Tiên Tuyệt

Chương 836-2: Bảy thế lực lớn (Hạ)




Nhưng Tiên Vu nhất tộc dưới trướng Vu Tổ Tiên Tôn lại có những thủ đoạn vô cùng quỷ dị. Có người tự nuôi Tiên Cổ có thể chui vào trong đầu tinh thú, nhờ đó khống chế tinh thú. Mặc dù tinh thú có thể bị Tiên Cổ khống chế cấp bậc cũng không cao nhưng hơn ở chỗ số lượng đồng đảo vẫn hết sức kinh khủng như thường.

Mà ngoại trừ khống chế tinh thú ra, Tiên Vu nhất tộc cũng không thiếu những thủ đoạn kỳ bí khác, tỷ như Dẫn thú.

Người áo đen kia tinh thông thủ đoạn này.

Cho dù lần này chiếm phần hơn không ít trong việc phân chia ích lợi ở Cự Tượng Tinh Vực. Nhưng Vu Tổ Tiên Tôn vẫn không hài lòng. Trong chuyện đối đãi với Vũ La thế nào. Thậm chí suýt chút nữa trở mặt động thủ với Tinh Lôi Tiên Tôn. Tinh Lôi Tiên Tôn đưa ra thử thách này ba vị Tiên Tôn khác đều đồng ý, duy chỉ có Vu Tổ Tiến Tôn bất mãn trong lòng, phái ra bộ hạ đắc lực nhất là Băng Cơ phu nhân âm thầm hạ thủ.

Băng Cơ, Ngọc Cốt chính là hai loại Tiến cổ vô cùng đáng sợ trong truyền thuyết của Tiên Vu nhất tộc. Băng Cơ phu nhân có thể sử dụng danh hiệu này chứng tỏ nàng kinh khủng tới mức nào khó có thể tưởng tượng được.

Người áo đen chuyên tu Dẫn thú thuật, trên thực tế pháp môn này gây ra tổn hại khá lớn với người áo đen. Y phải không ngừng giết chết Tiên Cổ của mình, dẫn dụ tinh thú phi hành theo một phương hướng cố định.

Nhưng chỉ cần có thể giết Vũ La, trọng thưởng của Vu Tổ Tiên Tôn tuyệt đối có thể đền bù tổn thất của y.

Thủ lĩnh bảy thế lực tạo thành một vòng tròn, không hề cố kỵ vây Lương Mạt Vũ vào giữa. Rất hiển nhiên mọi người đều có một tính toán chung, nếu như tuồng hát theo lời Lương Mạt Vũ làm cho bọn họ không cảm thấy hài lòng, bọn họ cũng không ngại diễn một tuồng hát sát nhân, mời Lương Mạt Vũ tham gia vai chính.

Dưới ánh mắt quan sát của rất nhiều cường giả, giữa tinh không, Vũ La dẫn theo Triệu Hiểu Hiểu vóc người mảnh khảnh xuất hiện. Trên thân thể hai người toát ra ánh sáng tiến linh, rực rỡ chẳng khác nào một hằng tinh.

Trong mảng Tinh Vực tối đen này, Tằng Tất Tiết đã nghiến cứu thấu triệt tập quán của một con Hoành Không Tinh Thú. Chắc chắn con Hoành Không Tinh Thú kia sẽ đi ngang qua nơi này.

Ánh sáng chói chang kia kéo dài trong nửa canh giờ, cả tinh không cho người ta cảm giác khác thường.

Trong bảy thế lực lớn, Phong Nguyệt đạo nhân trước tiên cảm giác được có cái gì không đúng, sắc mặt hơi đổi, không nhịn được nhìn Lương Mạt Vũ một cái:

- Rốt cục ngươi muốn chúng ta tới đây xem cái gì?

