Tiết Tử Hiên

Chương 11: Ẩn lui thượng vị (1)




Chu Doãn Thịnh vội vàng chạy về phòng trong ánh mắt ghét cay ghét đắng của Phúc bá, tắm nước ấm, vốn định trực tiếp lăn lên giường ngủ, nhớ tới đại thiếu gia phân phó, bĩu môi bưng một chậu nước ấm tới, không tình nguyện ngâm chân một lát.

Không cần nói, khi nhiệt khí từ kinh mạch lòng bàn chân truyền tới toàn thân, cảm giác kia thoải mái hơn tắm nhiều lắm. Ngâm xong hai chân đỏ rực, vừa nóng lại mềm lỗ chân lông thư sướng, cơ hồ vừa chui vào ổ chăn, hơi hơi cọ vài cái, cơn buồn ngủ cường liệt đã kéo đến.

Chu Doãn Thịnh ngáp một cái, trong miệng than thở “Thật ấm áp”, trong lòng nghĩ, lại là trong cơn mưa tuyết bay bay, thanh niên dùng ***g ngực dày rộng cùng khuỷu tay cường tráng vì hắn chống đỡ lên cái ôm yên tĩnh mà lại ấm áp.

Trước khi rơi vào ngủ say, hắn xem nhẹ nội tâm lưu luyến cùng không nỡ, ngược lại nhắc nhở chính mình lần nữa, không được trầm mê, không được thả lỏng cảnh giác.

Cùng lúc đó, Tiết Tử Hiên đi vào thư phòng, đạm nhạt nói: “Phụ thân, ngươi tìm ta?”

“Đóng cửa lại.” Tiết Thụy một bên hút thuốc một bên vẫy tay.

Tiết Tử Hiên khóa trái cửa, đi qua, cực kỳ tự nhiên cầm lấy hộp thuốc lá đặt trên bàn, rút ra một điếu đưa lên miệng.

“Tìm ta có chuyện gì?” Dùng bật lửa châm thuốc lá, hút một ngụm sâu, hắn mặt không biểu tình hỏi.

Một nửa gương mặt nhi tử ẩn trong bóng đêm, một nửa phủ lên sương khói lượn lờ, khuôn mặt tuấn mỹ như điêu khắc, lúc này có vẻ băng lãnh dọa người. Cảm xúc trong đôi mắt mắt hẹp dài không còn là đạm mạc u buồn, mà là một loại dã tính cực kỳ nguy hiểm, hung ác nham hiểm, thậm chí thô bạo. Phảng phất trong một đêm hắn đã trải qua tang thương, từ một nhà âm nhạc không nhiễm trần tục, biến thành người bề trên thâm trầm khó dò trước mắt này.

Tiết Thụy cảm giác không sai, Tiết Tử Hiên đời trước chỉ bằng lực lượng bản thân, đem tập đoàn Tiết thị sắp sụp đổ một lần nữa đẩy lên hàng ngũ tài phiệt quốc tế. Hắn bắt buộc chính mình trưởng thành, đi tranh đoạt, đi truy đuổi, hắn chẳng những có được thiên phú cực cao trong âm nhạc, về kinh doanh cũng không thầy tự biết. Con người một khi đem bức bản thân đến cực hạn, bộc phát ra năng lượng thường rất kinh người.

Hắn trùng sinh trở lại, vô luận khí độ hay là năng lực, đã có thể hoàn toàn áp chế Tiết Thụy.

“Ngươi học hút thuốc lúc nào?” Nguyên bản trách cứ nháy mắt biến thành thăm dò, Tiết Thụy bày ra nụ cười hòa ái.

“Không biết lúc nào.” Tiết Tử Hiên phun ra một hơi khói, đầu ngón tay thon dài trắng nõn bị đốm lửa lập lòe ấn ra một điểm đỏ sậm, dưới ngọn đèn mờ nhạt trong phòng có vẻ khá chói mắt.

