Tiểu Anh Đào - Giang Tiểu Lục

Chương 40




[Thao tác không rõ ràng nhưng tôi quyết thành fans của gương mặt này ah ah ah anh ahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh. ]

[Thành thật mà nói, đây là người đẹp nhất mà tôi từng thấy ở một tuyển thủ thể thao điện tử]

[Cảm giác muốn yêu...]

[Nhất định phải theo dõi trò chơi này! Đối với khuôn mặt này tôi muốn nhìn trực tiếp! ]

Hầu như tất cả mọi người đều chú ý đến ngoại hình của người đi đường giữa, ngoại trừ hai bình luận chua ngoa và chế giễu, về cơ bản họ đều ngạc nhiên trước ngoại hình xuất sắc của người mới.

Thậm chí, nhiều người đã cắt riêng ảnh cá nhân của Hạ Chí làm băng rôn, đổi màn hình điện thoại chỉ trong vài phút.

So với làng giải trí, thể thao điện tử vẫn chưa được phổ biến, nên việc này cũng không gây ra nhiều chấn động. Xa Ly Tử không hề biết rằng mình có một nhóm đối thủ tiềm tàng.

Không có thông tin nào về Hạ Chí bên phía đội được tiết lộ, chỉ có một tấm áp phích đại diện rằng họ có thêm thành viên mới, còn lại hoàn toàn trống không.

Sự tò mò giống như mèo cào, ai cũng mong chờ ngày thi đấu, khi mùa giải bắt đầu Hạ Chí đã trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.

Ngày thi đấu cuối cùng đã đến.

Trùng hợp hôm ấy là thứ 2, Xa Ly Tử xin nghỉ sớm để đến thành phố S, nơi tổ chức cuộc thi.

Vé được đặt trực tuyến trước đó. Trước khi xác nhận hành trình Xa Ly Tử đặc biệt hỏi Hạ Chí xem mình có thể đến đó không, lần đầu tiên người luôn tỉnh táo nay lại trầm mặc một lúc mới trả lời.

"Đừng đến."

"Tại sao?" Xa Ly Tử nghi ngờ hỏi.

"Anh e rằng."

"Sợ em ở dưới đó sẽ khiến anh khó tập trung."

Xa Ly Tử không nói với ai về điều này, một mình đến thành phố xa lạ với chiếc cặp sách trên lưng.

Địa điểm tổ chức cuộc thi là Tòa nhà Plaza ở trung tâm thành phố S. Có rất nhiều người đứng bên ngoài, các nhóm nữ sinh cầm băng rôn, hình dán trên mặt và những chiếc kẹp tóc dễ thương trên đầu.

Ngoài ra còn có những cô chú, cậu thiếu niên trẻ tuổi

Nhìn chung không khí rất là sôi động. Xa Ly Tử không ngờ sẽ có nhiều người chú ý đến cuộc thi này như vậy.

Soát vé đi vào, bên trong giống như một lễ đường, chính giữa sân khấu bày biện máy tính, phía sau là một màn hình lớn.

Xa Ly Tử tìm chỗ ngồi xuống.

Bên cạnh là một vài cô gái nhỏ, từ lúc bước vào cho tới khi bắt đầu họ luôn trò chuyện sôi nổi, bàn tán ai ai, sự phấn khích trong mắt họ gần như muốn trào ra.

Bình luận viên bước ra, sau vài câu nói đùa một hiệu ứng âm thanh cực lớn vang lên bên tai, sau đó các thành viên trong đội tiến vào sân khấu.

Anh mặc đồng phục, áo khoác xanh trắng, sau lưng có in logo của đội, mặt mày có thể nói là đẹp trai, trên gương mặt không có nhiều biểu cảm nhưng dù vậy anh vẫn rất nổi bật giữa các đồng đội của mình.

Khoảnh khắc máy quay cắt ngang người anh, tiếng la hét nhanh chóng vang lên từ bên dưới.

Xa Ly Tử nhìn lên màn hình lớn, trên đó hiện ra khuôn mặt của Hạ Chí, các đường nét trên khuôn mặt được phóng to vô số lần, chói lóa khiến người ta không thể rời mắt.

Đối tượng bàn tán của các cô gái nhỏ lập tức chuyển sang anh.

"Tôi muốn trèo tường."

"Xin lỗi nữ thần của tôi..."

"Em trai thật đẹp. Woo woo woo"

"Không biết kỹ năng thế nào?"

"Tôi hy vọng đây không phải là một kẻ vô tích sự chỉ có khuôn mặt!"

"Chuyện này không có khả năng. Người được EDA chọn phải có sức mạnh nhất định."

Nghe xong Xa Ly Tử khịt mũi, tự đắc nâng cằm: "Anh ấy rất lợi hại."

"Hả?" Vài người quay đầu nhìn cô với ánh mắt ngạc nhiên.

