Tiểu Anh Đào - Giang Tiểu Lục

Chương 18




"Trời ơi -"

"Tôi sợ đến mức không dám nói lời nào." Người nọ vừa nói vừa vỗ ngực, hít một hơi thật sâu.

"Bạn trai thật lợi hại!"

"Vớ vẩn, người ta là tình bạn trong sáng mà thôi!"

"Nhưng Lý Sa có phải cố ý không..."

"Ai biết được..."

Đây là những suy đoán cảm tính của người biết chuyện gì đang xảy ra, còn một số người không hiểu rõ thì giống như lạc trong sương mù.

"Chuyện gì vậy?! Chuyện gì xảy ra!"

"Sao Hạ Chí lại đổ nước lên người Lý Sa?!"

Có rất nhiều cuộc thảo luận diễn ra, cả lớp ồn ào như một thành phố sầm uất, chỉ có Tô Hiểu Khinh từ từ đứng lên, ôm Lý Sa đi tới chỗ giáo viên chủ nhiệm để xin nghỉ phép.

Cô ta nắm chặt tay Tô Hiểu Khinh, run giọng hỏi: "Việc của ba tôi..."

"Đừng lo, tôi nhất định sẽ nói những điều tốt đẹp về chú trước mặt ba." Tô Hiểu Khinh nhẹ nhàng mở miệng. Lý Sa đột nhiên thở phào nhẹ nhõm.

"Cảm ơn."

"Là tôi nên cảm ơn cậu, đứa nhỏ ngốc nghếch." Tô Hiểu Khinh giả vờ tức giận chọc chọc cái trán Lý Sa, người sau cụp mắt, lộ ra nụ cười chua xót.

-

Xa Ly Tử chờ chưa đến vài phút đã thấy Hạ Chí chạy tới. Anh thở hổn hển với hai chiếc cặp trên tay.

"Đi thôi."

"Được." Cô nhảy lên ghế sau của Hạ Chí.

Cảnh vật bên đường thay đổi nhanh chóng, Hạ Chí đạp xe rất nhanh, mười phút lái xe bình thường nay đã rút ngắn một nửa, gió lạnh ùa tới, Xa Ly Tử càng lúc càng run rẩy.

Về đến cửa nhà, cô nóng lòng muốn nhảy xuống, vùi đầu vào cặp sách lật tung tìm chìa khóa.

Tuy nhiên, sau khi nhìn qua một lượt vẫn không thấy dấu vết của chìa khóa đâu. Bên trong, bên ngoài gì cũng không thấy.

Xa Ly Tử vội vàng lấy hết đồ trong túi ra.

"Sao vậy? Không thấy chìa khóa à?" Hạ Chí nhíu mày hỏi Xa Ly Tử đang lật tung mọi thứ trên mặt đất, cuối cùng tuyệt vọng ngẩng đầu lên.

"Có thể là tớ quên mang theo." Nói xong, cô không kìm được mà bật khóc, đơn giản ngồi dưới đất vùi đầu vào tay, hai vai run rẩy.

"Sao tớ xui xẻo vậy chứ—"

"Sao gần đây xảy ra nhiều chuyện như vậy, sao cuộc sống của tớ lại biến thành thế này, thật sự không thể nào hiểu nổi mà!"

Cô ngồi khóc thút thít, cả người ướt đẫm, tóc thì dính chặt vào nhau, chật vật đến đáng thương.

Từ nhỏ đến lớn Hạ Chí chưa nhìn thấy Xa Ly Tử như thế này, dù bị Phạm Nhiêu Nhiêu đuổi đánh khắp sân thì cô vẫn la hét, nhảy nhót lung tung.

Sự đau khổ không thể nói nên lời lan tỏa khắp cơ thể, Hạ Chí không kiềm chế được mà ngồi xổm xuống ôm cô vào lòng.

"Đừng khóc, để thêm lát nữa cậu sẽ cảm lạnh mất, vào nhà tắm nước nóng thay quần áo sạch sẽ đi."

"Tớ hứa với cậu, chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra nữa."