Hắn nguyên bản chính là người có cảm giác tồn tại rất mạnh, đi đến chỗ nào đều là tiêu điểm của đám người. Nhưng hiện tại, hắn không cần biểu diễn, chỉ cần trầm ổn ngồi ngay ngắn, liền có thể biến một phương không gian này thành vương quốc của mình.

Ở trước mặt nhi tử, Tiết Thụy lại cảm giác không được tự nhiên. Hắn dụi tắt đầu thuốc lá, tận tình khuyên bảo:“Hút ít thôi, không tốt cho cơ thể. Ta cũng đang chuẩn bị cai thuốc.”

Tiết Tử Hiên cứ như không nghe thấy. Hắn biết bảo dưỡng thân thể như thế nào, kiếp này, hắn vẫn sẽ giống như đời trước, rời đi vào ngày kế sau khi thiếu niên nhắm mắt lại. Hắn phải sống lâu hơn em một ngày, như vậy mới có thể thủ hộ em đến cùng, chẳng sợ em cũng chẳng cần phần thủ hộ này.

Trong phòng một mảnh trầm mặc đầy xấu hổ. Tiết Thụy bỗng nhiên cảm giác người trước mắt xa lạ như thế, xa lạ đến mức không biết nên trao đổi như thế nào.

Lấy lại bình tĩnh, Tiết Thụy nâng lên cái giá trách mắng: “Ngươi mang Hoàng Di đi đâu vậy? Có biết muội muội ngươi còn đang sinh bệnh không hả?”

“Ngày nào mà nàng không sinh bệnh? Chẳng lẽ nàng sinh bệnh, tất cả mọi người phải không ăn không uống cùng nàng?”

Tiết Tử Hiên phun ra một hơi thuốc, trong đôi mắt híp lại tất cả đều là trào phúng cùng không lưu tâm.

Tiết Thụy uể oải vẫy tay: “Ngươi biết ta không phải có ý đó. Nàng ỷ lại ngươi, tỉnh lại không nhìn thấy ngươi đã khóc rất lâu, thiếu chút nữa lại ngất đi. Hôm nay nàng đã phát bệnh hai lần, không thể lại bị đả kích thêm nữa. Về sau người bồi bồi nàng nhiều hơn, quan tâm nhiều hơn, đợi thân thể nàng dưỡng tốt liền có thể làm phẫu thuật. Sau này nàng khỏe mạnh, chúng ta cũng không cần bận tâm thêm nữa.”

Tiết Tử Hiên hung hăng rít một ngụm thuốc lá, phun ra làn khói nồng đậm che lấp thô bạo trong mắt. Hắn muốn nắm caravat của phụ thân, chất vấn gã vì sao có thể yên tâm thoải mái như thế, chẳng lẽ mạng Tiết Tịnh Y là mạng, thiếu niên thì không phải sao?

Bọn họ cũng biết, người nọ dĩ nhiên là gai nhọn cắm ở trong tim hắn, là chỗ dựa dung nhập cốt nhục, càng là quyến luyến khắc vào linh hồn. Bọn họ muốn moi tim em, muốn mạng của em, cũng là muốn mạng của hắn.

Miễn cưỡng áp chế xúc động cùng phụ thân xé rách mặt, Tiết Tử Hiên trầm giọng nói: “Ngươi nói xong rồi sao?”

Tiết Thụy thái độ chẳng hề để ý kia làm tức giận, đang muốn vỗ bàn răn dạy, lại nghe hắn nói: “Ta chuẩn bị ẩn lui, chính thức tiếp nhận sinh ý gia tộc.”

“Ngươi nói cái gì?” Tiết Thụy vội vàng truy vấn.

“Ta muốn ẩn lui, sau đó tiếp nhận sinh ý gia tộc.” Tiết Tử Hiên không chán ghét phiền toái lặp lại một lần. Hắn hiểu rõ kẻ địch của mình có cường đại cỡ não, cho nên bức thiết khát vọng quyền thế.

