Tiết Tử Hiên

Chương 23: Một hồi mưu sát (1)




Tiếng vỗ tay kéo dài không dứt, cho dù là người không có năng lực giám thưởng âm nhạc cũng có thể phân rõ khúc nhạc này tuyệt đẹp dữ dội. Trước đó, chỉ có Sears thành công suy diễn nó trước đại chúng, nhưng mà một thế kỷ qua, Sears bức tượng đài đàn dương đã sớm trở thành lịch sử, tác phẩm tiêu biểu của hắn [ Khoe khoang ] cũng tùy theo yên lặng.

Tiết Tử Hiên từng đàn tấu nó, nhưng vẫn chưa tiến hành công diễn, mà là lấy hình thức khúc nhạc luyện tập upload lên mạng internet. Hắn không có nắm chắc mình có thể đàn được trên vũ đài chính thức, bởi vì hắn còn chưa đủ ngạo mạn, không đủ tự cao tự đại.

Thế nhưng hắn biết, thiếu niên tuyệt đối có thể làm được điểm này. Em có được đầu não thông minh nhất thế giới cùng đôi tay linh hoạt nhất, dựa vào chúng nó, em không gì không làm được, cũng bởi vậy phá lệ kiêu ngạo. Có lẽ, ngay cả chính em cũng không phát hiện, khi em dùng ánh mắt sáng ngời kia quan sát chung quanh, em chọn dùng là góc độ quan sát, giống một người đứng xem triệt triệt để để.

Em kinh tài tuyệt diễm như Sears, cũng không ai bì nổi như Sears. Bản [ Khoe khoang ] này cơ hồ là được đặc biệt tạo ra cho em.

Chu Doãn Thịnh đứng ở tại chỗ, cằm hơi nâng, mi phong nhướng lên, thái độ cực ngạo mạn. Hắn giống như cũng không để ý giám khảo chấm điểm, tự mình điều chỉnh đóa hoa trang trí trước ngực.

Các giám khảo ghé vào cùng nhau khe khẽ nói nhỏ, thảo luận đại khái một phút đồng hồ mới lục tục cho điểm, 20, 20, 20…… Mỗi một người chủ trì báo ra một điểm, người xem liền muốn kinh hô một tiếng, nhiều điểm tròn như vậy, lập được kỉ lục suốt mấy năm qua, rốt cuộc đến phiên Olsen, hắn giả bộ ho hai tiếng, lúc này mới chậm rì ấn xuống nút cho điểm.

Điểm 20 đỏ tươi nhảy ra, sáu vị giám khảo, sáu điểm tròn, không hề nghi ngờ, thiếu niên chắc chắn đã đoạt được giải quán quân cuộc thi này.

“Ta không thể không thừa nhận, ngươi rất thông minh. Ngươi lựa chọn [ Khoe khoang ] của Sears, đàn tấu nó không cần đầy đủ cảm tình, chỉ cần đầy đủ tự tin cùng kiêu ngạo. Ngươi diễn tấu rất hoàn mỹ, giống một tên ngạo mạn mười phần mười, nếu Sears còn sống, ta nghĩ hắn sẽ phi thường chán ghét ngươi, bởi vì ngươi đánh vỡ dự ngôn của hắn.”

Olsen đơn giản bình luận vài câu. Hắn không thể làm trái lương tâm cho thiếu niên điểm zero, dù cho thiếu niên gian trá, dùng khúc nhạc gặp may tránh né khuyết điểm của mình, nhưng cũng từ đó phản ánh thực lực, bởi vì trên thế giới, có lẽ cũng không tìm ra người thứ hai có thể dùng phương thức không chút để ý như thế suy diễn hoàn mỹ [ Khoe khoang ].

Ngẫm lại xem, ngay cả khúc có kỹ thuật khó khăn cao như thế cũng không thể khiến thiếu niên chăm chú đối đãi, còn có khúc nhạc nào có thể làm khó hắn? Nếu hắn có thể đầu nhập vào một chút cảm tình, chẳng sợ chỉ là một chút, hắn nhất định sẽ trở thành một nghệ sĩ vĩ đại hơn cả Sean. Olsen không khỏi tiếc nuối thầm nghĩ.