Anh nhẹ giọng an ủi. Xa Ly Tử sau khi khóc xong, bị anh ôm thế này đột nhiên cảm thấy có chút khó chịu.

Cô nhẹ nhàng đẩy Hạ Chí ra, sau đó đứng lên lau nước mắt, nức nở nói: "Được rồi, mau vào nhà cậu đi, tớ sắp lạnh chết rồi."

Trong nhà Hạ Chí không có ai, cha mẹ đã đi du lịch. Mẹ định đưa anh đi cùng nhưng bị từ chối.

Lúc đang run lên vì lạnh, trong lòng Xa Ly Tử vẫn còn thời gian để phàn nàn rằng Hạ Chí có phúc mà không biết hưởng.

"Tớ lấy quần áo và khăn tắm mới để vào phòng tắm, cậu cứ trực tiếp dùng nước nóng." Giọng của Hạ Chí đột nhiên vang lên bên tai, anh đứng ở cửa phòng tắm gọi cô. Xa Ly Tử lập tức chạy tới.

"Được." Cô gật đầu lia lịa, sau đó xoay người đi vào phòng tắm.

Quần áo ướt lần lượt được cởi ra, nước nóng rửa sạch trên da thịt lạnh lẽo, cả người lập tức có cảm giác như được sống lại. Xa Ly Tử nhắm mắt, thở dài đầy hài lòng.

Bên cạnh có rất nhiều đồ dùng vệ sinh cá nhân. Xa Ly Tử mở nắp ngửi, rồi lấy một chai dầu gội có mùi hương dễ chịu đổ vào lòng bàn tay.

Sau khi tắm, Xa Ly Tử lau khô bằng khăn lớn. Lúc này đây cô cảm thấy ấm áp toàn thân.

Xa Ly Tử mặc bộ quần áo mà Hạ Chí đã chuẩn bị cho mình, là bộ quần áo cũ của anh, có lẽ là của mấy năm trước. Đó là một chiếc áo len màu be rộng rãi, mềm mại cùng quần vải bông màu xám. Xa Ly Tử mặc vào cũng không lớn hơn bao nhiêu.

Cô xắn tay áo, dáng người phản chiếu trong gương phủ đầy sương mù, thoạt nhìn quần áo rộng thùng thình, trông có vẻ lười biếng và giản dị.

Phương Vịện có con mắt chọn trang phục rất tốt, chất lượng xịn xò, kiểu dáng đơn giản, tay nghề thủ công xuất sắc, cho dù trải qua bao lâu cũng không lỗi mốt, nhưng nó đã làm giảm đi một chút vẻ trẻ con thường ngày của Xa Ly Tử.

Bất giác có sự thành thục của một cô gái trưởng thành.

Khi Xa Ly Tử mở cửa đi ra, Hạ Chí vô tình nhìn sang, động tác uống nước cứ như vậy dừng lại.

Cô đang lau đầu, khuôn mặt trắng như tuyết bị khăn lớn che đi trông nhỏ hơn rất nhiều, cô cởi đồng phục học sinh ra, cái đầu bù xù trẻ con năm xưa dường như biến mất, lộ ra dáng vẻ của một cô gái.

Lòng Hạ Chí rung động, anh vội vàng nhìn sang chỗ khác.

Đáng chết, đúng là thấy quỷ mà.

Bầu không khí xung quanh có chút kỳ lạ, nhưng Xa Ly Tử không để ý.

"Hạ Chí, máy sấy tóc của cậu ở đâu?" Khăn ướt trên đầu, rất dính, rất khó chịu.

Căn phòng có máy sưởi, cô cảm thấy thoải mái hơn ngay sau khi tắm. Tinh thần cũng phấn chấn hơn lúc nãy.

"Tớ tìm giúp cậu." Hạ Chí đặt chiếc cốc trên tay xuống, đi về phía phòng khách, khi đi ngang qua Xa Ly Tử anh đột nhiên dừng chân, một mùi hương quen thuộc xộc vào mũi.

"Cậu dùng dầu gội của tớ à?" Anh nghiêng người hỏi cô, cảm xúc khó hiểu lan tràn trong lòng.