“Được, ta lập tức tìm người an bài.” Tiết Thụy cái gì cũng bất chấp, nhi tử chỉ hứng thú với âm nhạc, hoàn toàn không có tính toán kế thừa gia nghiệp, đây vẫn là tâm bệnh của hắn. Đại phòng, tam phòng, tứ phòng đầu kia nhìn chằm chằm không rời, một khi hắn dần dần già đi, lực chưởng khống tập đoàn Tiết thị suy yếu, phần sản nghiệp thiên tân vạn khổ đoạt đến sẽ lưu lạc thành con mồi bị bầy sói tranh giành, cuối cùng bị xé cắn chia cắt không còn một mảnh.

Chỉ cần ngẫm lại chuyện này liền cảm giác trái tim quặn đau, không bệnh cũng có thể nghẹn ra bệnh. Trước đó hắn còn suy xét làm sao khuyên bảo nhi tử học tập kinh thương, càng từng ám xát xát cân nhắc qua, nếu nhi tử không được, tìm vợ nhỏ sinh thêm một đứa, ngày sau tỉ mỉ bồi dưỡng.

Nhưng mà nhà mẹ đẻ Tiết Lý Đan Ny cũng không phải ăn chay, nếu thực sự có con riêng tìm đến cửa đến phân chia gia sản, bọn họ có thể lật ngửa Đế Đô đến long trời lở đất. Sầu chết a, Tiết Thụy vẫn luôn buồn bực, nhưng đột nhiên, nhi tử hiểu chuyện, vấn đề lớn nhất được giải quyết dễ dàng. Chỉ cần nhi tử không phải bao cỏ, hắn tuyệt đối nắm chắc bồi dưỡng y trở thành người kế thừa đủ tư cách.

“Ngươi muốn bắt đầu làm từ cơ sở hay là trực tiếp nhảy dù?” Tiết Thụy cầm lấy di động, bên ấn số bên hỏi thăm. Hắn hi vọng nhi tử lựa chọn làm từ cơ sở, như vậy có thể nhìn ra tiềm chất của y.

Tiết Tử Hiên trầm giọng cười nhẹ. Đời trước, chuyển dời tập đoàn Tiết thị phân băng giải thể ra nước ngoài cũng phát triển nó trở thành đại tài phiệt quốc tế, cần gì từ cơ sở làm lên? Hắn hiện tại không thể hao phí chính là thời gian. Có lẽ những người khác trong Tiết gia cảm giác bệnh tình Tiết Tịnh Y rất nghiêm trọng, cần trải qua điều trị lâu dài mới có thể gánh vác phiêu lưu giải phẫu thay tim. Chỉ có hắn biết sinh mệnh lực của nàng mạnh mẽ cỡ nào.

Một khi nàng nghĩ thông suốt, không tự ép buộc chính mình, tốc độ khỏi hẳn chỉ có thể dùng hai chữ “kinh người” đến hình dung. Cho nên trước khi nàng khỏe lên, hắn phải đem hoàn toàn nắm giữ thế lực Tiết gia trong lòng bàn tay.

“Trực tiếp vào bộ nghiệp vụ.” Ấn đầu thuốc lá vào gạt tàn, dùng lực nghiền nghiền, trong giọng nói Tiết Tử Hiên lộ ra không cho phép nghi ngờ cùng trảm đinh tiệt thiết.

“Ta đề nghị ngươi bắt đầu làm từ cơ sở tài nguyên nhân lực, trước thăm dò hiện trạng công ty. Bộ nghiệp vụ nhiều người nhiều miệng, ngọa hổ tàng long, ngươi làm không nổi.” Tiết Thụy tận tình khuyên bảo. Đến cùng là con trai của mình, vẫn hi vọng hắn đi vững vàng một chút. Tập đoàn Tiết thị cũng không phải hoàn toàn nằm trong tay hắn, còn có đại phòng, tam phòng, tứ phòng, bao gồm người của chi chính, nhất là bộ nghiệp vụ, tràn ngập các loại tranh đấu gay gắt, ngươi lừa ta gạt, nhi tử say mê nghệ thuật, bao giờ lĩnh giáo qua thương trường quỷ quyệt?