Bọn họ ở cách hai người Vũ La có chừng trăm vạn dặm. Khoảng cách này nghe qua dường như rất xa, nhưng đối với tinh hải cũng chỉ có thể coi như một khoảng cách quan sát hơi xa một chút. Nếu như đối mặt một con tinh không cự thú tứ phẩm thượng, tuyệt đối không phải là một khoảng cách an toàn.

Lương Mạt Vũ vẫn lãnh ngạo như cũ, không thèm để ý đến y.

Sắc mặt Bạch Mông tỏ ra ngưng trọng:

- Mọi người cẩn thận một chút, hình như là tinh thú!

Tinh thú!

May là bảy người đều thân kinh bách chiến, cũng phải giật mình kinh hãi. Tinh thú kinh khủng tới mức nào, trong lòng mọi người đều biết rõ. Tuy rằng bọn họ hết sức cường hãn, nhưng nếu thật sự gặp phải một con tinh thú, chỉ cần là tứ phẩm trở lên, nó cũng có thể dễ dàng tiêu diệt bọn họ.

Cỗ áp lực từ trong tinh hải truyền tới càng ngày càng mạnh, rốt cục Phong Nguyệt đạo nhân không nhịn được vọt tới bên cạnh Lương Mạt Vũ:

- Rốt cuộc là vật gì?

Lương Mạt Vũ nhàn nhạt nói:

- Chính là tinh thú. Tốt nhất các ngươi hãy cầu nguyện cho hắn có thể chiến thắng tinh thú, nếu không không ai trong các ngươi có thể chạy thoát!

- Khốn kiếp!

Phong Nguyệt đạo nhân giận dữ, vung tay định tát cho Lương Mạt Vũ một cái. Lương Mạt Vũ chỉ là nhị phẩm thượng, lại nhẹ nhàng bắt được cổ tay Phong Nguyệt đạo nhân nhất phẩm trung, lạnh nhạt nói:

- Ta không phải là một kẻ có tính tình dễ chịu, ta cũng không muốn nói cho ngươi biết chỗ dựa sau lưng ta lớn tới mức nào. Ta chộp lấy tay ngươi là để cửu ngươi cùng Thanh Phong Minh Nguyệt Quan của ngươi. Bởi vì nếu ngươi đánh trúng cái tát này, toàn bộ Thanh Phong Minh Nguyệt Quan cùng ngươi sẽ biến mất khỏi Cửu Giới Tinh Hà.

Y nói hết sức bình thản, dường như đang đề cập tới một chuyện bình thường tới mức không thể nào bình thường hơn được nữa, cơ hồ không có chút ý uy hiếp gì. Nhưng chính là như vậy mới chứng minh lời y chắc chắn là thật.

Sắc mặt Phong Nguyệt đạo nhân trở nên hết sức khó coi, thu tay của mình trở về:

- Rốt cục các ngươi là ai, rốt cục các ngươi muốn làm gì?

Lương Mạt Vũ nở một nụ cười hiếm thấy:

- Sau khi xem hát xong, các ngươi sẽ biết!

Trong bóng tối sâu sắc của tinh hải rốt cục có một thân thể khổng lồ chậm rãi xuất hiện.

Thân thể Hoành Không Tinh Thú này to lớn vô cùng, Hoành Không Tinh Thú đã trưởng thành thậm chí có thận thể to hơn cả một ít tinh cầu nhỏ, thể tích như vậy thậm chí to hơn cả đa số tinh thú tam.

Có ba cái đầu khổng lồ, trên mỗi cái đầu mọc đầy sừng nhọn hoắt.

Nửa thân trước của nó mọc ra hàng chục xúc tua khổng lồ, nửa thân sau lại là một cái đuôi cá to lớn.

Quái vật khổng lồ này vừa xuất hiện, trong tinh hải tăm tối dần dần bừng lên ánh sáng. Đó là những chiếc sừng nhọn trên đầu Hoành Không Tinh Thú không ngừng lóe lên lôi điện giữa tinh không.

