Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 292: Lạc nhật mỹ nhân




“Hai vị tiền bối, nơi này chính là Trân Bảo các, vị này là người phục vụ của thành chủ chúng ta, nàng sẽ dẫn hai vị vào trong.” Rốt cục cũng tới Trân Bảo các, tu sĩ Trúc Cơ kia nhẹ nhàng thở ra, nhanh chóng ném hai người cho nữ tu sĩ Kết Đan sơ kỳ đã sớm chờ bên ngoài.

Thái độ của nữ hầu giả Kết Đan sơ kỳ không tốt, không hề sợ hãi hai tu sĩ Nguyên Anh kỳ mới tới, ngẩng đầu lên lạnh nhạt nói: “Mời hai vị!”

Quá cuồng vọng! Kim Phi Dao nhìn bộ dáng của nàng, cảm thấy rất ngạc nhiên, chỉ là một tên phục vụ cho thành chủ của một ngôi thành làm từ lều trại, có gì mà đắc ý chứ? Hơn nữa, Trân Bảo các này là sao, sao lại ở ngay trong căn lều trại lớn nhất? Đoán nửa ngày, hóa ra chẳng phải là nơi ở của thành chủ mà là nơi kiếm tiền.

Kim Phi Dao càng thêm khó hiểu với tên của lều trại. Trong ấn tượng của nàng thì chỉ có những căn nhà từ hai tầng trở lên mới gọi là “Các”, nếu lều trại cũng gọi “Các” thì nghe không ra làm sao cả, hẳn nên gọi là Trân Bảo trại còn tạm được.

Lúc này, đứng ở ngoài lều Trân Bảo các, mùi của Rống đã rất đậm, không cần phải cẩn thận phân biệt cũng có thể ngửi thấy. Kim Phi Dao nuốt một ngụm nước miếng, thánh đan của Rống hẳn là rất ngon! Quả nhiên là chỉ có đồ ăn mới đáng giá, đám tu sĩ một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày không thấy đói bụng kia chắc chắn là sống rất vô vị.

Liếc mắt nhìn Nhâm Hiên Chi bên cạnh, Kim Phi Dao phát hiện trong mắt hắn cũng lộ ra một chút vui sướng, có thể nhìn thấy vị thành chủ xinh đẹp của thành Lạc Nhật kia đối với tên sắc quỷ hắn hẳn là một việc rất vui vẻ.

Mang theo vẻ mặt tươi cười, Kim Phi Dao đi theo người phục vụ với bản mặt xụ ra như đi đòi nợ kia, cùng Nhâm Hiên Chi sải bước vào trong Trân Bảo các. Vừa tiến vào trong lều trại, một luồng hơi nóng liền ập đến, bên trong dường như hơi đông người.

Trong lều trại chật ních những tu sĩ đến mua đồ, mọi người ngồi trên thảm trải trực tiếp lên đất, tuy người đông nhưng không hề xuất hiện cảnh một đám người tụ tập với nhau. Kim Phi Dao đưa mắt một vòng, hóa ra dưới đất có trải nhiều mảnh thảm khác nhau, chia ra từng khu vực riêng rẽ. Mỗi tu sĩ ngồi một cái, rất ngay ngắn chỉnh tể, không hề hỗn loạn.

Thảm đặt thành vòng tròn, từng vòng từng vòng mở rộng ra ngoài, ở giữa lều trại là một cái bàn hình tròn cao ba thước. Lúc này trên đài đang có một tu sĩ Kết Đan hậu kỳ bán đấu giá một cương thi bốn trăm năm. Quả nhiên là Nam Phong Linh giới, đồ bán đấu giá cũng đặc biệt.

Mà trong lều trại có một chỗ dễ thấy nhất là một cái bàn cao ba thước, rộng tới bốn trượng. Trên bàn ngồi một đám nữ nhân, các nàng vây quanh một con yêu thú đang chăm chú xem đấu giá. Còn có người bên cạnh yêu thú đang hờn dỗi nói gì đó.

“Đây là Rống sao? Quả nhiên là không giống bình thường, hơn nữa cũng không nhỏ, thịt nhiều, chỉ là bộ dáng quá cổ quái.” Yêu thú ngồi trên bàn trông khá giống một nam nhân, trên đầu có hai cái tai màu đen rất dài, điểm biến thái là trên tai đeo không ít đồ trang sức, không biết là có đau hay không.

Nói nó trông giống nam nhân chẳng phải vì nó anh tuấn gì, kỳ thực mặt nó giống như bùn nhão bị trâu giẫm phải, chỉ là vì có mắt có mũi mới mơ hồ nhìn ra là giống con người. Hơn nữa, nó còn mặc một bộ đồ thêu long dệt phượng, ngồi giữa đám nữ tu thoạt nhìn thật khiến người ta ghê tởm. Chiều cao phải hơn Kim Phi Dao tới một nửa, tu vi cũng tương đương Nguyên Anh hậu kỳ.