Nếu hắn vô ý bị người tính toán, thảm bại từ chỗ cao ngã xuống đủ để hắn một đời không nâng đầu được, cổ đông cũng sẽ mất đi lòng tin vào tương lai của tập đoàn Tiết, do đó khiến ba phòng kia thừa dịp cướp cơ hội. Cho nên, Tiết Thụy nguyện hắn từ tầng dưới cùng làm lên, từng bước một, kiên kiên định định bò lên trên, cho dù ngẫu nhiên thất bại cũng có năng lực đứng lên lần nữa.

“Làm được hay không trong lòng ta nắm chắc. Liền đi bộ vụ nghiệp, chức vụ là tổng giám đốc, ngươi giúp ta an bài một chút. Ta bàn giao công tác dàn nhạc bên kia xong, ba ngày sau đi công ty báo danh.” Không đợi Tiết Thụy gật đầu, hắn đứng lên trực tiếp rời đi.

Nhi tử ngay cả công tác bên dàn nhạc đều tính toán bỏ, xem ra là làm thật. Tiết Thụy an lòng, thầm nghĩ tổng giám đốc thì tổng giám đốc, cùng lắm thì an bài vài người tâm phúc hiệp trợ hắn là được. Lúc này không làm gắt gao, không chừng ngày mai lại đổi ý.

Vừa nghĩ vậy, hắn nhanh chóng gọi cho điện thoại, an bày xuống chuyện nhi tử nhậm chức.

Tiết Tử Hiên rời thư phòng sau trực tiếp đến phòng thiếu niên, mới vừa đi xuống thang lầu, liền thấy Tiết Tịnh Y cuộn lại trong góc tối, mặt chôn giữa hai đầu gối, tựa hồ đã ngủ. Trời lạnh, bên ngoài còn có tuyết hoa bay lả tả, nàng lại chỉ mặc một bộ váy ngủ bằng lụa đơn bạc, cánh tay cùng mắt cá chân lộ ở bên ngoài, bị lạnh nổi một tầng da gà.

Tiết Tử Hiên phóng nhẹ bước chân, thong dong đi ngang qua, lại không nghĩ vì nàng phủ thêm một kiện áo khoác sau đó ôm trở về phòng. Tất cả yêu thương cùng thương tiếc hắn dành cho nàng, sớm ở đời trước liền hao mòn không còn một mảnh. Dù có thế nào hắn cũng nghĩ không ra, nàng liên tục tra tấn chính mình cũng tra tấn người khác, đồ là cái gì? Nàng càng là muốn lấy điều này để tranh thủ đồng tình, hắn càng thêm chán ghét nàng.

Tiết Tịnh Y đúng như Tiết Tử Hiên lường trước, không có ngủ, bất quá làm bộ làm tịch mà thôi. Nàng giống như đứa nhỏ đáng thương cuộn lại trong góc âm u rét lạnh, dù ca ca tâm sắc đá, lúc này cũng nên mềm hóa đi? Cũng nên giống xưa kia cho nàng cái ôm ấm áp, đưa lên giường mềm mại, sau đó nàng liền có thể thuận thế “tỉnh lại”, cầm lấy tay hắn, kể ra hôm nay ủy khuất cùng khổ sở thế nào.

Thế nhưng ca ca lại lựa chọn yên lặng tránh ra! Sao hắn lại có thể như thế? Sao có thể nhẫn tâm? Chẳng lẽ hắn không biết thân thể nàng thừa nhận không được nóng bức cùng rét lạnh, bi thương cùng thống khổ sao? Chẳng lẽ hắn không lo lắng nàng tại ngủ trên hành lang cả một đêm, ngày hôm sau cảm mạo phát sốt, bệnh tình nặng thêm sao?

Mặc kệ trong lòng Tiết Tịnh Y có bao nhiêu khiếp sợ oán hận, sự thật là, Tiết Tử Hiên lẳng lặng tránh ra, triệt để bỏ qua người cuộn lại trong góc.

