Tiện Xà Truy Thê Lục

Chương 36




Đàm Sâm trở lại công ty, trước liên hệ với một nhà truyền thông, người phụ trách nơi đó có chút giao tình với hắn, đáp ứng giúp hắn đăng một bài phỏng vấn Trạch Đằng.

Trạch Đằng bây giờ vẫn chưa thể thoát khỏi thân phận nhân vật bị đem ra bàn tán, hơn nữa lại là lần đầu tiên lên tạp chí, nhất định sẽ hấp dẫn không ít người đọc, bởi vậy song phương vô cùng ăn ý, hẹn thời gian hai ngày sau.

Khách hàng mới nghe nói đến sự tình lần này, có chút lo lắng sẽ ảnh hưởng không tốt đến quảng cáo của mình, đồng chí Chu Nam tại thời điểm này liền phát huy tác dụng của một trợ lý hoàn mỹ, hắn từ trước đến nay có bản lĩnh ‘thiệt trán liên hoa’ (lưỡi nở ra hoa sen, ý chỉ người có tài ăn nói), trong thời gian ngắn nhất thành công trấn an đối phương, lúc này mới có thể giữ lại mối làm ăn này.

Đàm Sâm thấy hắn trăm công ngàn việc còn không quên gọi điện thoại cho bạn gái, lại nghĩ đến gần đây mình đi vắng, tiểu tử này đã giúp xử lý không ít sự vụ trong công ty, cũng tới lúc nên cho hắn nghỉ phép vài ngày.

Chu Nam được nghỉ phép nên rất cao hứng, “Đàm tổng, thật không biết cám ơn ngài như thế nào, cuối tuần là sinh nhật bạn gái tôi, tôi đang lo không có thời gian bồi nàng đây!”

Đàm Sâm cười nói: “Này không phải rất tốt sao, nhất định phải dỗ dành người yêu cậu, các cậu hảo hảo nghỉ ngơi một chút đi.”

Chu Nam hớn hơ hớn hở một hồi, bỗng nhiên lại hiếu kỳ nói: “Đàm tổng, chẳng phải lần trước ngài nói đi thăm cha mẹ vợ sao? Thế nào? Bọn họ khẳng định đối với con rể ngài vô cùng vừa lòng nhỉ!”

Trong lòng Đàm Sâm cũng có chút không xác định rốt cục nhị lão thấy hắn thế nào, hắn đến nhà mà ngay cả lễ vật cũng không mang, cũng chưa nói được lời nào có thể làm lão nhân vui vẻ…… Tuy nói người ta không nhất định cần hắn mang theo lễ vật này nọ, nhưng cũng phải tỏ rõ lễ phép mới phải.

Huống chi, hắn còn nhận một phần trọng lễ từ cha mẹ đối phương, hiện tại nghĩ đến quả thực thụ chi hữu quý (xấu hổ nhận lấy).

Không khỏi lại bắt đầu rối rắm về chuyện của hắn và Trạch Đằng, Đàm Sâm nhu nhu huyệt thái dương, nói: “Biểu hiện không tốt, lần sau tranh thủ làm cho lão nhân hài lòng.”

“Không thể nào? Anh như vậy bọn họ còn không hài lòng, tôi đây chẳng phải là xong đời…..” Chu Nam cùng người yêu hẳn là cũng sắp đến lúc ra mắt cha mẹ, đầy âu lo lăn qua lăn lại.

Đàm Sâm nhìn bộ dạng này của hắn, mỉm cười nói: “Đừng có gấp, thành tâm là tốt rồi.”

Chạng vạng về đến nhà, Đàm Sâm vốn còn suy nghĩ xem là nên dẫn hai huynh đệ đến tiệm ăn hay là giải quyết cơm chiều tại nhà luôn, cũng không ngờ tới vừa vào cửa, phả vào mặt chính là một cỗ hương khí của hẹ tây và ớt, Đàm Sâm thích nhất vị đạo này, nước miếng tràn ra ngay tại chỗ như Hoàng Hà.