"Của cậu hả?" Xa Ly Tử nhìn anh với vẻ vô tội, nhặt vài sợi tóc đưa lên mũi ngửi.

"Thảo nào, tớ thấy mùi hương này rất dễ ngửi. Hóa ra là do tớ ngửi thấy trên người cậu rất nhiều, riết rồi quen luôn..." Cô tự lẩm bẩm một mình, Hạ Chí lướt nhanh qua người cô.

"Đây." Anh cầm máy sấy tóc tới, Xa Ly Tử đưa tay ra nhận lấy.

Trong phòng khách vang lên tiếng ồn ào, Hạ Chí tiếp tục dựa vào cửa, cầm ly uống nước, chất lỏng lạnh lẽo tiến vào cổ họng, cảm xúc xa lạ cũng dần dần bị đè nén.

Xa Ly Tử sấy tóc xong không khí yên tĩnh trở lại, cô cuộn dây điện gọn gàng quanh thân máy rồi nhét vào ngăn tủ.

Những sợi tóc dài rải rác, một vài sợi tuột khỏi vai, khẽ rơi xuống sau lưng cô.

Xa Ly Tử thường buộc tóc đuôi ngựa, hiếm khi xõa tóc, không ngờ xinh đẹp đến lạ.

Khuôn mặt càng nhỏ càng thanh tú bị che bởi những sợi tóc, cả người cũng có chút dịu dàng, trầm mặc.

Hạ Chí đặt canh gừng trong tay trước mặt cô.

"Uống đi, đừng để bị cảm."

Xa Ly Tử bất ngờ cau mày, vừa định nói thì Hạ Chí nói thêm: "Nấu với coca uống rất ngon."

"Thật không?" Cô cầm lấy cái cốc trước mặt, đặt nó dưới mũi để ngửi.

"Ừ." Hạ Chí nhìn đỉnh đầu đầy tóc của cô, cảm giác hơi ngứa tay.

Xa Ly Tử cầm chiếc cốc còn hơi nóng nhấp một ngụm, hơi ấm bao trùm lấy cơ thể cô, cảm giác ớn lạnh dường như bị xua tan không còn dấu vết. Cô uống cạn, chợt nhớ ra điều gì đó, ngẩng đầu lên chân thành cảm ơn Hạ Chí.

"Tiểu Hạ, cảm ơn cậu."

Cảm ơn cậu đã ở bên cạnh lúc tớ cần nhất, cảm ơn cậu đã luôn ghi nhớ sở thích của tớ, cảm ơn cậu đã tốt với tớ như vậy.

Ánh mắt Xa Ly Tử vô cùng chân thành, nhìn vào đôi mắt to đen láy của cô, Hạ Chí mất tự nhiên nhìn đi chỗ khác, vành tai hơi đỏ lên.

"Giữa chúng ta còn nói cảm ơn..."

"Không, cậu vẫn luôn chăm sóc tớ như thế này, tớ rất cảm động."

Xa Ly Tử cong mắt cười, như thể có những vì sao trong mắt.

Hạ Chí rốt cuộc không nhịn được cúi người vò đầu của cô.

"Thế thì sau này cậu phải ngoan, như thế tớ sẽ rất biết ơn."

"Vớ vẩn! Tớ luôn ngoan, được chứ?"

"Ừ, đứa trẻ ngoan."

Xa Ly Tử cầm di động gọi cho Phạm Nhiêu Nhiêu, sau khi giải thích sự việc, cô vội vàng kết thúc cuộc gọi. "Này, vậy con cứ ở nhà Hạ Chí, bữa tối thì tự giải quyết đi. Mẹ ở đây vừa vặn có một vài bệnh nhân cần cấp cứu, phải muộn mới có thể về nhà. Lúc đó mẹ sẽ đến đón."

Xa Ly Tử nhìn màn hình điện thoại di động đen thui.

"..."

Cô ngẩng đầu nhìn Hạ Chí, đáng thương nói. "Tớ là đứa trẻ được nhặt từ thùng rác à?"