Kim Phi Dao nhìn nó, cảm thấy gu thẩm mỹ của thành chủ thành Lạc Nhật đúng là quá kém, tuy nhiên nghĩ lại thì cũng có khả năng là ngoại hình của Rống vốn là như thế. Kể cả xấu thì cũng không cần loạn chỉnh nha, như vậy sẽ ảnh hưởng đến khẩu vị của ta. Nàng cảm thấy quá ghê tởm, liền bỏ qua ý định ăn cả thịt lúc trước, dứt khoát nhắm mắt lấy thánh đan và máu thôi.

Đúng lúc này, Nhâm Hiên Chi lại liếc nhìn Kim Phi Dao một cái, truyền âm nói: “Không nhỏ? Dạ dày ngươi trở nên nhỏ như vậy từ bao giờ?”

“Hả?” Kim Phi Dao nghe xong lời hắn thì nhi hoặc nhìn theo hướng ánh mắt Nhâm Hiên Chi, ngay phía trước con yêu thú kia là một con thỏ béo mập chỉ to bằng quả dưa hấu đang lăn lộn.

Tai đen, thân trắng, lông mượt, đôi mắt màu hoàng kim tỏa sáng, phi thường đáng yêu.

“Yêu thú cấp ba?” Kim Phi Dao đảo qua phẩm giai của con thỏ, nhất thời ngây ngẩn cả người, thế mà mới chỉ cấp ba, thế cũng được coi là hậu duệ thần thú sao?

Nghe được chất vấn của Kim Phi Dao, Nhâm Hiên Chi hắng giọng một cái, nghiêm trang đáp: “Đúng vậy, nó chính là hậu duệ thần thú Rống, ngươi ngửi mà xem, mùi vị truyền ra từ người nó đấy.”

Nhìn con thỏ không khác lắm với A Ngốc của Bạch Giản Trúc, Kim Phi Dao hung tợn nghĩ, con thỏ này còn bé hơn cả A Ngốc, thế mà cũng có thánh đan thần thú? Chỉ sợ là chỉ to bằng nhị hoa. Nếu đó là Rống thì yêu thú mặc quần áo kia là ai? Nó cũng có tai thỏ nha.

“Ngươi đùa ta à? Mới cấp ba mà cũng gọi là thần thú?” Rống bé đến đáng thương, Kim Phi Dao tâm sinh bất mãn, tức giận chất vấn.

Tuy Nhâm Hiên Chi chưa nhìn thấy Rống thật sự nhưng đã từng xem trong sách cho nên hắn khẳng định: “Ai nói hậu duệ thần thú nhất định phải có phẩm giai cao, chúng nó chỉ có huyết thống thần thú chứ cũng không phải là nguyên chủ. Hơn nữa, nguyên chủ cũng lớn như vậy, chỉ có phẩm giai là cao hơn thôi. Rống vốn không phải là thần thú đặc biệt cường đại, nếu ngươi tìm được hành tung của Kỳ Lân thì ta cũng không dám đi.”

“Ngươi gọi ta tới vì một con thỏ lúc nào cũng có thể trộm đi sao? Ngươi cũng quá nhàn rồi, ta đoán mục đích thật sự của ngươi là thành chủ thành Lạc Nhật, lừa ta tới là để ta giúp ngươi tách nàng ra thôi, ngươi cũng quá vô sỉ.” Kim Phi Dao phi thường khó chịu, trừng mắt lên hỏi.

Nhâm Hiên Chi bị nói trúng tim đen mà vẫn giữ vẻ mặt trấn tĩnh như trước, phi thường lạnh nhạt phản bác: “Không có chuyện đó, mục tiêu của chúng ta là Rống, thành chủ thành Lạc Nhật chỉ là chiến lợi phẩm thêm vào thôi.”

Đúng lúc này, nữ hầu giả mặt lạnh kia đột nhiên đi lên bình đài, quỳ gối xuống trước con yêu thú to con kia, bẩm báo: “Thành chủ, người Trụy Thiên thành đã đưa tới.”

Yêu thú kia ngẩng đầu, một thanh âm khàn khàn truyền tới, tuy trầm thấp khó nghe nhưng vẫn có thể nghe ra là một nữ nhân: “Hai vị, mời ngồi, vừa lúc nhìn xem thành Lạc Nhật của ta so với Trụy Thiên thành của các ngươi thì thế nào!”

Kim Phi Dao và Nhâm Hiên Chi nhất thời hóa đá.

Lấy lại tinh thần, Kim Phi Dao quay đầu nở nụ cười với Nhâm Hiên Chi, cười đến phi thường quyến rũ. Nhâm Hiên Chi cảm thấy không ổn, lại thấy nàng giữ nụ cười mỉm đi qua đó.