Chu Doãn Thịnh chậm rãi xuống đài trong âm thanh ủng hộ của khán giả, thấy Tiết Tịnh Y đứng sau cánh gà, sắc mặt trắng bệch, hai mắt phun hỏa, hắn giơ ngón cái lên rồi chỉ ngược xuống, làm thủ thế nhục nhã.

Trừng phạt hệ thống cho hắn còn đang tiếp tục, thân thể hắn xé rách đau đớn, tâm tình lại vui sướng đến cực điểm. Vận mệnh quỹ tích từ giờ khắc này bắt đầu chuyển biến, hiệu ứng hồ điệp ùn ùn kéo đến sẽ giống một đám virus, mãnh liệt công kích hạch tâm giải toán của hệ thống. Nó phải làm sao để bẻ thẳng lại thế giới này? Nếu không thể bẻ thẳng, nó sẽ rơi vào hoàn cảnh như thế nào?

Chu Doãn Thịnh cúi đầu nhìn chằm chằm trí não lập lòe, trong mắt tràn đầy hứng thú.

Cái tên Hoàng Di nhanh chóng thịnh hành toàn thế giới, những buổi diễn tấu của hắn tại đại sảnh kim sắc xuất hiện trên TV, mạng internet, bị mọi người điên cuồng truy phủng. Khi hắn đàn tới cao trào bỗng nhiên đứng lên, bày eo nhỏ, lắc mông cong, sợi tóc chợt cao chợt thấp tung bay, hình ảnh kia cưch biếng nhác, cũng cực gợi cảm, khiến tất cả những người nhìn chăm chú vào hắn tim đập thình thịch.

Dung mạo hắn vốn đã xinh đẹp siêu thoát giới tính, thần thái kiêu căng càng tăng thêm vài phần dã tính ma mị, hắn là vật sáng trời sinh, cùng nên được người ngưỡng vọng, cúng bái.

Khi trở lại Hoa quốc, hắn đã trở thành nhân vật nổi tiếng, mấy trăm phóng viên đổ tại sân bay, chỉ vì chụp được một nửa mặt hắn.

Thật vất vả thoát khỏi truy đuổi, trở lại Tiết trạch, Chu Doãn Thịnh mệt đến chẳng muốn nhúc nhích lấy một ngón tay.

“Trong phòng bếp đã hâm thức ăn rồi, em mau ăn, ăn xong không được lập tức ngủ, ra ngoài đi vài vòng, tiêu tiêu thực. Gần đây chậm trễ rất nhiều công vụ, anh phải đi công ty xử lý, chạng vạng anh tới đón em đi ăn chiều.” Tiết Tử Hiên một mặt dặn dò một mặt cởi giầy cho thiếu niên, thay vào dép lê thoải mái mềm mại.

“Sao anh không ăn cơm xong rồi lại đ?” Chu Doãn Thịnh lăn vào sô pha, ôm gối ôm.

“Có một bữa cơm gặp đối tác phải đi ngay. Anh đi, nhớ rõ ăn no ngàn vạn không được lập tức đi ngủ, không tốt cho bao tử.” Tiết Tử Hiên không chán ghét phiền phức nhắc nhở, thấy thiếu niên đã nhắm mắt lại, tựa hồ sắp ngủ, vội vàng nắm mũi em, dở khóc dở cười bổ sung, “Thế nhưng cũng không thể không ăn gì, để bụng đói ngủ. Đứng lên đi ăn, có nghe thấy không? Tiểu Di, gà trống tơ.”

“Anh nói ai gà trống tơ?” Chu Doãn Thịnh bỗng nhiên mở mắt, xoay người ấn Tiết Tử Hiên xuống sô pha, dùng gối ôm đánh đầu y, khí thế hùng hổ ép hỏi, “Vì sao lại gọi em là gà trống tơ, em đâu có xấu như vậy.”