"Không." Hạ Chí cười rạng rỡ, nháy mắt với cô. "Cậu là một đứa trẻ ngoan ~"

"..." Cuối cùng Hạ Chí là người làm bữa tối, với món mì cà chua trứng rắc hành lá và ớt bột, trông rất hấp dẫn. Xa Ly Tử ngồi ăn đến đỏ bừng cả môi.

"Còn ngon hơn cả món mẹ tớ nấu!" Cô ăn ngấu nghiến nhưng cũng không quên dựng ngón tay cái với Hạ Chí: "Hạ Chí, cậu có tiềm năng trở thành một người đàn ông tốt."

Hạ Chí lẩm bẩm hai câu, đứa trẻ Xa Ly Tử không nghe rõ, vểnh tai lên hỏi lại. "Cái gì?!"

"Không có gì." Anh cụp mắt xuống, âm thầm đáp, đàn ông tốt là hoàn toàn phân thành với từng đối tượng. Nếu là một cô gái khác, anh nhất định sẽ không đủ kiên nhẫn để nấu mì cho cô.

Sau khi ăn cơm xong, hai người ngồi trên thảm trong phòng khách để làm bài tập, bàn trà rất lớn, thoải mái hơn nhiều so với bàn chỉ chứa được một người trong phòng Hạ Chí.

Đèn phía trên rất sáng, căn phòng ấm áp, trước đây những vấn đề chỉ biết vò đầu bứt tai thì giờ có thể giải quyết bằng cách dùng cùi chỏ đẩy người bên cạnh.

Tâm trạng thoải mái thì cơ thể cũng dễ chịu.

Xa Ly Tử tràn ngập hạnh phúc.

Nhưng Hạ Chí có chút lơ đễnh cả đêm.

Mùi hương của người bên cạnh không ngừng xộc vào mũi, mùi quen thuộc dễ dàng phá vỡ phòng ngự của anh, nhưng người trước mắt so với trước kia có chút khác biệt.

Những cảm giác xa lạ quẩn quanh trong cơ thể bấy lâu nay cứ lớn dần, dồn lại từng chút một khiến anh khó tập trung.

Một lúc sau, trong phòng khách yên tĩnh vang lên tiếng răng rắc.

Hạ Chí nặng nề đặt cây bút trên tay xuống.

Xa Ly Tử bối rối quay đầu nhìn.

"Tớ đi tắm!" Anh đột ngột đứng dậy và nói, không đợi Xa Ly Tử trả lời anh đã lao vào phòng tắm, sau đó quay vào phòng ngủ và bước ra ngoài với một bộ quần áo.

Xa Ly Tử: "..."

Khi Hạ Chí trở lại với hơi nước khắp người, anh đã từ một cậu bé mặc đồng phục học sinh biến thành một mỹ nam thơm tho.

Đầu tóc ướt át, trên người là chiếc áo len và quần dài sáng màu, trên cơ thể có mùi thơm giống cô.

"Sao tự nhiên cậu lại chạy đi tắm?" Xa Ly Tử chống cằm hỏi.

Hạ Chí không nhìn cô, nghiêm túc nhìn quyển sách mặt, trả lời mà không ngẩng đầu lên. "Đi tắm tinh thần sẽ thoải mái hơn."

"Ồ..." Xa Ly Tử gật đầu, sau đó rũ mắt xuống chuyên tâm làm đề. Hạ Chí nhìn cô một cách kín đáo.

Trong mũi vẫn còn một mùi thơm nhẹ thoảng qua, không biết là trên người cô hay trên người mình mà cảm giác khác lạ ban nãy đã nhạt đi một chút.

Cảm giác vẫn khác so với trước đây, nhưng trái tim anh đã bình tĩnh hơn.

Sắc mặt Hạ Chí mềm mại, khóe miệng lộ ra ý cười nhàn nhạt.

Cả hai lặng lẽ làm bài tập về nhà, khi đồng hồ trên tường lặng lẽ chỉ đến 10 giờ, Xa Ly Tử không khỏi ngáp dài.

