Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 370: Thịt khô




Lá Cây ở bên cạnh vội vàng nói: “Không phải là thịt khô, đây là Long thân thần thịt, làm bảo vật của Bách Hợp thành, chỉ có thể thăm viếng, không thể ăn.”

“Nói đến nói đi vẫn là thịt khô, có thần thông gì chứ, chẳng lẽ tòa đại trận này là do thịt khô này duy trì?” chủ đề thảo luận hiện tại là thịt khô, không phải là thường thức về yêu tộc, Kim Phi Dao vuốt cằm, cẩn thận đánh giá cột thịt khô kia.

“Đồ quê mùa, đây là thánh vật, chỉ để đây để mọi người đến cúng bái thôi.” Lá Cây ngẩng đầu, kiêu ngạo nói.

Kim Phi Dao nhất thời nghẹn lời, tín ngưỡng yêu tộc thực thành tâm nha. Mà lúc Kim Phi Dao hỏi nàng cũng không hề tỏ ra hoài nghi, điều đó chứng tỏ là chỉ có yêu tộc ở chỗ các nàng mới cúng bái thịt khô. Vì thế Kim Phi Dao lại hỏi: “Thánh vật này to lớn như vậy, lúc sinh tiền chắc chắn là rất vĩ đại.”

“Coi như ngươi biết hàng, đây là thân thể của tổ tiên Thủy tộc chúng ta, Thanh Long.” Lá Cây đắc ý liếc mắt nhìn Kim Phi Dao, trên mặt đầy tự hào.

“Thanh Long?” Kim Phi Dao bị vận may bất thình lình rơi trúng đầu làm cho choáng váng, đây chính là huyết nhục thực hồn của lão yêu long rồi, đúng là huyết nhục, còn tưởng là cất giấu ở chỗ nào, hóa ra là bị đám yêu tộc treo ngay trong thành mà không sợ bị người khác ăn mất.

Trong lúc nói chuyện, Bạch Thủy ngư đã bay qua chỗ thịt khô, Lá Cây chắp hai tay vào bái, Kim Phi Dao nhìn ra phía sau của thịt khô, thấy chỗ này lóe sáng, thanh quang chớp động, là một lớp vảy màu xanh nhuận sáng bóng, óng ánh. Da rồng ở phía sau, huyết nhục ở phía trước.

Ánh mắt Kim Phi Dao không rời khỏi mảng màu xanh này, có chút cảm thán nói: “Cứ thế treo ở đây, chẳng lẽ không sợ có người trộm đi? Đám vảy kia nếu đem đi luyện chế pháp bảo thì chắc chắn cái nào cũng phải là thượng phẩm, cực phẩm.”

“Ai dám? Đây là bảo bối của Bách Hợp thành chúng ta, kẻ nào dám trộm thì chính là địch của yêu tộc chúng ta. Huống chi trong đó còn có thực hồn Thanh Long, bình thường nó đều ẩn giấu bên trong nhưng chỉ cần tức giận thì dù có là tu sĩ Luyện Hư kỳ cũng đừng hòng mang đi được.” Lá Cây khinh thường cười nói.

“À.” Kim Phi Dao gật đầu lên tiếng, đúng là lão già kia có một nửa thực hồn ở trong này, người khác đương nhiên không cầm đi được, nhưng ta thì khác. Tuy nhiên, giờ nàng mới đến, vẫn nên đợi một chút thời gian, thăm dò hoàn cảnh chung quanh rồi nói sau. Dù sao, lão yêu long đã đợi được hơn vạn năm, không phải vội mấy ngày.

Bạch Thủy ngư của Trương tu sĩ né tránh các tu sĩ phi hành và các Bạch Thủy ngư khác, rời xa con đường đông đúc nhất thành thị, đi tới một con đường nhỏ hơi vắng. Lá Cây và Kim Phi Dao nhảy xuống Bạch Thủy ngư, nói lời cảm tạ với Trương tu sĩ xong liền nhìn Bạch Thủy ngư bay lên không trung, ra khỏi Bách Hợp thành.

Kim Phi Dao nhìn Bạch Thủy ngư chui ra khỏi pháp trận, mở miệng nói: “Có phải hắn cảm thấy ta sẽ nửa đường giết ngươi, hoặc là không muốn trả đan dược mà chạy trốn cho nên mới đưa hai ta về?”

Mặt Lá Cây cứng đờ, xấu hổ nói: “Nào có chuyện đó, yêu tộc chúng ta rất đoàn kết, hắn chỉ sợ ngươi có nợ không trả bỏ chạy, không phải sợ ngươi có ý nghĩ giết ta.”

“Vậy sao? Vậy hiện tại ta phải làm gì? Ta phải nói trước, hàng năm ta đều ở trong thâm sơn lão lâm tu luyện, bình thường không tiếp xúc với yêu tộc khác, chỉ giao tiếp với nhóm tiểu thú thú, vì thế ta không biết quy củ của các ngươi.” Kim Phi Dao đầu tiên là xây sẵn bậc thang cho mình đi xuống, bởi vì không rõ lắm mối quan hệ giữa yêu tộc và yêu thú cho nên nàng chỉ có thể gọi yêu thú là tiểu thú thú, còn nghe có hiểu không thì còn tùy vào lý giải của nàng ta.