Tiết Tử Hiên bóp chặt vòng eo gầy gò kia, nửa sủng nịch nửa trêu đùa nói: “Còn nói chính mình không phải gà trống tơ, lúc tức giận sẽ xù lông, khi kiêu ngạo sẽ ưỡn ngực, có cao hứng hay không đều thích nhảy nhót, còn đặc biệt thích gáy, em nhìn xem em hiện tại có giống gà trống tơ không.”

Đang cầm gối ôm đập loạn một trận, động tác Chu Doãn Thịnh hơi hơi cứng đờ.

Tiết Tử Hiên thấp giọng cười, thuận thế chồm người dậy, đặt em lên thảm dùng lực hôn, đầu lưỡi càn quấy ra ra vào vào khoang miệng, càn quét nước bọt trong veo.

“Được rồ, không đùa nữa, mau đứng lên ăn cơm, anh nghe bụng em đang sôi lên rồi kìa.” Hôn xong, hắn nhấc thiếu niên đầy mặt ửng hồng thở hổn hển lên, ôm em đến phòng ăn.

Trên bàn cơm bày mấy món ăn thường ngày, còn đang bốc khói, hiển nhiên vừa hâm nóng xong, quản gia mới là một phụ nữ trung niên thành thật, thấy hai vị cố chủ hành động thân mật, vẫn không hề biểu hiện ra một chút biểu tình quái dị.

Dọn xong đồ ăn, nàng yên lặng rời đi, thuận tiện thông tri tài xế mới đến lái xe ra cửa chính.

Tiết Tử Hiên gắp một khối thịt kho tàu đưa đến trong miệng thiếu niên, sau đó lại gần ngậm cánh môi bóng nhẫy, ôn nhu mà lại thong thả liếm láp, tựa như đang nhấm nháp món ăn mỹ vị nhất.

“Đầu bếp mới tới tay nghề rất không sai.” Nhấm nháp xong, hắn đúng trọng tâm đánh giá.

Chu Doãn Thịnh giống đuổi ruồi bọ, phất phất tay.

“Buổi tối chờ anh.” Tiết Tử Hiên lại hôn hắn vài cái, lúc này mới lưu luyến không nỡ rời đi, mới vừa đi tới cửa, liền thấy Tiết Lý Đan Ny mang theo Tiết Tịnh Y trở lại.

“Tiết Tịnh Y, sao ngươi còn không đi, nhớ rõ trước đó đã đáp ứng ta cái gì sao?” Hắn ngữ khí bình thản mà lại lạnh lùng.

Tiết Lý Đan Ny tựa hồ đang ẩn nhẫn cái gì, nàng vỗ vỗ cánh tay Tiết Tịnh Y trấn an, nói: “Chúng ta trở về thu thập đồ đạc, lập tức đi ngay. Tử Hiên, ngươi đừng chỉ lo giáo huấn muội muội, ngươi có nhớ đã đáp ứng ta cái gì hay không?”

Thanh danh Hoàng Di càng ngày càng vang dội, rất nhiều người đặt hắn ngang hàng cùng nhi tử mà thảo luận, nói hắn có khả năng trở thành một nghệ sĩ đàn dương cầm vĩ đại như nhi tử. Điều này làm cho Tiết Lý Đan Ny thấp thỏm khó an, sợ một ngày nào đó gièm pha của nhi tử cùng Hoàng Nghi bị phơi bày ra ánh sáng.

Nếu như Hoàng Di vẫn không có tiếng tăm gì như trước kia, nàng tuyệt sẽ không kiêng kị, nhưng nhưng hiện tại bất đồng, hắn chói mắt như vậy, ưu tú, rước lấy vô số ánh mắt nhìn chăm chú. Hắn ở bên cạnh nhi tử tựa như một quả bom hẹn giờ, sớm muộn gì cũng có một ngày, công chúng sẽ từ cử chỉ thân mật của bọn họ mà nhìn ra manh mối.