Trong số đó có một cô bé trông như học sinh trung học, nhìn cô từ trên xuống dưới: "Chị ơi, sao chị biết?"

Xa Ly Tử đảo mắt, cười ranh mãnh, vẻ mặt tự tin. "Đơn giản là biết chắc chắn vậy thôi."

"Cắt..." Mấy người bên cạnh trợn mắt nhìn cô.

Tại thời điểm này, tất cả mọi người trên sân khấu đã chọn xong tướng, trò chơi sắp bắt đầu. Xa Ly Tử ngồi cách sân khấu không xa, có thể nhìn thấy bóng dáng của Hạ Chí, khuôn mặt mang theo vẻ nắm chắc chiến thắng.

Xa Ly Tử tin.

Anh chắc chắn sẽ thắng.

Bản đồ và tướng bắt đầu xuất hiện trên màn hình lớn, khoảnh khắc an tĩnh chỉ vài chục giây trước mắt đã biến thành một hình ảnh chói mắt.

Những hiệu ứng âm thanh, những lời bình luận cứ văng vẳng bên tai. Xa Ly Tử hết sức mở to mắt nhưng vẫn không hiểu phía trên là thứ gì.

Cô vẫn đang chăm chú nhìn, khi những làn sóng màu sắc lóe lên những lời cảm thán bên tai ngày càng lớn, cuối cùng toàn trường sôi trào, biến thành những tiếng la hét.

Xa Ly Tử cảm thấy tim mình đập một cách hăng hái, cơ thể tràn đầy khí huyết, các cô gái nhỏ và bình luận viên bên cạnh đều phát cuồng.

"Hạ Chí thu hoạch thêm một đầu!"

"Không đúng! Là double kill!!"

Âm ly phát ra tiếng rè vì âm lượng quá lớn, má của bình luận viên đỏ bừng, anh ta không thể kìm chế được sự phấn khích của mình.

"Hạ Chí chỉ dựa vào chút HP thực hiện thành công một đợt di chuyển vị trí cool ngầu, tung ra đòn duoble kill đánh bại hai tướng."

"Ba thành viên khác cùng nhau tấn công băng trụ!"

"Thất bại của UZ đã được định sẵn!"

"Bùm!" Khi giọng của bình luận viên vừa dứt trên không trung vang lên một tiếng nổ, giữa màn hình xuất hiện một trận thắng lớn.

Chúc mừng.

"EDA!"

"Hạ thần!"

"Hạ thần!"

"Hạ thần!"

Vào lúc này, có vẻ như cuối cùng cô cũng hiểu được ý nghĩa của thể thao điện tử.

Hai mắt Xa Ly Tử cay cay nhìn chàng trai đang ngồi trước máy tính tháo tai nghe. Anh đưa tay xoa cái cổ mỏi nhừ, đối mặt với tiếng hoan hô của khán giả khóe miệng khẽ co giật.

Đôi mắt lạnh lùng dịu đi một chút.

Bên tai vẫn vang lên những tiếng hò reo, khi Hạ Chí đứng dậy bắt tay đối phương thì mọi người hò reo càng thêm nhiệt tình. Hai tay Xa Ly Tử đặt trên đầu gối đã nắm chặt thành nắm đấm.

"A a a a a, tiểu ca ca thật là đẹp trai chết người."

"Trái tim thiếu nữ sắp vỡ tung rồi!"

"Hạ Thần của tôi không ai có thể thể ngăn cản!"

Dưới sự điều khiển của người dẫn chương trình trên sân khấu, giọng nói dưới khán đài chậm hơn một chút, nhưng bên tai vẫn còn những lời thán phục lẫn kích động, không thể đè nén những suy nghĩ đang trào dâng trong lòng. Xa Ly Tử cứng ngắc ngồi vào chỗ, nhìn bóng dáng Hạ Chí biến mất trên sân khấu.

Cô thất thần đứng dậy, theo đám đông ra khỏi địa điểm, ôm chặt điện thoại trong lòng bàn tay, bấm dãy số quen thuộc.

"Hạ Chí, em đang ở lối ra, anh có thể..."

"Đứng ở đó đừng nhúc nhích, anh tới đón em."

Xa Ly Tử chưa kịp nói xong Hạ Chí đã trực tiếp ngắt lời, từ trong điện thoại truyền đến tiếng bước chân cùng tiếng hô hấp, giống như đang chạy. Cô đứng yên trong dòng người tấp nập, điện thoại dí sát bên tai, lắng nghe tiếng thở hổn hển của anh.

Dường như có một cuộc náo động phía trước, mọi người vây quanh không nhúc nhích, ngay sau đó trong dòng người rẽ ra một con đường. Hạ Chí vẫn mặc đồng phục xanh trắng của đội, xuất hiện trước mặt cô trong một bầu không khí lộn xộn.

"Đi." Anh kéo Xa Ly Tử vào lòng, áp đầu cô vào ngực mình rồi che kín mặt.