Lăn lộn nửa ngày, ăn uống no say cơ thể nay đã mệt mỏi, viết xong câu hỏi cuối cùng Xa Ly Tử không nhịn được nghiêng đầu nằm xuống bàn.

Tiếng thở đều đều vang lên, vốn tưởng rằng cô chỉ ngủ một xíu, nào ngờ mãi không có động tĩnh gì.

Hạ Chí làm bài tập xong, yên lặng ngắm nhìn dung nhan khi ngủ say của cô, trong chốc lát anh vươn ngón tay ra chọc vào gò má mềm mại của cô.

Không có phản ứng, anh không thể không chọc một lần nữa.

Gò má trắng nõn hõm xuống một mảnh, giống như một cái lúm đồng tiền nhỏ mềm mại. Xa Ly Tử vẫn ngủ say. Hạ Chí thu ngón tay, lặng lẽ thở ra một hơi.

Anh đứng dậy, suy nghĩ một lúc rồi cúi người nhấc thân thể nhỏ nhắn của cô lên khỏi thảm, đặt xuống sofa bên cạnh.

Xa Ly Tử dường như không hề tỉnh, đầu khẽ nhúc nhích rồi tiếp tục chìm vào giấc ngủ. Hạ Chí nhìn cô vài giây, từ trong phòng lấy ra một cái chăn dày, cúi người cẩn thận đắp lên người cô.

Hạ Chí thu tay, bất giác nhìn khuôn mặt đang say ngủ của cô. Xa Ly Tử rất ngoan khi đã ngủ say, cô không quậy như thường ngày, an an tĩnh tĩnh, khiến trái tim người khác trở nên mềm mại.

Anh quan sát một lúc, sau đó đứng dậy tắt đèn trong phòng khách, thay vào đó là ánh sáng màu cam ấm áp, cả phòng khách đều chìm trong ánh sáng dịu êm, trong ánh đèn mờ ảo. Hạ Chí nhìn Xa Ly Tử ngủ ngon dường như càng an ổn thêm vài phần.

Anh ngồi trên tấm thảm cạnh cô, đeo tai nghe, bật máy tính bảng lên chơi game, trước mặt anh là một cuộc chiến căng thẳng và đầy màu sắc, còn sau lưng anh là gương mặt đang yên bình ngủ say của cô.

Hạ Chí chỉ hy vọng khoảnh khắc này sẽ lâu hơn một chút, lâu hơn một chút.

Phạm Nhiêu Nhiêu và Xa Gia Tuấn quay về lúc 11 giờ tối, sau khi Hạ Chí mở cửa, cả hai liên tục cảm ơn anh, sau đó nhìn lướt qua anh và dừng trên Xa Ly Tử, người đang ngủ rất ngọt trên sofa.

"Tiếu Tiếu? Tiếu Tiếu-" Phạm Nhiêu Nhiêu gọi cô. Hạ Chí đứng bên cạnh thấy không đành lòng, ngón tay giật giật, cuối cùng vẫn lấy lại bình tĩnh.

Xa Ly Tử từ trong mơ tỉnh dậy dụi dụi mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn và bầu bĩnh có chút mơ hồ. "Mẹ..."

"Đi thôi, về nhà ngủ nào." Phạm Nhiêu Nhiêu đỡ cô dậy.

Xa Ly Tử loạng choạng đứng trên mặt đất, khi quay người rời đi, cô bất chợt vẫy tay với Hạ Chí. "Tạm biệt Tiểu Hạ."

"Ngủ ngon." Hạ Chí nhìn cô nói nhỏ.

Xa Ly Tử về đến nhà liền ngã trên giường ngủ thiếp đi. Hạ Chí nhắm mắt thật lâu không ngủ được.

Hình ảnh hôm nay tái hiện lại trong tâm trí, Xa Ly Tử trong bộ quần áo của anh, cùng với hương thơm khi vừa mới tắm xong, mái tóc xõa tung xinh xắn và dễ thương.

Và một Xa Ly Tử mềm mại và nhỏ nhắn nằm trong vòng tay anh.