Đến thời điểm bọn họ sẽ nói như thế nào? Tiết Lý Đan Ny thế nhưng dưỡng ra một đứa con đồng tính luyến! Con trai của Tiết Lý Đan Ny cùng con nuôi thế nhưng loạn luân! Tiết Lý Đan Ny đến cùng là dạy con như thế nào, mấy chục năm nàng được giáo dục cao đẳng tất cả đều uổng phí! Tiết Lý Đan Ny là sỉ nhục của Lý gia, nhi tử nàng sinh ra bôi tro trát trấu lên mặt mũi Lý gia……

Những loại ngôn luận mang tính công kích thế này vong vọng trong đầu Tiết Lý Đan Ny, làm nàng ăn không ngon ngủ không yên, nàng sợ hãi hình tượng hoãn mỹ mình kinh doanh nửa đời người sẽ bị nhi tử cùng Hoàng Di hủy hoại trong chốc lát.

Nàng là phu nhân ưu nhã nhất Đế Đô, nhà nghệ thuật nổi danh nhất, người vợ người mẹ hạnh phúc nhất, nàng ném không nổi tất cả những thứ đó! Từ sau khi thi đấu kết thúc, thấy trên báo chí, trên mạng, TV… đưa tin phô thiên cái địa, nàng không hề có một ngày được bình an, e sợ ngày nào đó thấy gièm pha hai người đồng tính xuất hiện trên trang nhất.

Cho nên hôm nay nàng mới xuất hiện ở Tiết trạch, nàng bị nữ nhi thuyết phục, mặc kệ thỏa hiệp không phải biện pháp, khiến Hoàng Di vĩnh viễn biến mất mới là cách giải quyết triệt để nhất.

Tiết Tử Hiên hiển nhiên không nhớ rõ hứa hẹn kia, nhưng hắn cũng không trả lời, đổi giầy xong đi ra ngoài.

Tiết Lý Đan Ny hướng về phía bóng lưng hắn thấp giọng kêu: “Ngươi từng nói sẽ giữ lại mặt mũi cho mình cùng Tiết gia, nhưng ngươi nuốt lời! Ngươi mang theo Hoàng Di chạy tới chạy lui, trước camera thế nhưng lại nắm tay hắn ôm hắn, còn hôn hắn, ngươi là e sợ cho người khác không biết chuyện xấu của các ngươi sao? Ngươi còn có đầu óc hay không? Ngươi có biết làm thế sẽ khiến Tiết gia bị ảnh hưởng như thế nào không?”

Tiết Tử Hiên đột nhiên quay đầu, âm thanh lạnh lùng nói: “Mẫu thân, ta xin khuyên ngài không cần quấy rầy sinh hoạt của ta và Tiểu Di. Bằng không, mọi người còn muỗn qua những ngày an ổn như hiện tại e rằng có chút khó khăn.” Nếu bọn họ cũng như hắn, có kiếp trước ký ức, sẽ biết tư vị sống không bằng chết rốt cuộc là như thế nào.

Khuôn mặt trang điểm tinh xảo của Tiết Lý Đan Ny đã vặn vẹo, nhi tử đây là đang uy hiếp nàng, nàng nổi giận đùng đùng quay về phòng, thấy thiếu nên ngồi trong phòng ăn, đang nhàn nhã thong dong cắn giò heo hầm, hận không thể xé nát đối phương.

Tiết Tử Hiên cùng lại đây, nhạt nhẽo nói, “Các ngươi thu thập xong lập tức đi, trong nhà không có phòng khách.”

Tiết Lý Đan Ny cười lạnh: “Làm sao lại không có phòng khác? Ngươi là muốn đuổi ta?”

“Ta đã cho người dỡ hết giường trong phòng khách, nếu hai người nguyện ý ngủ trên thì cứ tùy ý.” Tiết Tử Hiên làm thủ thế xin cứ tự nhiên.

Tiết Lý Đan Ny bị nghẹn đến mặt xanh tím, liên tục hít sâu mấy cái mới khôi phục bình tĩnh: “Được, chúng ta thu thập hành lý xong sẽ lập tức rời đi. Ngươi muốn đi ra ngoài làm việc thì đi trước đi, không cần lưu lại giám thị chúng ta, ngươi xem chúng ta là trộm sao?”

Tiết Tử Hiên ôm thiếu niên chạy đến xem náo nhiệt vào lòng vỗ về, vẫn chưa có sự định rời đi, hắn làm sao có thể để thiếu niên đơn độc ở chung với hai người kia? Tự nhiên muốn ở bên em, thẳng đến người không liên can rời đi.

