúc dương dương đắc ý. Hàng tháng Lão Hắc cung cấp cho y một lượng tài nguyên nhất định, nếu có nhu cầu đặc biệt, cũng có thể tới tìm Lão Hắc.

Đến ngày đi nhận tài nguyên tu luyện, thông thường vào ngày này, Lão Hắc sẽ đặc biệt ở trong nhà chờ y, nhưng hôm nay Lão Hắc lại không có trong nhà.

Ba năm rồi, đây là lần thứ nhất Lão Hắc không có chờ y.

Triển Ngọc Long cau mày, mơ hồ cảm thấy cái gì. Y vừa ra cửa lập tức tìm giám công hỏi, sau đó chạy thẳng tới chỗ của Vũ La.

Triển Ngọc Long bất động thanh sắc đi vào, đã nhìn thấy Lão Hắc đem ra một cái ghế, ngồi ngay ngắn trước cửa phòng Vũ La, ánh mắt như ngây dại, cũng không biết y đã không nhúc nhích bao lâu rồi.

Triển Ngọc Long huơ huơ tay trước mặt Lão Hắc vài cái, Lão Hắc mới xem như phục hồi tinh thần lại, con ngươi còn có vẻ cứng dơ:

- À, ngươi đã đến rồi...

Triển Ngọc Long khẽ cau mày:

- Có chuyện gì vậy, ngài thủ ở chỗ này để làm gì, cần gì phải làm như vậy, đánh nát cấm chế xông vào không được hay sao?

Y nói hết sức hời hợt, hồn nhiên không xem Vũ La ra gì. Triển Ngọc Long cảm thấy mình vượt xa Vũ La trong việc cạnh tranh, cho nên cho rằng mình có tư cách nói như vậy.

Hiện tại hai người không phải là cùng một cấp bậc.

Lão Hắc lắc đầu:

- Đợi một chút đi.

Triển Ngọc Long không thích, nhưng cũng không tiện nói nữa:

- Được rồi, ta tới lấy tài nguyên...

Lão Hắc nghe vậy vỗ trán một cái:

- Ôi, ta đã quên mất chuyện này...

Chợt thần sắc y tỏ ra áy náy:

- Ngọc Long, ngươi... Ngươi hãy chờ một thời gian, gần đây tiêu hao quá lớn, ta không lấy đâu ra được nhiều như vậy, tháng sau nhất định cho ngươi gấp đôi!

Triển Ngọc Long có vẻ bất mãn:

- Tiêu hao quá lớn? Chẳng lẽ là vì hắn?

Lão Hắc khẽ gật đầu, lại liếc nhìn cửa phòng Vũ La, trong ánh mắt có một tia hy vọng sâu đậm bị đè nén.

Triển Ngọc Long tức giận bất bình:

- Hắc Đại nhân, vì sao vậy, ta đã là Tiên Nhân bát phẩm hạ, tiền đồ vượt xa tên tiểu tử mới tới này, vì sao ngài...

Triển Ngọc Long còn chưa nói hết, một tiếng ầm vang lên, cửa đá mở ra từ bên trong, Vũ La có vẻ hơi mỏi mệt đi ra. Trong tay của hắn giơ lên một cái hộp vuông vức, tiện tay đặt ở trên bàn bên cạnh Lão Hắc:

- Cho ngươi đó.

Triển Ngọc Long cười lạnh một tiếng, im miệng không nói.

Lão Hắc ngó chằm chằm cái hộp kia, không nhịn được hỏi:

- Là cái gì?