Tiết Tịnh Y không thể, chỉ đành cố nén bi phẫn ngẩng đầu, nhẹ giọng kêu:“Ca ca, anh đã trở lại. Em đợi anh một đêm.”

“Ngươi có thể mặc áo ngủ thật dày, ngồi trước lò sưởi phòng khách chờ ta, cũng có thể ở trong phòng ngủ bật máy điều hòa nhiệt độ chờ ta. Đêm hôm, ngươi mặc váy ngủ ngồi trong góc hành lang, chuẩn bị làm gì? Lại sinh bệnh một hồi rồi quấn lấy ta? Chính ngươi đều không yêu quý chính mình, người khác làm sao lại yêu quý ngươi?” Tiết Tử Hiên đứng vững, dùng ánh mắt lãnh lệ nhìn thiếu nữ.

“Xin lỗi. Mama cùng Phúc bá bảo em ngủ sớm, cho nên em không dám đợi trong phòng khách. Còn về phòng ngủ, em lại lo lắng không nghe thấy tiếng chân ca ca trở về. Ca ca, em cam đoan với anh, về sau em nhất định sẽ hảo hảo yêu quý chính mình. Anh đừng giận nữa được không? Em đã làm gì sai thì anh cứ nói cho em biết, em nhất định sửa.” Tiết Tịnh Y do do dự dự đi lên trước, ý đồ đi kéo vạt áo ca ca. Đây là thói quen của nàng, phảng phất như chỉ cần nắm lấy vạt áo ca ca, liền có thể một đời cùng hắn không rời không bỏ.

Tiết Tử Hiên lui về sau hai bước, nhàn nhạt nói: “Ngươi trở về đi.” Làm sai nhất định sửa? Lời kiểu này cũng chỉ có thể lừa lừa ba mẹ mù quáng yêu thương nàng. Nếu Tiết Tịnh Y đã nhận định cái gì, cho dù có đạp lên máu tươi cùng thi cốt cũng sẽ ra sức đi tới.

“Em không quay về, em muốm nói chuyện với anh.” Tiết Tịnh Y ngẩng mặt nhỏ, biểu tình lã chã chực khóc.

“Ta với ngươi không có gì để nói.” Tiết Tử Hiên xoay người rời đi, cũng không quay đầu nói, “Thân thể là của ngươi, ngươi thích giẫm lên là chuyện của ngươi, có lẽ người khác sẽ đau lòng, nhưng ta sẽ không. Ngươi tự lo lấy thân đi.” Đây là lời khuyên của hắn, nếu đời này nàng vẫn đi lên con đường cũ, hắn đối với nàng sẽ không tâm tồn một chút nhân từ.

Tiết Tịnh Y che miệng lại, thống khổ đến mức khó có thể nói nên lời. Sẽ không đau lòng mình, ca ca thế nhưng chính miệng thừa nhận, hắn sẽ không đau lòng mình. Hàn ý từ những lời này vượt qua cả băng thiên tuyết địa bên ngoài, Tiết Tịnh Y nháy mắt đông cứng. Thẳng đến rất lâu sau, nàng mới cất bước, thong thả đi trở về phòng ngủ, vẻ mặt hờ hững giống như con rối gỗ không có linh hồn chui vào ổ chăn, nhắm mắt lại.

Nàng vốn tưởng rằng trái tim mình sẽ bị những lời này xé rách, thế nhưng quỷ dị, nàng không cảm giác được bất cứ gì không thích hợp. Trong mịch mịch, nàng phảng phất trở nên càng thêm kiên cường quả quyết, chỉ cần ca ca không rời khỏi mình, nhiều tàn khốc đả kích hơn nữa nàng đều có thể thừa nhận.

“Ca ca, anh nói anh sẽ không đau lòng em, nhất định là gạt em đúng không? Đây là phép khích tướng, nhất định là phép khích tướng, miễn cho em không yêu quý chính mình. Được rồi, em nghe lời anh, em sẽ dưỡng thân thể thật tốt, anh đừng giận em. Em biết, anh yêu thương em, anh yêu thương em……” Lầm bầm lầu bầu, nàng mỉm cười nhắm mắt, chìm vào giấc ngủ.