Tiết Lý Đan Ny muốn khuyên nhi tử đi trước, lại lo lắng khiến hắn hoài nghi, không thể không cùng Tiết Tịnh Y lên lầu thu thập đồ đạc, hai người thủy chung tìm không thấy cơ hội đơn độc nói chuyện với Hoàng Di, chỉ đành tùy tiện nhặt vài kiện châu báu trang sức, sau đó vội vàng đi khỏi nhà.

Trên đường về nội thành, Tiết Lý Đan Ny nhận được một cuộc điện thoại.

“Thế nào? Xong chuyện rồi chứ?” Giọng Tiết Thụy thật không tốt, quyền lợi của hắn sớm bị nhi tử đào rỗng, những quyết sách lớn nhỏ công ty căn bản không có đường cho hắn lên tiếng, ngay cả trợ lý của hắn cũng trực tiếp gao hết văn kiện quan trọng cho Tiết Tử Hiên ký tên.

Hắn từng rất lo lắng gia nghiệp không ai kế thừa, nhưng nỗi lo lắng đó chỉ tồn tại khi hắn đã già đứng không nổi kìa. Hắn nguyên tưởng rằng bồi dưỡng nhi tử thành tài ít nhất phải cần mười mấy năm, đến lúc đó về hưu là vừa lúc, còn có thể hưởng thụ nhân sinh mấy phen, nhưng mà hiện tại, hắn chính trực tráng niên, còn có rất nhiều khát vọng không thể thi triển, lại bị nhi tử bức đến hoàn cảnh này, hắn thật không cam lòng, rất không cam lòng.

Mấy hôm trước, kế hoạch mua lại và sáp nhập của hắn bị nhi tử phủ quyết. Vì thúc đẩy kế hoạch này, hắn mất ba năm điều nghiên, một khi thành công sẽ dẫn dắt tập đoàn Tiết thị lên một tầng cao mới. Cho dù lực áp xí nghiệp Trung Tín của Tiết Diêm cũng hoàn toàn không thành vấn đề. Nhưng cuối cùng thời khắc biểu quyết, nhi tử bỏ phiếu chống, tất cả cổ đông cũng hùa theo mà bỏ phiếu chống.

Lam đồ vĩ đại hắn miêu tả, bị bọn họ phê không đáng một đồng. Hắn chưa bao giờ cảm giác nhi tử diện mục hung ác như thế, sau khi hội nghị kết thúc, hắn ném chén trà giận dữ quát y cút ra khỏi công ty.

Nhi tử, không nói một lời, chỉ ném cho hắn một ánh mắt đầy khinh miệt và thương hại. Tiết Thụy không có bệnh tim, nhưng hắn cảm giác mình sớm muộn gì sẽ bị chọc tức ra bệnh. Nhi tử bắt đầu thay đổi từ khi Hoàng Di đi đến Tiết gia, y thích tiểu tử kia? Như vậy hắn sẽ phá hủy nó! Hoàng Di chết có thể khiến nhi tử minh bạch, thế giới này sẽ có chuyện y không thể khống chế.

Ánh mắt Tiết Lý Đan Ny hơi hơi tối sầm lại, lắc đầu nói: “Còn không có, vừa vào nhà liền gặp gỡ Tử Hiên, nó nhìn chằm chằm em, em không dễ làm việc.”

“Vậy nhanh chóng làm cho xong chuyện, Tịnh Y đợi không nổi!” Tiết Thụy lớn tiếng thúc giục.

“Vâng, lập tức.” Ngắt điện thoại, Tiết Lý Đan Ny sai tài xế chạy vài vòng quanh nội thành, sau đó quay đầu trở lại Tiết trạch.

Thấy hai người đi mà quay lại, quản gia rất sửng sốt, tiến lên hỏi thăm: “Đại nhân, tiểu thư, sao hai vị lại trở lại?” Dứt lời liền chặn cửa vào phòng khách, thiếu niên đang ở trong nghịch PSP, sợ các nàng làm khó hắn.