Có thể là thần sắc của anh quá sắc bén, ánh mắt quá lạnh lùng, không có ai ngăn cản anh sải bước, chỉ có thể đứng im một chỗ nhìn bóng lưng hai người đi xa.

Cô gái vừa gọi Xa Ly Tử là chị đứng đó lẩm bẩm. "Hình như tôi vừa phát hiện ra một chuyện động trời..."

Mãi đến khi rời xa tầm mắt của mọi người Hạ Chí mới dừng lại. Anh nắm chặt tay Xa Ly Tử, nhìn cô từ trên xuống dưới.

"Sao em lại tới đây?"

Trong hành lang trống trải, ánh sáng hơi tối, trên đầu có treo vài bóng đèn nhỏ, nhưng khuôn mặt anh tuấn hiện ra trước mặt rất rõ ràng.

Bây giờ không còn là gương mặt chỉ có thể nhìn mà không chạm vào được nữa.

"Đương nhiên là tới xem anh thi đấu!" Xa Ly Tử nói một cách tự tin. Nói xong cô nhìn thấy ánh mắt Hạ Chí trầm xuống, cô vội vàng chạy tới chúi đầu vào ngực anh, dùng hai tay ôm chặt lấy eo anh.

"Em nhớ anh."

Cô gái với thân hình nhỏ nhắn mềm mại, đỉnh đầu đầy tóc, giống như một loại động vật nhỏ, nói ra những lời khiến lòng người muốn tan chảy.

Hạ Chí lùi lại một bước dựa vào tường, vòng tay qua eo cô rồi nhấc người lên, đặt hai tay dưới mông cô.

Xa Ly Tử ôm cổ, quấn chân quanh eo anh.

"Sao anh lại muốn ôm em kiểu này..." Cô có chút ngại ngùng nhìn chằm chằm Hạ Chí, nhưng vẫn ngoan ngoãn cho phép anh ôm.

"Đau cổ." Hạ Chí hơi ngẩng đầu nhìn cô, cử động vai một cách mất tự nhiên: "Ngồi quá lâu."

"Ồ." Xa Ly Tử nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang ở trong tầm tay, đột nhiên cảm thấy có chút khác lạ so với lúc trước, càng trở nên chói mắt khó có thể cưỡng lại.

Cô bất giác ghé lại gần, dán sát vào đôi môi hồng nhạt.

Hạ Chí siết chặt tay để hai người lại gần nhau hơn, sau đó mở miệng thuần thục tiến vào bên trong. Xa Ly Tử bị hôn đến choáng váng, chỉ biết ngoan ngoãn ôm lấy anh, để mặc anh làm càn trong miệng mình.

Sau một thời gian dài vắng bóng, họ gặp lại nhau, rồi bất ngờ thân mật, những nhớ nhung bấy lâu nay hóa thành nụ hôn. Hai người hôn đến quên cả trời đất, cho đến khi bên cạnh có mấy tiếng ho nhẹ.

Xa Ly Tử hoảng sợ đẩy anh ra. Hạ Chí bình tĩnh mím môi, áp đầu cô vào cổ mình nhằm che khuất khuôn mặt, ngẩng đầu nhìn bên cạnh.

Cách đó không xa, Tiểu Mễ đang nhìn về phía xa, một trong hai người còn lại nhìn lên trời, một người nhìn xuống đất, chỉ có đội trưởng Tô Lập một tay che môi, len lén nhìn hai người họ ôm nhau.

"Có chuyện gì?" Hạ Chí lạnh lùng hỏi, không có chút xấu hổ nào khi bị người khác bắt gặp. Xa Ly Tử vùng vẫy hai lần, thoát khỏi anh rồi nấp sau lưng, không dám nhìn ai.

"Uh, phía trước có một cuộc phỏng vấn, mọi người đang tìm cậu." Tô Lập lớn tiếng giải thích, ánh mắt vẫn có chút hiếu kỳ nhìn cô gái phía sau lưng Hạ Chí, những người khác cũng bí mật nhìn trộm.

Thấy vậy, Hạ Chí nhanh chóng kéo Xa Ly Tử từ phía sau ra, giới thiệu cô với những người trước mặt.

"Đây là bạn gái của tôi, Xa Ly Tử. Đây là đội trưởng Tô Lập của bọn anh."

Nói xong, anh giơ tay chỉ vào tóc vàng và hai người bên cạnh. "Đó là Tiểu Mễ, Đại Bàn, Thú Thú."

Đại Bàn là một người hơi mập, trong khi Thú Thú là một người hơi gầy.

Xa Ly Tử khẽ mở to mắt, tò mò hỏi: "Là vì một người béo, một người gầy nên mới gọi là Đại Bàn và Thú Thú à?"

"Gọi Thú Thú không phải vì gầy." Hạ Chí bình tĩnh giải thích: "Là cầm thú."