Tiếng Dương Cầm

Chương 23: Chương 24





Chương 24
Thời gian cũng nhanh thật, cuối cùng đã qua một mùa thu nữa, trời cũng bắt đầu lập đông. Ai nấy đều bận rộn công việc của mình. Trần Khánh Minh bận công việc của anh, Hàn Ngọc bận giải quyết một số rắc rối của cô để mở một công ty riêng.
Thời gian qua cô gặp quá nhiều chuyện, vốn dĩ cô nghĩ từ trước, chỉ cần chờ anh về theo lời hứa, sau đó Trần Khánh Minh trở về, cô lại có thể có được khoảng thời gian vui vẻ trước kia. Nhưng có nghĩ thế nào cô cũng không ngờ được, mọi chuyện hôm nay lại thành ra như thế này.
Trần Khánh Minh từ lúc xuất viện tâm trạng đã rất xấu, Hoàng Phong tuy hiện giờ bặt tâm, nhưng điều đó vẫn không thể thách thức tính nhẫn nại của con người này. Hai hôm trước, anh nhận được thông tin Hoàng Phong đã chia nhỏ công ty Hoàng Thị ra bán, hiện giờ hắn đang ở Thụy Sĩ, nhưng mà, anh không thể bắt hắn về đây được. Bởi vì hiện nay, vấn đề xuất nhập cảnh đang kiểm tra gắt gao, nếu như mang theo vũ khi thì thật phiền tóai.
Con đường vắng lặng, trong hẻm sâu hun hút, một màu đen đáng sợ bao trùm. Không có tiếng động, chỉ có sự yên lặng đáng sợ. Có tiếng bước chân, hay nói chính xác hơn là tiếng đế giày cao gót đang gõ đều đều trên mặt xi măng cũ rít.

Màng đêm loe lối một màu đỏ rực của đóm thuốc rít lên trong đêm. Chỉ kịp nhìn thấy chút màu khói mờ mờ rồi vút tắt. Không có tiếng động, hai phút trôi qua.
“Tiền” Một giọng nam trầm trầm vang lên, tiếng nói rất khẽ nhưng âm sắc rõ ràng vừa uy hiếp, vừa lạnh nhạt.
“Tiền?” Người kia nhắc lại, lần này là một giọng nữ, sau đó, chỉ nghe thấy tiếng súng rất khẽ vang lên, người nam chưa kịp hét lên đã ngã quỵ xuống đường, người đó chính là Hoàng Phong.
Trần Khánh Minh nghe được Hoàng Phong đã bị giết thì cau mày. Là ai? Ngoài anh ra còn ai có ý định giết hắn nữa?
Tuy nói rằng thân phận tai to mặt lớn trong xã hội như hắn hiển nhiên không ít kẻ thù đeo bám, muốn chèn ép, đạp đổ người khác để một bước thăng tiến. Người như Hoàng Phong, hắn liều lĩnh, hắn xem thường mạng sống đến mức nào hẳn ai cũng rõ. Một khi hắn nhất quyết ẩn mình thì cho dù là Trần Khánh Minh cũng khó có thể truy ra.
Vậy người đó có thể là ai? Nội gián? Không đúng, một tên nội gián không thể làm khó Hoàng Phong, vậy thì chỉ có một khả năng, người này hoặc là cộng sự, hoặc là người giật dây phía sau hắn.
“Chủ tịch, Dương Kiến Đình qua đời rồi.” Lưu Vân cau mày nhận điện thoại, sắc mặt có vẻ rất tòi tệ.
Ông ta chết đối với tất cả người nhà họ Trần mà nói chỉ là chuyện sớm muộn, nhưng ngay lúc này thì thật không thích hợp. Cục diện anh bày ra từ trước sẽ bị rối loạn. Khốn kiếp, có thể nào là trùng hợp như vậy?
Cổ phiếu Trần Gia bên châu Âu liên tục giảm mạnh, nội bộ đang xào xáo. Trần Khánh Minh cau mày nhìn phía bên luật sư, tất cả tài sản của Dương Kiến Đình hiện đangđược xử lý, vấn đề ở đây là, anh không có quyền thừa kế.

Trần Khánh Minh nhuếch mép mỉa mai, thừa kế? anh có bao giờ cần đống tài sản vô dụng đó đâu? Lúc trước vốn dĩ anh đã phá tan tành một phần rồi, giờ đưa nó vào tay anh chẳng khác nào tự mình chuốc vạ hay sao?
Anh thả người ngồi xuống ghế, hiện tại như vậy với anh đã quá đủ rồi, có nhiều hơn nữa anh cũng chỉ cảm thấy bài xích.
Hơn hai giờ chiều, báo đài liên tục đưa tin, cuộc truy bắt hung thủ diễn ra gắt gao, trên internet, cư dân mạng sôi nổi phác họa vụ án, suy đoán hung thủ. Chỉ sau nữa ngày đăng tải các trang báo lớn nhỏ ở Việt Nam đều rầm rộ tin về ông trùm vũ khí Hoàng Phong.
Anh thả người tựa vào ghế, chăm một điếu thuốc, nhưng sau đó lại dập tắt, là ai đó đã đi trước anh một bước, người này cuối cùng là ai?
Cô nhi viện chiều nắng, hoàng hôn đã buôn dần, phía xa xa, thành phố vẫn nhộn nhịp. Tâm sáu giờ tối, Hàn Ngọc đi vào tầng hầm của căn nhà, nơi này lâu không có người đến, mùi ẩm mốc xộc vào cánh mũi khiến cô khó chịu, hắt hơi mấy cái.
Không có đèn, chỉ có ánh sáng nhỏ của ánh nến trải mờ mờ xung quanh, bụi, khắp nơi toàn là bụi, cô quờ quạng hai ba lần rồi mới bước tiếp. Kho chứa hơi nhiều đồ cho nên không gian cũng khá chật hẹp, Hàn Ngọc đi tới một đống chăn cũ, dùng gậy sắc xốc chúng lên.

Đây rồi! Suy đoán của cô là đúng, quả không sai. Hài cốt, nó ở đây.
Dưới đống chăn lộn xộn cũ nát có vài vệt máu nâu sẫm, cũng có vài vết hổng hóc do xác chết khi phân hủy để lại là một bộ hài cốt đang ở tư thế ngồi sát tường. Cô không kinh hoàng, không hoảng loạn. đây là thứ mà cô muốn tìm nhất, đến cuối cùng, cô cũng có kết luận.
Sau đó, cô đi theo hướng tây ba bước rồi rẽ nang, xốc một thùng gỗ lớn, bên trong là cánh cửa nhỏ, chỉ đủ mình cô chui vào.
Đây là một mật thất khác, một thế giới hoàn toàn khác. Bên trong là một căn phòng lớn, mô phỏng toàn bộ một căn nhà, nhưng không có vách ngăn. Cô bước đến căn phòng nhỏ nhất, bên trên là tấm ảnh gia đình, người bạn nhỏ trong ảnh, vô cùng thân thuộc. Cô hít một hơi thật sâu, rồi rời đi.