Lại nhìn trên bàn cơm cư nhiên bày đầy nguyện liệu nấu ăn, thịt được cắt thành từng lát tươi ngon, rau dưa cũng được rửa đến thanh thanh sảng sảng, khiến cho người ta vừa nhìn thấy là muốn ăn. Trạch Đằng và Trạch Vũ không biết đang loay hoay làm cái gì, bận đến độ không rảnh phản ứng lại hắn.

Tuy rằng cảm thấy thật kỳ lạ, nhưng về đến nhà có thể nghe thấy tiếng động nấu ăn nơi nhà bếp chắc chắn là một chuyện vô cùng ấm áp, Đàm Sâm đoán rằng Trạch Đằng có lẽ muốn dùng bữa cơm này để tăng điểm trong mắt mình, trong lòng không khỏi có chút cảm động.

Nếu ngu ngốc xà nghĩ muốn hảo hảo biểu hiện, Đàm Sâm mệt mỏi một ngày cũng vui vẻ ung dung. Hắn đại mã kim đao nằm xuống sofa, mở TV, rót chén trà, nhàn nhã hưởng thụ.

Không bao lâu, Trạch Đằng liền bưng một nồi canh đi ra.

Đàm Sâm liếc liếc nhìn một cái, chỉ thấy mì cùng với các loại phụ liệu như hẹ tây, táo đỏ, long nhãn, không bốc lên một tầng mùi mỡ béo ngậy giống như lẩu trong tiệm, nhưng mùi vị này cũng không thua kém bất cứ quán ăn nào, Đàm Sâm không khỏi hiếu kỳ hỏi: “Đây là Trạch Vũ làm sao?”

“Ngô, nhưng nguyên liệu đều là ta đi mua cả!” Trạch Đằng nhanh chóng tranh công.

Đàm sâm lườm y một cái: “Biết, ta sẽ không quên công lao của ngươi.”

Trạch Vũ đi ra sau, nói: “Đại ca quả thực chạy đi không ít chỗ mới có thể mua được mấy thứ nguyên liệu này.”

Đàm Sâm ngạc nhiên: “Gần đây không phải có siêu thị sao? Ngươi chạy tới chỗ nào nữa?”

Trạch Vũ chau mày: “Cái siêu thị kia, ta đi xem qua, thịt và rau củ đều không tốt, rất loạn thất bát tao, không thể ăn được.”

Đàm Sâm suy nghĩ một chút, đoán hẳn là hắn đang nói đến sắc tố cùng thuốc trừ sâu linh tinh gì đó, nhưng bản thân từ nhỏ đã ăn mấy thứ này, làm sao có thể chú ý nhiều giống như yêu quái quen sinh hoạt ở thiên nhiên trong lành như bọn họ được.

“Đúng vậy đúng vậy, Trạch Vũ nói ngươi không thể ăn mấy thứ đó mãi, ta phải chạy rất xa, nhìn thấy có người trồng rau ở cổng nhà, còn nuôi rất nhiều động vật, liền mua về một ít.”

Trạch Vũ gật gật đầu: “Tuy rằng so ra kém thức ăn ở núi, nhưng tương đối tốt hơn siêu thị nhiều.”

Đàm Sâm 囧, mặc dù cảm thấy bọn họ có chút lo lắng thừa, nhưng đối mặt với sự chu đáo như vậy cũng không phải hoàn toàn không cảm động.

“Đến, dùng bữa thôi.”

Gia chủ truyền lệnh một tiếng, ba người đồng loạt xoát xoát cầm lấy đũa.

Đàm Sâm trước ăn một miếng thịt gà được tẩm qua lòng trắng trứng, bỏ vào miệng, nhẹ nhàng cắn một miếng lại một miếng, để lại dư vị cay cay thơm ngon, ăn ngon đến mức hận không thể ngay cả đầu lưỡi cũng nuốt vào.

Đúng lúc ca ngợi một chút trù nghệ của hai người, Đàm Sâm lại hỏi: “Hôm nay sao lại nghĩ muốn làm lẩu?”

Trạch Đằng đắc ý hất cằm: “Sáng nay lúc ngươi đi làm ngang qua một tiệm lẩu, không phải dừng mắt lại nhìn sao?”

