Tiên Võ Đế Vương

Chương 123




Chương 123

Cả chặng đường tới đây, những đình đài hắn từng thấy không hề ít, nhưng những căn nhà đổ sụp còn nhiều hơn, rất nhiều nơi còn có vết máu chưa khô, khắp nơi đều vì đại chiến mà để bừa bãi lộn xộn.

Vả lại người ở đây cũng rất dũng mãnh, người nào người nấy đều mang theo sát khí ngút trời, đôi mắt đỏ ngầu bạo ngược.

“Nào nào, mau tới xem, linh thạch, linh dịch không gì không có”.

“Đạo hữu, có mua binh khí không?”

“Đây toàn là hàng thượng đẳng cả đấy”.

Hai người tới một nơi phồn hoa, khắp nơi đều chào mời mua bán, xung quanh đủ hàng sạp, những món đồ được đem ra bán phong phú đủ loại.

“Tiểu linh long”, Diệp Thành nhìn thấy một bảo bối bày trên sạp hàng thì mắt sáng rực cả lên.

“Huyết tinh thạch bảy màu”.

“Xích huyết liên dung”.

Trên đường, Diệp Thành thấy hết thứ này tới thứ kia mà mắt cứ sáng cả lên.

“Thế nào, thú vị chứ?”, Hùng Nhị đi trước trông như vị phật Di Lặc bé, cơ thể béo mập của hắn núng na núng nính khiến những người xung quanh phải chú ý.

“Rất thú vị”, Diệp Thành suýt xoa.

“Ngươi đừng coi thường những chủ sạp ở đây”, Hùng Nhị khẽ nói: “Bọn họ phần lớn đều đã dị dung, nói không chừng còn có cả trưởng lão của môn phái nào đó hoặc là kẻ mạnh của thế gia tu luyện”.

“Cái này thì ta tin”.

“Buổi đấu giá ngày mai mới bắt đầu, chúng ta cứ đi lượn xem, buổi tối ở đây cũng rất náo nhiệt”, Hùng Nhị nói rồi lấy ra một cái chân gà trong túi, hắn cứ thế nhai ngấu nghiến, không hề quan tâm tới ánh mắt dè bỉu của những người xung quanh.

Ấy!

Tên này đang đi thì chợt rít lên, mắt sáng hẳn, có vẻ như đã ngắm trúng món gì rồi.

“Ngươi cứ đi lượn đi, ta tới bên kia xem xem”, Hùng Nhị nói rồi nhét cái chân gà còn ăn dở vào lại trong túi, sau đó vội nhìn về một hướng.

Diệp Thành nhìn theo rồi bất giác cau mày, phía đó người ta tụ tập rất đông, đứng thành vòng trong vòng ngoài, ở đó còn dựng một tấm bia: Tráng dương hổ tiện.

“Kỳ lạ”, Diệp Thành tặc lưỡi, thầm nghĩ chợ đen U Minh này muốn mua gì cũng có.

Hùng Nhị rời đi, hắn cũng lượn tới một sạp hàng. Hắn lựa đi lựa lại, chỉ hy vọng có chân hoả của mình tìm được món gì đó là bảo bối, nếu không thì hắn thật sự chẳng nhìn ra được món nào là bảo bối, món nào không.

“Tiểu hữu, chỗ ta đều là bảo bối đấy”.

“Không mua đừng hối hận nhé”.

“Bỏ qua chỗ này thì không còn bảo bối nữa đâu”.

Diệp Thành đi cả đoạn đường đều nghe những lời nói sáo rỗng này, những món đồ trên sạp hàng khiến hắn nhìn hoa cả mắt, rất nhiều đồ hắn chưa từng thấy bao giờ, còn rất nhiều đồ lại chẳng thể nhìn thấu.

Rồi đột nhiên Diệp Thành chợt dừng bước nhìn về phía không xa.

Nơi đó có một nữ nhân mặc đồ trắng đang di chuyển, mái tóc bồng bềnh suôn mượt, bộ y phục bay trong gió khiến cô nàng trông như đoá liên hoa đang hé nở vậy.

Người này, nếu nhìn kĩ thì chẳng phải là Cơ Tuyết Băng của Chính Dương Tông sao?