Sau khi thắp sáng tinh không, sáu con mắt to lớn kinh người của Hoành Không Tinh Thú rốt cục cũng đã mở ra, mỗi một con mắt đều dài mấy vạn dặm, mỗi một lần nháy mắt sẽ gây ra một vụ nổ lớn giữa tinh không.

Ánh sáng chói chang trên thân thể nó không ngừng chớp động, lực lượng của nó hết sức cường hãn, áp chế cả bảy thế lực, bao gồm cả Lương Mạt Vũ cũng không thể động đậy.

Cảm giác này trước kia Lương Mạt Vũ từng gặp trên người Lý Tu Viễn.

- Hoành Không Tinh Thú tứ phẩm thượng!

Bạch Mông rống lên một tiếng thảm thiết:

- Chúng ta xong rồi, con Hoành Không Tinh Thú này sắp sửa tấn thăng lên tam phẩm, không có Tiên Tôn trấn giữ, chúng ta chỉ có một con đường chết!

- Khốn kiếp, ngươi hại chết chúng ta!

Mọi người giận dữ, mở miệng mắng Lương Mạt Vũ không tiếc lời.

Lương Mạt Vũ lạnh lùng cười một tiếng:

- Trước đây Lý Tu Viễn cũng hùng mạnh như vậy, rốt cục cũng phải chết trong tay hắn... Trong lòng bảy thủ lĩnh thảy đều kinh hãi:

- Ngươi nói cái gì, là hắn ư?

Lương Mạt Vũ nhìn Vũ La cùng Triệu Hiểu Hiểu ngoài xa, tự tin nói:

- Hôm nay cho các ngươi đến xem một màn săn thú rất hay. Vốn màn hát này là diễn cho năm vị Tiên Tôn xem, các ngươi may mắn cho nên mới được tham gia.

- Cũng muốn cho các ngươi biết, Cửu Giới Tinh Hà là một địa phương chú trọng về thực lực, nếu không có đủ thực lực, vậy cũng đừng mơ thứ không thuộc về mình!

- Ha ha ha...

Trên tinh cầu kia, Băng Cơ phu nhân thông qua một tiên thuật giám thị bọn Lương Mạt Vũ. Những lời này của Lương Mạt Vũ, nàng nghe được không sót một chữ, không nhịn được phát ra một tràng cười như chuông bạc:

- Nói rất hay, nói rất đúng. Không có đủ thực lực cũng không nên mơ ước thứ không thuộc về các ngươi. Tiểu tử kia, đáng buồn là ngươi cũng phạm vào sai lầm giống như bọn chúng.

- Không đúng!

Bạch Mồng chợt kêu to một tiếng:

- Đây tuyệt đối không chỉ là khí tức của tinh thú tứ phẩm thượng, cái này, cái này...

Phía sau con Hoành Không Tinh Thú tứ phẩm thượng khổng lồ kia, lại có một con tinh thú thân thể khổng lồ khác giữa tinh không. Sau đó từng điểm sáng chợt sáng lên, kéo dài ra xa trong tinh không. Liếc mắt nhìn lại có thể thấy có ít nhất ba mươi tinh thú hùng mạnh, cấp bậc từ bát phẩm đến tứ phẩm, thân thể cực lớn, bất cứ một con nào cũng đủ khiến cho mọi người run sợ trong lòng.

- Ha ha ha...

Tiếng cười Băng Cơ phu nhân càng thêm vui sướng, nàng chợt đảo mắt một cái, phong tình vạn chủng liếc nhìn người áo đen sau lưng:

- Con người ngươi thật không biết hưởng thụ là gì cả, lúc này phải vật lộn một trận thật mê ly mới gọi là tận hứng...

Còn đang nói, trường quần của nàng thình lình rơi xuống, để lộ cặp đùi thon thả trắng như tuyết. Người áo đen bị dọa cho sợ hãi sắc mặt tái xanh, mồ hôi lạnh tuôn ra ướt đẫm, vội vàng quỳ sụp xuống kêu lên:

- Phu nhân tha mạng, phu nhân tha mạng!