Tiết Tử Hiên cũng không biết Tiết Tịnh Y vặn vẹo ý tứ của hắn, đương nhiên, cho dù biết cũng sẽ không để ý. Hắn ngủ không được, chẳng sợ dưới lầu chính là phòng thiếu niên, cũng ngủ không được. Đời trước, chỉ cần có thể cùng thiếu niên đứng dưới một mảnh trời, không xa không gần nhìn em, hắn cũng đã thỏa mãn.

Nhưng mà hiện tại, hắn khát vọng có được càng nhiều càng chân thật. Cái gì gọi lòng tham không đáy? Đây chính là lòng tham không đáy, thấy được là muốn chạmvào, chạm được thì lại muốn ôm, ôm vào lòng lại muốn hôn môi, được hôn môi, lại muốn triệt triệt để để, hoàn toàn giữ lấy, vẫn giữ lấy.

Áp chế không được khô nóng trong lòng cùng thân thể, hắn từ trong ngăn kéo lấy ra một điếu thuốc lá châm lên, đứng trước cửa sổ cự đại sát đất, một mặt hút thuốc, một mặt tĩnh lặng nhìn bên ngoài tuyết bay trắng xóa.

Tuyết hoa bay xuống phát ra tiếng vang xào xạc, khiến màn đêm có vẻ càng thêm yên tĩnh, mà cô tịch nồng đậm cũng theo làn khói thuốc cay độc xâm nhập xoang mũi cùng phế quản, Tiết Tử Hiên bất tri bất giác đỏ hốc mắt.

Hắn dùng lực hút hai ngụm, hung hăng nghiền tắt tàn thuốc, sau đó đi đến ngoài cửa phòng thiếu niên đứng lặng. Ước chừng qua hơn mười phút, hắn mới đưa bàn tay đặt lên tay nắm cửa, nhẹ nhàng chuyển động.

Không mở cửa được, trước lúc ngủ thiếu niên đã khóa trái cửa. Tiết Tử Hiên bóp trán, thấp giọng thở dài, rồi sau đó không để ý trời đông giá rét, nửa đêm, vẫn cứ đánh thức Phúc bá.

“Thiếu gia, đã muộn thế này, ngài tìm chìa khóa làm gì?”

“Nhạ, đây là chìa khóa các phòng tầng mộ, đây là chìa khóa phòng tầng hai, đây là chìa khóa phòng tầng ba. Thư phòng của tiên sinh là khóa vân tay cùng tròng đen, ngài muốn đi vào phải tìm tiên sinh xin quyền hạn, ta cũng không có biện pháp. Thiếu gia ngài cầm ba xâu chìa khóa này đi đi, không cần trả lại ta, trong nhà mỗi người một phần, ngài vẫn không có hỏi, ta cũng quên mất.” Phúc bá phân biệt cầm ra tam xâu chìa khóa. Tiết Tử Hiên tiếp nhận chìa khóa trực tiếp rời đi, thử vài lần mới tìm ra chìa chính xác.

Ngủ trong hang soi, Chu Doãn Thịnh nào dám buông cảnh giác, nghe được ngoài cửa truyền đến tiếng mở khóa, lập tức trở mình xuống giường, trốn ở phía sau cửa. Ánh đèn ngoài hành lang từ khe cửa chiếu vào, kéo ra một đường kim tuyến thật dài, sau đó là một thân ảnh cao lớn che khuất tia sáng, từ từ đi vào.

Trên người kẻ đó mang theo vị thuốc lá nhàn nhạt, còn có hương nước hoa quen thuộc, thập phần dễ ngửi, thần kinh buộc chặt của Chu Doãn Thịnhblập tức lơi lỏng xuống. Trong bất tri bất giác, tâm phòng bị hắn đối với người này đã suy yếu không ít, chính mình lại không hề có cảm giác.

“Đã trễ thế này, sao anh còn chưa ngủ?” Chu Doãn Thịnh bật đèn, lấy tay ngăn trở ánh sáng chói mắt.

