Tiên Tuyệt

Chương 849: Thất Thủ Thiên Long Phù Cổ (Hạ)




Tinh Hải không còn hắc ám nữa, ở trong Tinh Hải rộng lớn vô biên phía trước mặt Vũ La từng đoàn quang mang sáng rực xuất hiện, quang mang chia làm hai phái, cách không đối mặt.

Đó là hai đàn tinh thú số lượng đều hơn ngàn con, đan tinh thú khổng lồ như vậy tụ tập ở chỗ này, trước đó lại vô thanh vô tức.

Phía trước mỗi một đàn tinh thú đều có một con tịnh thú đỉnh cấp Nhất phẩm thượng dẫn dắt. Chúng nó cũng không rít gào, dương nanh múa vuốt không kiêng nể giống như những hung thú của Ngũ Phương Giới khi tranh đấu, chúng nó chỉ yên lặng đối mặt như vậy, nhưng lại cho người ta một loại áp lực không gì sánh được. Bất luận là người nào nếu như nhìn thấy cảnh tượng này, sẽ đều kinh ngạc trợn mắt há mồm, Vũ La cũng không ngoại lệ.

Phía sau hai đàn tinh thú này còn có rất nhiều tinh thú chỉ dựa vào nhục thân mở ra điểm tiếp dẫn hư không lao tới, bổ sung vào trong chiến trận phía sau.

Hai con tinh thú dẫn đầu mở cái miệng khổng lồ có thể nuốt vào một vệ tinh, đột nhiên phun ra một cỗ quang mang hồng lưu. Hai đạo hồng lưu vô cùng thô to mạnh mẽ va chạm với nhau, đây giống như truyền đạt mệnh lệnh tổng tiến công, tất cả tinh thú thoáng cái đã trở nên táo bạo, quang mang bắn ra bốn phía, Tinh Hải hỗn loạn!

Lúc này tuyệt đối là va chạm giữa lực lượng, mấy ngàn con tinh thú vô cùng khổng lồ chen chúc ở trong mảnh Tinh Hải này, căn bản không có không gian tránh né, hoàn toàn chính là lấy cứng đối cứng, xem ai có thể kiên trì được.

Vũ La ở ngoài trăm vạn dặm vẫn bị dư âm của lực lượng công kích làm cho đứng không vững, phải liên tục lui về phía sau. Hắn thậm chí cảm giác được, những Tiên Cổ phía sau kia, đều tan xương nát thịt ở trong làn sóng chấn động này...

Ngọc Cốt khổ sở muốn thổ huyết.

Vu tộc ở hạ giới, phổ biến là dùng tinh huyết của mình tự dường cổ trùng. Đến Tiên giới đã không cần như vậy nữa, thế nhưng Tiên Cổ cũng cần tiên nguyên của mình khổ cực tu luyện để nuôi dưỡng. Tiên nguyên tôn hao nhiều, Tiên Cổ tự nhiên cũng sẽ có một loại liên hệ mờ mịt với chủ nhân.

Hơn nữa giống như loại Văn Túc cổ này, bản thân chính là dùng để trinh sát, liến hệ với chủ nhân càng thêm chặt chẽ.

Hắn thật vất vả mới tìm được Vũ La, lại không nghĩ đến lập tức đụng phải trận đại chiến tinh thú này, dưới dư âm, trăm vạn Văn Túc cổ tan xương nát thịt, Ngọc Cốt lại phun ra một ngụm tiên huyết, buồn bực vô cùng.

Hắn rất buồn bực, vì sao Vũ La còn chưa chết?

Trong Hỗn Loạn Tinh Lưu nguy hiểm không chỗ nào không có, hắn thực sự không hiểu Vũ La làm thế nào lại sống sót ở trong cơn lốc Hỏa Hành Lạp Tử kéo dài như vậy. Hơn nữa rất kỳ quái chính là, dọc trên đường đi, chỉ trong thời gian hắn có thể giám thị Vũ La, Vũ La đã gặp phải hơn ba mươi con tinh thú, thế nhưng mỗi lần “vận khí” của Vũ La đều vô cùng tốt tránh được.

Nếu như đổi thành người khác, chỉ sợ lần đầu tiên đã chết rồi.

Đại chiến tinh thú kéo dài rất lâu, hai ngày sau đó, lực lượng cường hãn đã khuấy động toàn bộ Tinh Hải thành một mảnh hỗn loạn.

Mấy chục hành tinh xung quanh bị nổ thành bụi phấn, vệ tinh, tiểu hành tinh càng vỡ nát vô số. Ngay cả hai hằng tinh cũng đã bị gạt khỏi quỹ đạo vốn có, bố cục của toàn bộ Tinh Hải đều xẩy ra biến hóa.

Chiến đấu kéo dài, đối chiến như vậy không ngờ đã qua bảy ngày, còn không có một con tinh thú nào ngã xuống.

Mãi cho đến ngày thứ tám, mới có một con tinh thú Tứ phẩm thượng chống đỡ không nổi, bị thủ lĩnh của đối phương phun một cái quét trúng, thân thể đã đến cực hạn có thể chịu đựng được, bộc phát ra một mảnh hồng quang cường liệt, sau đó đột nhiên nổ tung. Huyết nhục trên đường bay ra không ngừng thiêu đốt, cuối cùng hóa thành những hạt bụi cực kỳ nhỏ.

Trận đại chiến này kéo dài hơn nữa tháng, hai bên đầu tiên là phun lẫn nhau, sau đó vật lộn. Mãi đến khi hai con tinh thú nhất phẩm thượng cũng mệt mỏi vết thương đầy mình, vô lực tái chiến, lúc này mới mạnh ai nấy rút lui trở về.