“……..Có chuyện này?” Đàm Sâm cẩn thận hồi tưởng, tựa hồ đích xác có chút ấn tượng, chẳng qua đã lâu hắn chưa ăn lẩu mà thôi, nhưng mà không ngờ hành động trong lúc vô ý của mình cư nhiên được đối phương ghi tạc trong lòng, nhất thời một loại tình tự ngứa ngáy hề hề nảy lên, làm cho hắn nghĩ muốn vươn tay vỗ vỗ đầu Trạch Đằng, nói một tiếng: Ngoan.

Trạch Đằng tranh thủ thời cơ gắp thức ăn vào bát Đàm Sâm, còn nói thêm: “Vốn là muốn dẫn ngươi đến đó ăn, thời điểm chúng ta đi đặt chỗ thì Trạch Vũ thuận tay sờ soạng tên quản lý đại sảnh một phen, kết quả phát hiện nơi đó cư nhiên lại dùng dầu mỡ vớt ở cống rãnh!”  (Ầy, dạo này ta cũng không dám ăn vặt ngoài đường nữa, cũng vì cái lý do này đây T”T)

Đàm Sâm co giật khóe miệng, gian thương lòng dạ hiểm độc, đi chết đi.

Trạch Vũ đối với chuyện này rất bất mãn, kèm thêm cái nhìn đối với nhân loại cũng hạ xuống một bậc: “Cho nên mới muốn tự làm, đại ca lên mạng tìm cách thực hiện, ta liền thử một chút.”

Đàm Sâm kinh hỉ nhìn về phía Trạch Đằng: “Không tồi, đã biết dùng internet để làm việc có ích.”

Ba người ăn no nê, no đến mức đứng cũng đứng nổi, chính xác ra Trạch Vũ không ăn nhiều lắm, hắn vốn không có nhiều hứng thú với  thức ăn được nấu chín, nhưng Đàm Sâm và Trạch Đằng thì ăn rất nhiều, cuối cùng không thể không cùng nhau ra ngoài tản bộ tiêu thực.

Thời gian từ lúc Trạch Đằng đến ở cùng Đàm Sâm tới nay đều là gà bay chó sủa, bình tĩnh sóng vai đi trên đường giống như thế này có lẽ là lần đầu tiên.

Dưới lầu có một mảnh vườn cây nho nhỏ, trung tâm vườn cây là một hồ nước xinh đẹp, Đàm Sâm lúc trước là nhìn trúng nơi này trong lành xanh mát mới quyết định mua phòng, giờ phút này gió đêm nhẹ nhàng thổi, một thân mồ hôi vừa mới ăn xong đều khô mát, thích ý nói không nên lời.

Trạch Đằng cũng thực vui vẻ, y nhìn ngó bốn phía không có ai, tráng khởi lá gan ôm lấy thắt lưng Đàm Sâm, đem đầu gác trên vai hắn.

Hai người lẳng lặng đứng giữa bầu không khí yên tĩnh hồi lâu, ai cũng quyến luyến đánh vỡ phần an nhàn hiếm có này. Lời xin lỗi dạo đi dạo lại bên miệng Trạch Đằng, rốt cục quyết định nói ra.

Y cuối đầu, thanh âm buồn bã: “Tiểu Sâm, ta đã nghĩ lại chuyện lúc trưa, là ta không tốt.”

Đàm Sâm nghe y nói như vậy, cơn tức vốn không còn lại bao nhiêu bây giờ đã vô tung vô ảnh, trấn an nói: “Ta không trách ngươi.”

Trạch Đằng thật cẩn thận hỏi: “Ngươi sẽ không vứt bỏ ta mà chọn cơm thừa chứ?”

Đàm Sâm cười lạnh: “Bằng giao tình của ta và hắn muốn có thì đã sớm có rồi, còn chờ đến phiên ngươi?”

Rõ ràng câu nói vừa khen vừa chê, Trạch Đằng lại vui mừng đến mặt mày rạng rỡ, “Thân ái, ta biết ngươi sẽ không mà!”