“Em trốn ở nơi này làm gì? Sợ trộm vào sao?” Tiết Tử Hiên nghe tiếng quay đầu, thấy thiếu niên chỉ mặc một bộ áo ngủ mỏng manh, chân trần đứng trên mặt đất, vội vàng đi qua ôm em lên, nhẹ nhàng đặt vào ổ chăn.

“Ân, nếu không phải ngửi thấy hương vị của anh, em thật cho rằng ăn trộm vào, có tin em sẽ lấy đồng hồ báo thức đập anh không?” Chu Doãn Thịnh mệt không chịu nổi, thanh âm lầu bầu, còn hơi mang một chút khàn khàn, đem một câu oán giận nói ra hương vị làm nũng.

Hắn trở người, lộ ra cánh tay giấu sau người, bên trong bàn tay siết một đồng hồ báo thức, làm bằng thiết, hoàn toàn có thể dùng như cục gạch.

Tiết Tử Hiên khả ái ngữ khí của em chọc đến thẳng cười, thấy đồng hồ báo thức, càng trở nên cười không thể ngừng. Hắn chui vào ổ chăn mang theo nhiệt độ cơ thể ấm áp của thiếu niên, một mặt để em gối đầu lên tay mình, một mặt tiếp nhận đồng hồ báo thức đoan chính đặt lên tủ đầu giường.

“Xin lỗi, làm em sợ.” Hắn hôn hôn hai gò má phiếm màu phấn hồng của thiếu niên, ôn nhu nói,“ Mau ngủ đi, ngày mai theo anh đi dàn nhạc.”

Nằm bên cạnh thiếu niên, tâm vẫn cứ xao động, lại không có cô tịch cùng ủ dột. Hắn cảm thấy mĩ mãn thở dài, hạnh phúc cự đại, khó có thể thừa nhận khiến hắn đầu váng mắt hoa.

Đây là thật sao? Một tay còn lại xoa má thiếu niên, cảm thụ đầu ngón tay nhẵn nhụi cùng ấm áp, hắn nhẹ nhàng nói cho chính mình — đây là thật.

Chu Doãn Thịnh bị hắn sờ nhột, một mặt lắc lư đầu, một mặt mơ mơ màng màng nói thầm: “Đi dàn nhạc làm gì? Sao anh nhất định muốn chen trên giường em, giường của em quá nhỏ.”

Giường một mét rưỡi, không đủ để đại thiếu gia vươn thẳng chân, y còn nhất định phải chui vào nơi hắn ủ ấm, dứt khoát quá phận. Trong lòng tràn đầy oán khí, hắn miễn cưỡng mở đôi mắt hoa đào mù sương, nhìn chằm chằm đối phương, miệng không tự giác chun lại.

Tiết Tử Hiên lại bị em chọc cười. Hắn cũng không biết khi thiếu niên ngủ mơ hồ không khống chế được tính tình, giống con mèo nhỏ xù lông tùy thời sẽ cào người một cái. Nhưng hắn càng thích thiếun iên không kiêng nể gì phát tiết bất mãn trước mắt này. Hắn gặp qua em nhu thuận, em phẫn nộ, em bi ai, em tuyệt tình, duy độc chưa thấy qua em nằm trên gối mềm, mơ mơ màng màng ngủ.

Phần chân thật cùng sống động, kiêu căng cùng khả ái này, khiến tâm hắn tan chảy.

Chu Doãn Thịnh nguyên tưởng rằng mình sẽ mất ngủ, nhưng có lẽ là chứng cơ khát da thịt của thanh niên bắt buộc hắn nhanh chóng quen thuộc khí tức cùng ôm ấp của đối phương, hắn ngược lại ngủ còn trầm hơn quá khứ, ngày hôm sau tỉnh lại, trời đã sáng hẳn, trên cửa sổ kết đầu hạt nước li ti, thông qua đó, mơ hồ có thể nhìn thấy bên ngoài một mảnh thuần trắng.

