Tiếng Dương Cầm

Chương 16: Chương 17





Chương 17
Hàn Ngọc ngồi trên chiếc ghế màu đen, hai bà béo quẳng cho cô một túi quần áo và một ít son phấn bảo cô mặc vào rồi trang điểm. Hàn Ngọc mở túi ni long ra, bên trong là bộ váy màu đen rất nhỏ, trên cổ tay và ngang bụng còn diêm dúa đính những hạt cườm trong rực rỡ. Có điều, xét từ trên xuống dưới, nếu mang nó vào người cô thì có lẽ là thiếu trước hụt sau, trên dưới đều ngắn củn, ôm sát thân.
Đợi khoảng mười phút, hai bà béo không thấy cô ra lập tức bước vào, thấy bộ dạng cô thảnh thơi ngồi ngắm cái váy trong tay, họ tỏ ra giận dữ, một bà trong số đó tiến đến, giật lấy tóc cô bắt đầu văng tục: “Mẹ nó, sao nãy giờ còn không chịu mặc vào.”
Hai người này đã từng cứu cô sao?

Mẹ kiếp! Hàn Ngọc không nhịn được văng tục một câu, nếu biết sớm rơi vào động tú bà thì cô thà ở lại với Nam Phương còn hơn. Lúc này, cô bỗng cảm thấy hối hận biết chừng nào.
Ánh nắng ấm áp bên ngoài rộ lên vẻ bình yên, nhưng hoàn cảnh bên trong thì hoàn toàn ngược lại, hai mụ béo bắt đầu ra sức lột bộ quần áo trên người cô, ép cô mặc vào, sao đó tỉ mẫn trang điểm cho cô.
Nhìn vào trong tấm gương lớn trong góc nhà, kiểu trang điểm diêm dúa lòe loẹt, bộ váy hở hang ôm sát cơ thể, có còn là cô nữa không. Hai ả này nhất định ép cô làm gái đây mà.
Hàn Ngọc nhúng nhường tới mức chửi mình ngu xuẩn một cái, sau đó cô liều mình phản khán, nhưng mà thân cô thì như ống tre, trong khi hai bà kia thì như hai cổ đại bác, sức lực tràn trề như thanh niên mười bảy, cô có cố gắng đến mấy thì cũng rơi vào tình trạng “hai đánh một không chột cũng què”.
Hàn Ngọc xoay người ném cái ghế ra trước, hai ả không kịp đề phòng vội vàng né tránh, Hàn Ngọc thở hồng hộc bắt đầu xoay người bỏ chạy ra cửa, bàn tay chạm vào đấm cửa thì đột nhiên một ả nắm tóc cô giật lại, tát cho hai bạt tay đau điếng.
Hàn Ngọc phẫn uất sờ lên má, năm ngón tay rành rành nổi lên trên làn da trắng nõn, gương mặt ả này, hình như rất quen, trong ký ức của cô, đã từng gắp qua bà ta rồi thì phải, nhưng mà, bây giờ cô không có thời gian nói đến chuyện đó, Hàn Ngọc ho khan một tiếng, bắt đầu dùng gót giày bất ngờ đánh vào trán mụ kia trong khi bà ta không chú ý, cánh tay bất lực buông xuôi.
Cô năm lần bảy lượt chạy lại cửa định trốn nhưng tất cả đều bị hai ả kia kéo lại đánh ột trận, Hàn Ngọc giận đến mức không thể chém hai mụ kia thành sốt cà chua, cô cầm giày cao gót của mình liên tục đánh trả.

Cô vừa xoay người lập tức một cái đạp vào bụng, khiến cô ngã nhào xuống đất, tiếp theo đó là tay và chân liên tục đáp lên người cô bằng một lực vô cùng lớn, Hàn Ngọc co người lại chịu đựng, như vậy có thể làm cô giảm bớt đau hơn.
Cánh cửa chợt bật mở, ánh sáng bên ngoài tràn vào, hai ả đang đánh đột ngột dừng lại, Nam Phương, là hắn, hắn tới cứu cô rồi…
Nam Phương hai tay hai khẩu súng nhắm thẳng mi tâm hai người đàn bà từng có trong ký ức hắn, miệng hơi nhuếch lên: “Đỡ cô ấy qua đây, nhanh lên”
Hai người phụ nữ kinh hoàng trong lòng, nhưng vẫn có chút do dự, ở cái thị trấn nhỏ nhoi này, tệ nạn xã hội như kiến vỡ tổ, cùng lắm chỉ là cầm dao đuổi bắt nhau giành địa bàn như mèo vờn chuột, hai ả dường như chưa bao giờ nghe nói có người dám dùng thứ đồ chơi xa xỉ này, một ả trong đó cả gan hét lên: “Mẹ nó, đừng gạt tao, đừng lấy đồ chơi ngoài chợ ra hù dọa bà, bà không sợ mày đâu.”
Ả định xong lên thì một tiếng “đoàng” vang lên, vùng vai trái của ả bắt đầu thấm máu, rồi lan rộng ra ngoài, ả la hét dữ dội, gào khóc vang xin tha mạng. Ả còn lại không còn hồn vía, tay vô thức đỡ Hàn Ngọc đang trên sàn nhà, cẩn thận đẩy qua chổ hắn, thì đột nhiên khựng lại giữa không gian, thái dương của ả xuất hiện một lỗ nhỏ, ả hét lên một tiếng kinh hoàng rồi đổ xuống sàn nhà bất tỉnh nhân sự.

Hàn Ngọc vì mất đi chổ dựa, cả người khuỵa xuống đất. Phía sau gáy của Nam Phương bất chợt cứng ngắt, nòng súng đang kề sát vị trí đại não của hắn, cứ như chỉ một tiếng đoàng nữa vang lên, hắn sẽ như ả kia, nằm xuống sàn đá lạnh lẽo.
Trần Khánh Minh sải chân bước đến ôm Hàn Ngọc vào trong lòng, ra hiệu cho Lưu Vân ra tay giải quyết, Hàn Ngọc lúc này như có dòng điện chạy qua, cả người lập tức gượng dậy dùng hơi sức thều thào: “Đừng, đừng giết hắn…”
Trần Khánh Minh ngẩn người lập tức phất tay Lưu Vân buông súng đi đến bên cạnh thì đột nhiên cảm nhận được một cơn gió lướt qua, Hàn Ngọc đang kề sát tay hắn, giữ chặt lấy khẩu súng của hắn, sau đó hai tiếng súng vang lên, Trần Khánh Minh cứng ngắt, mặt hơi kinh hoàng ngước nhìn Hàn Ngọc đang nghiến răng trợn mắt hình hai người phụ nữ đổ dưới sàn như hai hình nộm be bét máu, sau đó, cô gục ngã hoàn toàn.