Một cảm xúc kỳ lạ cuộn trào trong cơ thể, từ đâu đó có thứ gì kỳ lạ truyền đến. Hạ Chí đột nhiên mở mắt ra, sắc trời đã sáng hẳn.

Anh ngay lập tức nhấc chăn bông, sau đó che mặt kêu lên một tiếng

Sáng sớm Xa Ly Tử đi ra ngoài nhưng không thấy bóng dáng của Hạ Chí đâu. Hôm qua xe đạp của cô không mang về, giờ đang trông chờ vào việc anh đưa mình đến trường.

Khu này là khu dân cư, mỗi nhà đều có sân riêng, cách nhau không xa, Xa Ly Tử đi vài bước là đến cửa nhà Hạ Chí.

"Hạ Chí? Hạ Chí—" Cô hét lên, kiễng chân nhìn vào trong qua cánh cổng chạm khắc. Trong sân, Hạ Chí đang phơi khăn trải giường.

"Này? Sáng sớm giặt chăn làm gì vậy?" Xa Ly Tử nghi ngờ hỏi. Hạ Chí nhanh chóng cất chậu, trở vào nhà lấy cặp sách đi ra ngoài.

"Đi thôi, đừng đến muộn." Anh chặn ánh mắt của Xa Ly Tử, đẩy xe đạp ra. Xa Ly Tử ngoan ngoãn leo lên túm lấy quần áo của anh.

"Sao cậu lại giặt chăn?" Cô vẫn khăng khăng hỏi câu này. Xa Ly Tử ngu ngốc không để ý đến cử động cứng ngắc của người trước mặt.

"Thích vậy, sao cậu hỏi nhiều thế hả!" Hạ Chí nghiến răng nghiến lợi mắng cô, còn Xa Ly Tử thì hậm hực mếu máo.

"Tớ chỉ hỏi vậy thôi, cậu làm gì mà phải hung dữ thế..."

"Tớ không có." Hạ Chí thấp giọng một cách mất tự nhiên.

"Cậu có!"

"Im đi."

Cuối cùng thì Xa Ly Tử cũng im lặng.

Hạ Chí thở phào nhẹ nhõm.

Khi đến trường hai người đã bị mọi người soi mói, sự việc chiều qua đã nhanh chóng lan ra toàn khối.

Hạ Chí được coi là người nổi tiếng ngay từ năm đầu cấp 3. Anh đã đại diện cho học sinh năm nhất phát biểu trước toàn trường vào đầu năm học, vẻ ngoài điển trai và điểm số xuất sắc của anh đều thu hút sự chú ý.

Có thể nói, anh dội cả xô nước vào một cô gái cùng lớp không thương tiếc đã thu hút sự tò mò của rất nhiều người, ai cũng không khỏi xuýt xoa.

Hôm qua Xa Ly Tử nghe Hạ Chí nói người dội nước lên người mình là Lý Sa, kết quả là sự cố ở phòng dụng cụ cũng đã tìm ra đáp án.

Lý Sa chưa từng tiếp xúc với cô, trong đầu cô chợt nảy ra một ý tưởng mơ hồ. Xa Ly Tử lắc đầu xua tan suy đoán vô căn cứ.

Ngồi vào lớp không lâu Xa Ly Tử nhận được sự quan tâm từ mọi người, ngoài việc quan tâm bọn họ còn đồn thổi về mối quan hệ giữa cô và Hạ Chí.

"Hạ Chí trút giận giúp tôi chẳng phải là chuyện bình thường à?" Xa Ly Tử ngây người ra, mặc dù có chút bất ngờ trước hành vi dội cả xô nước lên người Lý Sa, nhưng cô càng cảm động và biết ơn anh hơn.

Cảm giác thực sự tuyệt vời khi có người đứng lên giúp bạn trút giận khi bị bắt nạt.

Chính vì vậy tối hôm qua cô mới trịnh trọng cảm ơn Hạ Chí.

"Được, được..." Mọi người cứng họng trước thái độ tự nhiên và thẳng thắn của cô. Nghĩ theo cách này, có vẻ như những gì Xa Ly Tử nói không phải là không có lý, là bọn họ không trong sáng!