Lá Cây nghe thấy từ tiểu thú thú thì quả thật sửng sốt, sau khi phản ứng lại mới tò mò hỏi: “Ngươi lại thân mật với thú loại chưa mở thần trí, chẳng lẽ… ngươi bị cha mẹ vứt bỏ trong núi cho nên chỉ có thể làm bạn với chúng nó?”

Tựa hồ cảm thấy sự tình nên giống như suy đoán của mình, Lá Cây khó xử tự nói: “Bảo sao ngươi không có nổi một viên Long Ngâm đan, chắc là không muốn giết thú loại cho nên mới nghèo thành như vậy. Vậy thì đến cửa hàng không phải là không làm nổi cái gì sao, lại còn thêm một miệng ăn.”

Kim Phi Dao chẹp miệng, hóa ra yêu tộc căn bản là xem thường yêu thú, đây rốt cục là quan hệ gì, phải thăm dò cho rõ ràng mới được. Có điều, đầu óc nữ tử yêu tộc này không biết nghĩ cái gì mà loại chuyện vứt bỏ này cũng suy ra được.

“Ai bảo ta thân mật với chúng nó? Chính vì ta tùy tiện liệp sát chúng nó nên mới gọi chúng nó là tiểu thú thú, ý tứ là thú loại nho nhỏ, quá yếu, quá bé.” Nói lắt léo chính là sở trường của nàng, mở miệng liền đảo lộn chuyện tiểu thú thú.

“Vậy sao ngươi còn nghèo thế?” Lá Cây nhẹ nhàng thở ra, đã có thể săn thú loại, sao còn nghèo thành như vậy?

Kim Phi Dao cũng thật phiền lòng, Long Ngâm đan là cái quỷ gì mà có thể thay thế linh thạch trở thành tiền? Nhưng lại không dễ hỏi, nàng nhìn Lá Cây nói: “Lúc ta đến thì gặp một thôn xóm yêu tộc, tất cả yêu tộc trong thôn xóm đó đều bị trúng kỳ độc, phải dùng Long Ngâm đan mua linh thảo về giải độc. Bọn họ đã dùng hết Long Ngâm đan mà vẫn còn mấy loại linh thảo không mua được cho nên ta mới lấy hết Long Ngâm đan của mình ra cho bọn hắn.” Dừng một lát, nàng còn nói khoác không ngượng mồm: “Chỉ cần có thể cứu được tính mạng bọn họ, ta có nghèo hơn nữa cũng không có vấn đề gì.”

“Không ngờ ngươi lại là một yêu khảng khái như thế, giao cửa hàng cho ngươi là ta an tâm rồi.” Lá Cây kinh hỉ nhìn nàng, không ngờ mình còn gặp được một yêu tộc tốt bụng nhiệt tình.

Được khích lệ, Kim Phi Dao mặt không đỏ, tim không đập thản nhiên nhận, sau đó theo Lá Cây đi về nhà nàng. Đây chính là nơi nàng sẽ ở tạm, tốt nhất là có thể ở thoải mái một chút.

Hai bên dãy phố nhỏ này có khá nhiều cửa hàng, tuy nhiên phòng ốc không được làm từ san hô mà từ đá, từ đó có thể thấy người ở đây cũng không giàu có. Không chỉ có yêu tộc mà cả Ma tộc với đủ màu tóc và Nhân tộc từ Kết Đan kỳ trở xuống cũng có không ít, phần lớn đều mở các cửa hàng nhỏ. Những cửa hàng nhỏ này đều được dựng phía trước các căn nhà đá, người ở phía sau, mở tiệm phía trước. Hay ho hơn là các cửa hàng đều là vỏ của một con ốc biển lớn.

Những vỏ ốc biển đó mặt ngoài không hoa lệ mà thường có màu xám tro, bóng loáng, mỗi chiếc cao tầm hai, ba trượng, rộng hơn hai trượng. Tất cả đều dán ở phía trước các căn nhà đá ngầm, cửa ra vào khởi động bằng linh thạch, trên cửa treo biển hiệu.

Trên đường người đi không đông lắm, thỉnh thoảng mới nhìn thấy hai, ba người bước vào trong các cửa hàng. Nhìn quang cảnh này, Kim Phi Dao nhất thời hiểu ra mình gặp phải yêu tộc nghèo.

Quả nhiên, Lá Cây dẫn nàng đi đến trước một cửa hàng ốc biển có biển đề Diệp tạp hóa, vừa đẩy cửa vừa la lớn: “Cha, nương, ta đã trở về.” sau đó, bên trong truyền ra tiếp đáp hữu khí vô lực.

Kim Phi Dao sải bước đi tới, còn chưa thấy rõ tình cảnh trong tiệm đã gặp một lão yêu tộc đang hữu khí vô lực ngồi sau quầy. Lão yêu tộc này quá già rồi, làn da nhăn như một phàm nhân trăm tuổi, tai cũng có hình vây cá như Lá Cây, chỉ là không khỏe mạnh hăng hái như Lá Cây mà khá ủ rũ, nhìn kỹ thì giống một lão già có đầu cá.