Hắn trở mình ngồi dậy, sờ sờ đệm chăn bên cạnh, lạnh, Tiết Tử Hiên đã rời giường từ lâu. Đỉnh một đầu tóc rối bù, hắn đi vào phòng tắm rửa mặt đánh răng, chợt nghe dưới lầu truyền đến tiếng đập đồ đạc cực lớn, còn có nữ nhân thất khống rít the thé.

Mẹ, không lẽ Tiết Tịnh Y lại phát bệnh sao? Trực tiếp bệnh chết càng tốt, ta cũng giải thoát. Hắn sung sướng khi người gặp họa thầm nghĩ, nhưng cũng biết ai chết, vận mệnh chi tử cũng sẽ không chết.

Chỉ dựa vào như vậy ý tưởng hiểm ác, hệ thống liền phải thực thi trừng phạt. Chúng nó ký sinh trong linh hồn túc chủ, chưởng khống không chỉ là tính mạng túc chủ, còn bao gồm tư tưởng cùng hành vi của hắn, đây mới là điều Chu Doãn Thịnh không thể khoan nhượng được.

Nhưng giờ này khắc này, hệ thống lại không hề có động tĩnh, phảng phất vẫn chưa kiểm tra đo lường đến ý tưởng đại nghịch bất đạo của mình. Chu Doãn Thịnh hơi hơi ngẩn ra chớp mắt, lập tức liền thấp giọng cười. Không có năng lượng dư thừa sao? Trừ vận chuyển bình thường, đã không có năng lực thực thi trừng phạt mình nữa sao? Rất tốt, ngày có thể hoàn toàn thoát khỏi hệ thống lại tiến thêm một bước.

Hắn đang chuẩn bị điều động tinh thần lực, tiếp tục hack hệ thống phòng ngự của hệ thống, trong phòng khách bên trong lại vang lên một đợt chén bát đổ vỡ, còn có Tiết Thụy cùng Tiết Lý Đan Ny cãi nhau kịch liệt.

Hắn khó chịu vò đầu, không thể không đi ra ngoài xem xét rốt cuộc xảy ra chuyện hì. Tiết Tịnh Y đứng ở chỗ rẽ cầu thang, ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống dưới, trên người bọc một bộ áo ngủ len thật dày dài đến mắt cá chân, vừa nhìn qua giống như quả bóng.

“Tịnh Y, phát sinh chuyện gì vậy?” Chu Doãn Thịnh nhẹ giọng chào hỏi, trên dưới liếc nhìn nàng một cái, hỏi, “Em khỏe chút nào chưa?” Thật đúng là khỏe hơn nhiều, rất ít thấy người bệnh tim phát tác, ngày hôm sau có thể xuống giường đi lại. Vận mệnh chi tử quả nhiên đều là con gián đánh không chết.

“Em khỏe hơn rồi, cám ơn anh. Tiểu Di, em chỉ có anh là người thân, sau này anh có thể bồi em nhiều hơn không? Thành thật nói cho anh biết, bệnh của em rất nghiêm trọng, không biết một ngày nào đó em ngất đi không tỉnh lại nữa.” Tiết Tịnh Y bỗng nhiên đi lên trước, lôi kéo vạt áo thiếu niên, trên mặt mang theo bi thương cùng khẩn cầu.

Chu Doãn Thịnh vội vàng ôm lấy nàng an ủi một hồi lâu, lần nữa cam đoan sẽ làm bạn nàng chiếu cố nàng… Ngoài miệng nói rất hay, nhưng mà trong nội tâm, Đối với Tiết Tịnh Y chợt đến thân cận hắn lại vẫn duy trì cảnh giác cao độ. Phải biết, từ sau khi hắn đến Tiết gia sau, đây là lần đầu tiên được Tiết Tịnh Y nói chuyện ân cần.

Nàng có ý gì? Hai anh em Tiết gia này đến cùng có ý đồ gì với mình? Thật mẹ nó đáng ghét! Chu Doãn Thịnh cực kỳ không kiên nhẫn.