"Ly tử, cậu không bị cảm chứ? Mùa đông rồi đấy." Tần Tiểu Đồng nhéo nhéo mặt cô một cách quan tâm. Xa Ly Tử lắc đầu, đôi mắt sáng ngời.

"Không! Lúc về tôi đã tắm ngay nước nóng!"

"A--" Một tiếng hắt xì hơi đột ngột truyền đến cách đó không xa, mọi người quay đầu nhìn, Lý Sa lúng túng hít mũi.

"Chậc chậc chậc chậc..." Tần Tiểu Đồng nói nhỏ: "Thật là ác giả ác báo."

"Được rồi, học thôi." Xa Ly Tử nói nhỏ, đẩy cô ấy về chỗ ngồi.

Cả ngày thanh tĩnh, bởi vì có lãnh đạo đến kiểm tra nên mọi người đều rất yên lặng, tan học cũng là một ngày cuối tuần hiếm có.

Tuần này thật dài lê thê. Xa Ly Tử đã trải qua đủ thứ chuyện chỉ trong vòng năm ngày, chúng khiến cô kiệt quệ cả về thể chất lẫn tinh thần.

Đột nhiên, hai ngày không được nghỉ ngơi, Xa Ly Tử chỉ muốn nằm trên giường say sưa mơ mộng.

Buổi sáng cô ngủ cho đến khi mặt trời mọc, dậy ra đầu ngõ ăn tô bún bò, buổi chiều thì nghịch điện thoại và chơi game, đến tối thì bắt đầu dậy làm bài tập về nhà.

Ngày hôm sau lặp lại cuộc sống của ngày hôm qua.

Mãi đến thứ 2, khi đến trường Xa Ly Tử mới phát hiện ra rằng mình đã không gặp Hạ Chí hai ngày.

Trước đây thì không có gì lạ, nhưng kể từ học kỳ này quan hệ giữa hai người rõ ràng là thân thiết hơn trước một chút, cũng hiếm khi không gặp nhau một thời gian dài như vậy.

Sáng sớm, khi nhìn thấy Hạ Chí đứng đó, Xa Ly Tử chợt cảm thấy niềm vui gặp mặt sau một thời gian xa cách.

"Hạ Chí! -" Cô đạp xe chạy nhanh đến. Hạ Chí đứng thẳng dậy nhìn sang.

"Chào buổi sáng!" Trên mặt Xa Ly Tử tràn đầy ý cười, đôi mắt sáng ngời, sương sớm buổi sáng mùa đông dường như cũng bị xua tan đi một ít.

"Chào buổi sáng." Giọng Hạ Chí có chút vui mừng, nhìn thấy cô tràn đầy năng lượng tâm trạng anh tự động tốt lên.

Hai người cùng nhau đạp xe đến trường, dọc đường Xa Ly Tử vui vẻ tán gẫu, Hạ Chí thỉnh thoảng chêm vào vài câu.

Sau một ngày cuối tuần, Xa Ly Tử rõ ràng đã có tinh thần tốt hơn, những điều không vui trước đó dường như đã được quên đi.

Hạ Chí thấy cô và Phương Tiểu Hổ thảo luận về truyện tranh một cách nhiệt tình, lần đầu tiên anh thấy tâm tình vui vẻ.

Tiết học đầu tiên vào buổi chiều là môn vật lý, Xa Ly Tử rõ ràng đang rất phấn chấn, nhưng đúng như dự đoán, giáo viên tiếp tục gọi cô đứng dậy trả lời câu hỏi.

Xa Ly Tử miễn cưỡng vượt qua ải.

Tuy nhiên, không lâu sau cô tiếp tục bị gọi, Xa Ly Tử nhìn đề bài trên bảng, khóc không ra nước mắt.

Đây là một điểm kiến ​​thức tương đối khó nhằn, ngoại trừ một số người đạt điểm vật lý tốt, nói chung là không ai làm được, huống chi là một người đội sổ như Xa Ly Tử.