Lão yêu ngư mới lên tiếng đã ho khù khụ, Lá Cây nhanh nhẹn vuốt ngực cho hắn, “Cha, cha ra phía sau nghỉ ngơi đi, có ta ở đây là được rồi.”

Lúc này, từ cánh cửa phía sau cửa hàng lại có một lão ngư đi ra, Kim Phi Dao chớp mắt mấy cái mới phát hiện mình nhìn lầm rồi, đây cũng là một lão yêu tộc già cỗi, nếu không phải vì mặc nữ trang thì nàng còn tưởng rằng đó là đại bá của Lá Cây.

“Lá Cây, con đã về?” lão yêu tộc ở cửa mở miệng hỏi, thanh âm rất thương lão, thật sự làm cho người ta có cảm giác sẽ mau chóng biến mất.

“Nương, sau này hai người có thể thoải mái hơn rồi, ta tìm được một tiểu nhị, hai người không cần phải làm việc nữa.” Lá Cây mỉm cười nói với nàng.

Kim Phi Dao nhìn cha của Lá Cây, lại nhìn nương của nàng, thầm nghĩ: yêu tộc sống thật là lâu, lại còn có thể già đến mức này.

Nàng cũng phát hiện cha mẹ Lá Cây mới chỉ Trúc Cơ kỳ, điều này càng làm nàng thêm tin tưởng Yêu tộc quả thực không phải do yêu thú tiến giai mà thành, chắc chắn bọn họ giống như hai tộc Nhân, Ma, đều là sinh ra mà có.

Nghe Lá Cây nói tìm được tiểu nhị, nương của Lá Cây liền đi đến trước mặt Kim Phi Dao, ngước mắt nhìn vài lần, thiếu chút nữa thì nhũn cả chân. Nàng nhanh chóng đứng vững lại, hoảng loạn nói: “Tiền bối, xin đừng phiền lòng, nữ nhi của ta còn nhỏ không hiểu chuyện.”

Bề ngoài của nàng giống như một bà lão gần đất xa trời nhưng tinh thần bên trong thì vẫn rất tốt, dù sao cũng đã là Trúc Cơ hậu kỳ, chỉ có da dẻ là già đi chứ kỳ thực thân thể thì không yếu ớt như vậy.

“Ngươi hiểu lầm rồi, ta nợ Lá Cây một viên Diễm Văn trân châu nhưng lại không có tiền, chỉ có thể tạm tời làm công trả nợ, ngươi đừng quá khách khí.” Kim Phi Dao cười nói.

“Diễm Văn trân châu?” nương của Lá Cây thảng thốt, cửa hàng nhỏ này chỉ trông cậy vào Lá Cây, vì tu vi mới Kết Đan sơ kỳ nên hàng hóa tìm về thường không được tốt. Nếu nhập hàng từ thương lái thì lại không có vốn, hơn nữa vị trí cửa hàng lại hẻo lánh, việc làm ăn càng trở nên khó khăn.

Diễm Văn trân châu là tài liệu chính để luyện chế Thanh Thải đan, bán được giá cao, ít nhất cũng phải được tám viên Long Ngâm đan, bằng thu nhập hai tháng của cửa hàng.

Tuy không muốn và cũng không dám đắc tội với yêu tộc Nguyên Anh kỳ nhưng cứ nghĩ đến tám viên Long Ngâm đan vừa bị mất kia, lão yêu bà lại khó xử, khóe mắt liếc nhìn Lá Cây và lão yêu đầu đang giả vờ ho khan không có ý định xử lý.

Vốn đinh ninh rằng nàng sợ tu vi của mình, không dám để mình làm tiểu nhị, Kim Phi Dao đã hạ quyết tâm tìm một chỗ ở trong Bách Hợp thành, sau đó đi tìm hiểu tình hình chung quanh, ra ngoài liệp sát chút yêu thú, kiếm Long Ngâm đan gì đó. Đợi luyện chế Hoa Uyển Ti xong sẽ thu huyết nhục thực hồn của yêu long đi.

Nhưng không ngờ, nương của Lá Cây lại xoa xoa tay, ngượng ngùng nói: “Tiền bối, nhà chúng ta đang còn một phòng trống, có điều đã nhiều năm không có người ở, để ta đi dọn dẹp sạch sẽ cho tiền bối. Buổi tối lão thân sẽ làm đồ ăn ngon để tiền bối đón gió tẩy trần.”

Nói rồi không đợi Kim Phi Dao đồng ý, nàng xoay người bước đi như bay ra nhà sau.

Bọn người kia vì tám viên Long Ngâm đan mà dám giữ tu sĩ Nguyên Anh kỳ ở lại làm tiểu nhị, không phải là còn nghèo hơn cả ta đấy chứ? Khoan… chẳng lẽ yêu tộc nơi này hàng ngày đều ăn cơm? Vậy thì cứ ở tạm, ăn bữa cơm tẩy trần xem đám yêu tộc dưới biển này ăn cái gì đã.