Mà ở trong chiến đấu, tinh thú ngã xuống đã vượt quá ngàn con, đáng tiếc chính là những con tinh thú này khi ngã xuống đều đã đạt tới cực hạn của thân thể, một khi ngã xuống sẽ hoàn toàn nổ tung hóa thành bụi bặm vũ trụ. Ý nghĩ “nhân lúc cháy nhà hôi của” của Vũ La tự nhiên không có biện pháp thực hiện.

Tinh thú hai bên thối lui, Vũ La lại tức giận giậm chân.

Hai đám tinh thú này chiến đấu đã hoàn toàn đảo lộn mảnh Tinh Hải này, một chút đầu mối mà Vũ La không dễ dàng tìm được lại lần nữa gián đoạn.

Trong chiến trường, năng lượng ngũ hành hỗn loạn, thỉnh thoảng còn có thể xuất hiện một vết rách không gian, Vũ La cũng vô cùng cẩn thận trong khi đi lại.

Sau khi đã xuyên qua chiến trường, phía trước là một mảnh mênh mông. Một số hằng tinh dường như đang vận chuyển về phía bên này, muốn chiếm cứ mảnh Tinh Hải trống trải này.

Vũ La có chút hiếu kỳ, nghỉ chân quan sát chốc lát, lại đột nhiên phát hiện quang mang của một viên hằng tinh có chút dị dạng, bị một loại lực lượng quỷ dị kéo dài ra.

Vũ La nhíu mày, vận Long Nguyên lên hai mắt.

Viên hằng tinh kia và tất cả xung quanh lập tức có thể nhìn thấy rõ ràng. Thể tích của hằng tinh cực lớn, quang mang cường liệt, làm cho hai mắt của Vũ La có chút cảm giác đau đớn.

Thế nhưng hằng tinh cực lớn, thực ra lại giống như một quả trứng trần nước sôi đã lộ ra lòng đỏ, vật chất màu đỏ thẫm bên trong đang chảy xuôi theo một phương hướng.

Lực lượng khủng bố trong hằng tinh không ngừng bạo phát, lần lượt nổ mạnh, đủ để hủy diệt một tinh hệ, nhưng vẫn như trước không có cách nào thay đổi số phận.

Toàn bộ hằng tinh dần dần bị một luồng hắc ám nuốt chửng, toàn bộ quá trình không thể nghịch chuyển.

Vũ La ngây người một chút mới phản ứng lại, hít một khí lạnh:

- Hắc Minh Tinh Nhãn (hố đen).

Ngoại trừ Hắc Minh Tinh Nhãn trong Cửu Giới Tinh Hà có thể cắn nuốt tất cả, còn có cái gì có thể cắn nuốt một viên hằng tinh?

Cửu Long Thôn Nhật Đại Pháp của Vũ La có lẽ có thể làm được, nhưng đó là trong tương lai, hơn nữa tuyệt đối không thể làm được dễ dàng giống như Hắc Minh Tinh Nhãn này.

Từ xa quan sát rất rõ ràng Hắc Minh Tinh Nhãn cắn nuốt hằng tinh, Vũ La bỗng nhiên cảm giác được sự nhỏ bé của Tiên Nhân. Có thể ở thế giới đẳng cấp thấp, Tiên Nhân thật sự có thể nắm giữ tất cả, thế nhưng ở trước mặt Tinh Hải này, Tiên Nhân chẳng qua cũng chỉ là một con kiến hôi!

Hắn khe khẽ thở dài, tránh xa Hắc Minh Tinh Nhãn kia, vòng qua đi về phía trước.

Ở phía sau hắn mấy trăm vạn Văn Túc cổ cùng kéo lên.

Vũ La nhướng mày, quay đầu nhìn thoáng qua, bay được chừng trăm vạn dặm, hắn liền dừng lại. Mấy trăm vạn Văn Túc cố kia ở khu vực phía sau hắn chừng hai mươi vạn dặm, tản ra thành một hình bán cầu cực lớn, hơi có chút khí thế che trời phủ đất.

Vũ La nhịn không được cười nhạt, không thèm để ý tới đám Văn Túc cổ phía sau nữa, ngược lại ở trong hư không khoanh chân ngồi xuống, cả người tiến vào một trạng thái không minh.

Văn Túc Cổ đem hình ảnh này truyền trở về, Ngọc Cốt có chút kỳ quái: Tiểu tử này đang làm gì vậy? Trong Hỗn Loạn Tinh Lưu nguy hiểm như vậy, lẽ nào hãn còn muốn tu luyện ở trong đó? Đây không phải là muốn chết sao, tùy tiện xuất hiện một con tinh thú hay là một cơn lốc ngũ hành, chắc chắn hắn xong đời rồi.

Trên đường đi Vũ La quay đầu lại mấy lần, Ngọc Cốt cũng hiểu được Vũ La đã phát hiện sự giám thị của mình.

Thế nhưng Vũ La ở trong Hỗn Loạn Tinh Lưu, hắn ở bên ngoài Hỗn Loạn Tinh Lưu, không biết đã cách xa mấy ngàn ức vạn dặm, cho du Vũ La biết được thì có thể làm gì được hắn?

Ngọc Cốt tỏ ra vô cùng ung dung tự tại, không hề sợ hãi, chỉ lo thúc giục đám Văn Túc cổ tiến về phía trước mười vạn dặm, Vân Túc Cổ dẫn đầu chỉ cách Vũ La không đến tám vạn dặm, với khoảng cách này có thể quan sát rõ ràng tất cả mọi việc.

Như vậy thông qua Văn Túc cổ nhìn thấy, Vũ La ngồi ngay ngắn trong hư không, ngồi như thế chính là hai canh giờ, mà Vũ La vẫn không nhúc nhích, dường như thực sự đang tu luyện.