Trong khi cô đang lúng túng đứng đó, Hạ Chí đột nhiên đứng lên nói với vẻ mặt bình tĩnh. "Thưa thầy—"

"Cậu ấy không làm được đâu, em thấy đừng nên lãng phí thời gian."

"Đề này cứ để em giải giúp cậu ấy."

Hạ Chí tính toán câu trả lời một cách có phương pháp, rồi lặng lẽ đứng đó nhìn thầy. Giáo viên vật lý yên lặng giây lát, vài giây sau đưa tay đẩy mắt kính, nhìn hai người đứng phía dưới rồi xua tay.

"Đáp án đúng, ngồi xuống đi." Nói xong, ông nhìn về phía Xa Ly Tử phía sau. "Em cũng ngồi xuống đi."

Xa Ly Tử như được đại xá, cụp mắt từ từ ngồi xuống, bên tai lại nghe giáo viên nói tiếp: "Lần sau hỏi ai không trả lời được thì đứng lớp nhé!"

"Nếu người khác trả lời thì đó là việc của người khác!!"

Xa Ly Tử sợ tới mức trái tim run rẩy, cầm bút vẽ lung tung trên sách, nghĩ rằng cuộc sống sắp tàn rồi.

Hốc mắt có chút nhức, Xa Ly Tử khịt khịt mũi, lấy lại tinh thần nghe giảng bài.

Ngay khi tiếng chuông báo giờ tan học vang lên, giáo viên cầm bài giảng đi ra ngoài, Hạ Chí lập tức giơ chân đuổi theo.

Người đến người đi đầy trên hành lang, cho tới khi đến chỗ cầu thang anh mới tăng nhanh bước chân. "Thầy Phương -"

"Hả? Là Hạ Chí à, có chuyện gì vậy?" Hạ Chí có thành tích rất tốt, các giáo viên bộ môn thiên vị anh hơn, lúc nói chuyện cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều, khác hẳn với giọng mắng Xa Ly Tử vừa rồi.

"Chuyện là thế này, em muốn hỏi sao gần đây mọi người hay gọi Xa Ly Tử đứng dậy trả lời câu hỏi vậy ạ?" Vẻ mặt Hạ Chí rất bình tĩnh, nhưng giọng nói có chút ngoan ngoãn hơn bình thường.

Nói xong, anh liền giải thích: "Vì em và cậu ấy là hàng xóm của nhau, nên thường giúp cậu ấy học bài. Em biết cậu ấy học lệch khá nghiêm trọng, khó có thể thay đổi trong một sớm một chiều."

"Hả? "Giáo viên vật lý rất ngạc nhiên. Ông đẩy kính, mở miệng. "Này là do lớp trưởng các em nói mà? Nói rằng Xa Ly Tử đã rất chăm chỉ học tập mỗi ngày, hy vọng chúng tôi sẽ gọi em ấy đứng dậy trả lời câu hỏi, tạo cho em ấy sự tự tin, đặc biệt dặn tôi không để người khác biết."

Hạ Chí dừng lại hai phút giây, sau đó nở nụ cười, trên mặt không có tia khác thường nào.

"À, ra là vậy. Nhưng trong thời gian ngắn chắc chắn sẽ không thể nào thấy được sự tiến bộ của cậu ấy, với lại mấy ngày trước cậu ấy đang bắt đầu có hứng thú học tập thì bị mấy câu hỏi đánh cho nhụt chí rồi."

"Đó là lý do tại sao em đến đây hỏi thầy lý do cụ thể." Anh đáp lại với một khuôn mặt khiêm tốn và lễ phép.

"Thì ra là vậy..." Giáo viên vật lý gật đầu, bừng tỉnh đại ngộ: "Vậy thì lần sau không gọi em ấy nữa, giúp thầy chuyển lời tới em ấy, bảo em ấy đừng nản lòng, hãy cố gắng lên."

Ông vỗ vỗ Hạ Chí.

Hạ Chí gật đầu, chờ ông đi rồi ý cười trên mặt cũng biến mất, hai mắt thâm thúy ngưng trọng.