Tiết Lý Đan Ny nhếch miệng nói, “Tịnh Y quên lấy tập nhạc, cho nên chúng ta quay lại lấy. Tập nhạc có tới mấy chục cuốn, rất nặng, ngươi đi lên xách giúp nàng.” Cuối cùng vỗ vỗ bả vai nữ nhi, ám chỉ nói, “Con cùng quản gia đi lên lầu, mama mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một lát.”

Tiết Tịnh Y gật đầu, kéo quản gia vẫn do dự không quyết lên tầng hai.

Lúc này Tiết Lý Đan Ny mới đi vào phòng khách, ngồ xuống đối diện Chu Doãn Thịnh: “Con đoạt được giải quán quân thi đấu đàn dương cầm, phần thưởng là cái gì con biết chứ? Mấy hôm trước học viện âm nhạc Curtis gởi thư thông tri tuyển chọn nhập học cho con, con muốn đi sao?”

“Con không muốn rời xa ca ca, hơn nữa con không biết tiếng Anh.” Chu Doãn Thịnh ném PSP xuống, uyển chuyển cự tuyệt.

“Không muốn đi thi con phải ký tên một phần văn kiện nói rõ lý do,” Tiết Lý Đan Ny từ trong túi lấy ra một phần văn kiện, hỏi lại xác nhận, “Con thật không muốn đi?”

“Không muốn, kí tên chỗ nào?” Chu Doãn Thịnh lấy văn kiện ra nhanh tay lật lật, tựa hồ đang tìm chỗ kí tên. Sao hắn có thể không hiểu tiếng Anh chứ? Mấy người Tiết gia ngu xuẩn này cũng quá xem thường hắn, thế nhưng thoải thoải mái mái đưa hiệp nghị hiến tặng nội tạng bằng tiếng Anh cho hắn xem.

Chỉ cần ký tên phần văn kiện này, nếu hắn ngoài ý muốn tử vong, tất cả khí quan có thể ghép tạng đều sẽ quyên tặng cho người cần nó, thân thể bị đào rỗng sẽ bị đưa đến đại học Y, cho sinh viên học giải phẫu.

Hắn không phản đối sau khi chết vì xã hội làm ra cống hiến thích hợp, nhưng bên trong phần văn kiện này ẩn chứa không phải thiện ý, mà là dã tâm. Một khi bác sĩ tuyên bố hắn chết, là thân thuộc, Tiết Tịnh Y có thể được ưu tiên nhận trái tim hắn.

Trước mắt, vấn đề duy nhất bọn họ cần suy xét, là phải làm thế nào để khiến hắn hợp lý hợp pháp chết đi.

Chu Doãn Thịnh hơi suy tư liền có thể nghĩ ra mấy trăm mấy ngàn biện pháp, càng miễn bàn người Tiết gia mánh khóe ngập trời chắc chắn cũng không phải việc khó. Bọn họ có tiền, tự nhiên còn rất nhiều người nguyện ý bán mạng cho họ.

“Ký ở chỗ này, con phả suy nghĩ thật kỹ, sau khi ký tên lại đổi ý liền không còn kịp rồi.” Tiết Lý Đan Ny nhẹ giọng nhắc nhở.

“Không đổi ý.” Chu Doãn Thịnh không lưu tâm cười cười, ký tên xuống chỗ ngón tay Tiết Lý Đan Ny chỉ. Không nói bọn họ có thể giết chết hắn hay không, ngay cả tính hợp pháp của phần văn kiện này, sau khi chân tướng sáng tỏ cũng sẽ bị phủ định, cho nên ký cũng không quan hệ.

Tiết Lý Đan Ny nhiều lần xác nhận sau đó nhanh chóng cất văn kiện vào bao, cùng lúc đó, Tiết Tịnh Y cùng quản gia cũng xách hành lý xuống.

“Mama, đã ổn chưa?” Tiết Tịnh Y lập lờ hỏi thăm.

“Được rồi, không có gì có thể thu thập, đi thôi.” Tiết Lý Đan Ny vẫy tay, nhanh chân đi ra Tiết trạch.