Kim Phi Dao ngồi xuống phía dưới thành chủ thành Lạc Nhật, mỉm cười nói: “Thành chủ thật khiêm tốn, ta vừa đến thành Lạc Nhật đã nhìn thấy tu sĩ đông đảo, kiến trúc lạ mắt cùng với một thành chủ khiến người ta không dám ngước nhìn. So sánh ra thì Trụy Thiên thành của chúng ta thực không là gì, một tòa thành làm từ cát, chỉ cần chút lửa là xong, ai cũng làm được.”

“Không biết các ngươi đến đây có chuyện gì?” thành chủ thành Lạc Nhật giơ bàn tay to lên che một bên mặt như những thiếu nữ xinh đẹp, biểu lộ sự nghi hoặc.

Không đợi Kim Phi Dao mở miệng, nhóm nữ tu sĩ xung quanh nàng đã mồm năm miệng mười nói: “Thành chủ, chắc chắn bọn họ nghe nói thành chủ dung mạo kinh người cho nên mới đến để chiêm ngưỡng.”

“Thành chủ, nghe nói thành chủ Trụy Thiên thành là một tên dâm ma, chuyên thải âm bổ dương, thành chủ phải vạn lần cẩn thận.”

“Hừ, bọn họ nghĩ dễ nhỉ, một mỹ nhân như thành chủ làm sao có thể để ý tên dâm tặc kia chứ.”

“Đúng vậy, các ngươi nhìn nam nhân Trụy Thiên thành kia xem, sắc mặt trắng bệch, còn dùng ánh mắt dâm tà nhìn về phía chúng ta, thật sự là quá ghê tởm.”

“Nam nhân quả nhiên đáng ghét, thành chủ, bọn họ phái đến hai tu sĩ Nguyên Anh liệu có phải là muốn cường đoạt chúng ta không? Nhóm thiếp thân xấu xí thì không sao, nhưng thành chủ mĩ mạo như vậy, nếu để tên dâm tặc kia liếc mắt một cái thì sẽ nguy to.”

Kim Phi Dao cố nín cười, dùng sức cắn môi, truyền âm cho Nhâm Hiên Chi: “Nhâm đ*o hữu, vị thành chủ thành Lạc Nhật này quả thật xinh đẹp như hoa. Kể cả phải liều cái mạng già này ta cũng sẽ giúp ngươi thải âm bổ dương, cô gái này nhất định là của ngươi rồi.”

“Không cần! Yêu thú như vậy thì ai mà thèm. Vì sao Nam Phong Linh giới lại truyền lưu nàng là một mỹ nhân cực phẩm cơ chứ, ta nhất định phải tìm ra người khởi xướng chuyện này, dám đùa giỡn ta!” Nhâm Hiên Chi nghiêm mặt ngồi tại chỗ, đầy bụng lửa giận, thật muốn giết sạch đám người nói hươu nói vượn kia.

“Đây là phản chúng đi. Ta cảm thấy rất nghi hoặc, Nhâm đ*o hữu ngươi đã ở Nam Phong Linh giới mấy trăm năm, làm sao có thể chưa từng nhìn thấy nàng chứ. Thật ra khoảng cách cũng không xa, một mỹ nhân trong truyền thuyết như vậy mà ngươi cũng không tự mình tới xem một cái, chỉ nhớ ở trong lòng, đau khổ tương tư lâu như vậy. Hơn nữa, dường như nàng cũng không cách xa nam nhân như trong lời đồn nha, ngươi xem Trân Bảo các này chật ních tu sĩ, nam nhân chiếm phần đông nha.” Kim Phi Dao nhịn cười, nếu không phải là truyền âm thì có khả năng nàng đã vừa nói vừa cười ha hả.

Nhâm Hiên Chi hung tợn truyền âm: “Ba thành chúng ta là ba thế lực lớn nhất Nam Phong Linh giới, ngày thường thủy hỏa bất dung, làm sao có thể không có chuyện gì lại chạy tới nhìn mặt? Hơn nữa, những chuyện này đều là người khác nói với ta, trước đó ta không có tâm tư, tự nhiên sẽ không chạy tới xem, ta cũng không phải là người rảnh rỗi.”

“Là ai nói với ngươi?” Kim Phi Dao phi thường tò mò xem rốt cục là dạng người gì mà lại dám trực tiếp lừa hắn.

“Một thế lực khác, thành chủ Nguyên Thành nói với ta là thành chủ thành Lạc Nhật là một mỹ nhân. Đáng giận là toàn bộ người ở Nam Phong Linh giới đều nói như vậy, Trụy Thiên thành có thân tín của ta, hắn cũng đã từng gặp, thế mà cũng nói nàng là một mỹ nhân.” Nhâm Hiên Chi nghiến răng nghiến lợi nói.

Thiếu chút nữa thì Kim Phi Dao bật cười, mắt đã ngân ngấn nước, nếu còn nói tiếp với người này thì nàng có khả năng sẽ đương trường cười ầm lên.

Đúng lúc này, thành chủ thành Lạc Nhật ra hiệu cho đám nữ tu xung quanh yên lặng, trực tiếp hỏi Kim Phi Dao: “Lần này các ngươi đến có chuyện gì?