Đàm Sâm bị tâm tình của y cuốn hút, cũng lơi lỏng biểu tình, “Trạch Đằng, ta giúp ngươi hẹn một cuộc phỏng vấn, mười giờ sáng ngày mốt ta dẫn ngươi đi, câu hỏi và đáp án đã được trù tính tốt trước đó rồi, ngươi chỉ cần đến cho bọn họ chụp ảnh là được, người khác hỏi gì ngươi cũng không được tùy tiện trả lời, cái gì nên nói cái gì không nên nói ngươi hẳn đã rõ ràng.”

“Phỏng vấn?” Trạch Đằng từng xem qua tiết mục trò chuyện kiểu này trên TV, đối với khái niệm này cũng không xa lạ, “Ta sẽ lên TV sao?”

“Không, chỉ là phóng vấn trên tạp chí thôi, ngươi yên tâm, ta sẽ ở bên cạnh quan sát.”

“Nga!” Trạch Đằng không hỏi lý do, ngoan ngoãn đáp ứng. Hai người lại đối diện một lúc, tâm hữu linh tê hôn lên môi đối phương.

*****

Hai ngày sau, cuộc phỏng vấn Trạch Đằng chính thức bắt đầu, địa điểm ở một gian phòng làm việc, hoàn cảnh bố trí đến thập phần ổn trọng.

Đàm Sâm cho y xem qua các chương trình trò chuyện của Hồng ảnh đế (ảnh đế là một danh hiệu giành cho nam diễn viên điện ảnh xuất sắc), dặn Trạch Đằng học tập phong độ thành thục của người kia, Trạch Đằng học hai ngày, ngay cả nói chuyện cũng thay đổi chút ý vị, mở miệng một cái liền có thể chua chết người. Tuy rằng y ngay cả năm phần cũng không học được, bất quá vẫn còn hơn bộ dáng khinh suất trước kia, xem như đã tốt lên một chút xíu, ứng phó tạp chí phỏng vấn cũng không thành vấn đề.

Nội dung phỏng vấn trước đó đều đã được lập kế hoạch tốt, chỉ phải trải qua một quá trình này, bởi vậy Đàm Sâm cũng không khẩn trương.

Trạch Đằng hôm nay đổi sang kính sát tròng màu đen, từ kiểu tóc đến trang phục cũng vô cùng ổn thỏa, hơn nữa nhiếp ảnh gia chọn góc độ chụp ảnh rất thích hợp, trái lại đem tà khí của y che dấu vài phần, nhìn qua đứng đắn không ít.

Sau khi phỏng vấn bắt đầu Đàm Sâm cùng Trạch Vũ ngồi vào chỗ sắp xếp cho quan khách, đừng nói, ngu ngốc xà này bình thường ngu  ngốc, khi chính thức nghiêm túc đối mặt  với tình cảnh thì cũng phát ra khí thế làm chủ tình hình. Trạch Vũ nhìn trong chốc lát cũng vừa lòng điểm đầu, “Cha mẹ ta nếu nhìn thấy  đại ca như vậy, nhất định sẽ cảm động phát khóc.”

Đàm Sâm bật cười nhu nhu tóc Trạch Vũ, “Ngươi một ngày mà không đâm chọt đại ca ngươi thì sẽ không cao hứng hay sao?”

Trạch Vũ bình tĩnh nói: “Sự thật là thế mà.”

Phỏng vấn còn phải duy trì một khoảng thời gian, buổi sáng bởi vì quá vội vàng chưa kịp lấp đầy bụng, nên hiện giờ Trạch Vũ đói đến có chút khó chịu, Đàm Sâm chú ý thấy hắn đang xoa bụng, liền đưa cho hắn năm mươi đồng, nói: “Đi ra ngoài mua đồ ăn đi.”

Trạch Vũ nói tạ ơn, đi khỏi phòng làm việc tìm chỗ bán thức ăn.

Tòa soạn này có một cái siêu  thị mini để nhân viên mua sắm, bên cạnh bày vài bàn ăn, giữa trưa sẽ cung cấp cơm hộp. Trạch Vũ tuy rằng không thích thức ăn bán ở bên ngoài, nhưng mà bây giờ cũng không phải lúc để hắn kén chọn. Kêu một phần cơm thịt bò, Trạch Vũ đem tiền đưa cho nhân viên cửa hàng, ngồi xuống đang định động đũa, lại nghe tiểu tử kia đột nhiên kêu lên: “Từ từ tiên sinh, ngài đưa tiền giả sao?”

Trạch Vũ sửng sốt: “Giả sao?”

Hắn không biết tiền của nhân loại còn phân biệt thật giả, cũng không ai dạy hắn phải phân biệt thế nào, dù sao đây cũng là tiền Sâm ca đưa cho, sao lại không dùng được, cư nhiên bị nói là giả?

Trên mặt Trạch Vũ nhất thời sương tuyết tháng chạp tung bay: “Ngươi nói lại lần nữa xem.”

Thu ngân tuổi không lớn, nhiều lắm cũng chỉ hai mươi mấy tuổi, thấy tiểu tử này trắng trợn dùng tiền giả còn dám tỏ thái độ với mình, cũng có chút bốc hỏa: “Chính là ngươi nhìn xem, máy kiểm tra báo không chấp nhận, còn nói là không phải tiền giả?”

Trạch Vũ cũng không biết máy kiểm tra là cái thứ gì, hắn nghĩ ra phương pháp trực tiếp nhất —— nâng tay phải khoát lên vai đối phương.

Thu ngân lắp bắp kinh hãi, không ngờ tới được tiểu tử này sẽ động thủ, nhưng sau lại ngạc nhiên phát hiện đối phương chỉ là vỗ vỗ vai mình một chút, cũng không có thô bạo, vì thế nhẹ nhàng thở ra: “Nhìn ngươi tuổi cũng không lớn, tiền này phỏng chừng là người khác đưa cho ngươi, về sau cẩn thận một chút.”

Trạch Vũ nghi hoặc nhíu mi, vừa rồi một cái chạm tay xẹt qua, hắn biết người này không hề nói dối, đành phải nói: “Ta đi đổi lại tiền.”

“Đi đi, hộp cơm này ta giúp ngươi giữ lại.”

Trạch Vũ vừa mới xoay người, lại thấy một nam nhân đứng ở cửa.

Nam nhân này hắn đã gặp qua, chính là người hai ngày trước cùng Sâm ca ăn cơm trưa, hắn nhớ rõ đại ca này gọi là “Cơm thừa”, đại khái chính là tên của đối phương đi.

Thịnh Minh Hiên dáng người cao gầy, mặt mày tuấn lãng, bộ dáng thập phần đoan chính, chẳng qua vì liên quan đến Trạch Đằng, Trạch Vũ nhìn y giống như quái thai vậy, càng nhìn càng thấy khó chịu, vì thế không nói một câu đi lướt qua người y, dự định tìm Đàm Sâm đổi lại tiền để ăn cơm.

Hắn nhận ra Thịnh Minh Hiên, lại không nghĩ rằng Thịnh Minh Hiên cũng nhận ra hắn.

Vừa rồi toàn bộ  quá trình dùng tiền giả của Trạch Vũ đã sớm bị Thịnh quản lý thu vào trong đáy mắt, y biết đây là tiểu bằng hữu hai ngày trước mới đến ở nhà Đàm Sâm, hình như là thân thích của Trạch Đằng.

Thịnh Minh Hiên theo bản năng gọi lại Trạch Vũ: “Này, chờ một chút.”

Trạch Vũ khẽ nhíu mày, dừng bước, quay đầu lại: “Gọi ta?”

“Đúng,” Thịnh Minh Hiên nhã nhặn giới thiệu, “Tôi họ Thịnh, là bạn cùng trường thời đại học của Đàm Sâm, cậu là người quen của cậu ấy.”

“Nga,” Trạch Vũ gật gật đầu, “Ta biết ngươi họ Thịnh.”

Thịnh Minh Hiên trong lòng vừa động: “Cậu có biết tôi?”

Trạch Vũ lạnh lùng trưng ra khuôn mặt không chút biểu tình: “Ngươi không phải gọi là cơm thừa sao.”

Thịnh Minh Hiên: “…….”