Tiểu Anh Đào

Chương 7




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

cavien6666



Mặc dù, cô là blogger nổi tiếng trên mạng cũng không đăng gì nhiều, nhưng không thể phủ nhận mạng xã hội đã cho cô một nơi để trút giận.

Bên trên đều có các tiểu thiên sứ. Khi bạn không vui, họ sẽ đưa ra rất nhiều bình luận để dỗ dành bạn.

Ví như bây giờ, Lạc Anh tự chụp một bức, đăng nó lên Weibo và chụp ảnh chú gấu Pooh trên bộ đồ ngủ của cô.

【Ahhhhh, phiền chết!!! Trên thế giới làm sao có người phiền phức như vậy? Bộ đồ ngủ này có xấu không? Nó có xấu không? Xấu không? 】

Bình luận:

Mười một khỏa anh đào: [xấu (đầu chó)]

Mumu: [hum hum anh đào thật đẹp, này thực sự là không trang điểm hả? 】

Xin hãy luộc cho tôi miếng thịt này: [Chúa ơi, ai nói bộ đồ ngủ của nàng xấu, không biết nó đáng yêu hơn bộ đồ ngủ của dì tôi bao nhiêu lần!!!! Mười phút tôi muốn biết người này là ai!!!! 】

Thỏ xám: [Cho nên, người nói mày xấu,đẹp trai không? [Nháy mắt]】

P thần là ba tôi, trả lời Thỏ xám: [Ai??? 】

Người đàn ông nghiêm túc làm mọi thứ, trả lời Thỏ xám: [Ai??? 】

Anh đào 777,trả lời Thỏ xám: [??? 】

Lạc Anh vỗ một ít nước lên mặt, đeo mặt nạ và nằm trên giường trò chuyện với Uyển Vưu.

Bên kia gửi nhãn kích động: [Không nghĩ tới, người sống chung với mày lại là Pluto. Về sau mỗi ngày đều nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai, sống cùng với nam thần thể thao điện tử có hàng triệu người hâm mộ nữ. Tâm tình thế nào? 】

Lạc Anh: [Cái gì sống chung? Tao vài ngày nữa sẽ chuyển không phải tốt sao? Ai muốn sống với anh ta? 】

Uyển Vưu: [Mày còn lừa tao! Cùng P thần ở chung một chỗ, trong lòng rất cao hứng đi. 】

Lạc Anh: [Không. Tao giờ phút này... tâm không gợn sóng,tao còn muốn ra ngoài đập anh ta một trận. Nếu không phải biết chắc chắn không đánh lại anh ta, tao đã sớm ra tay. 】

Uyển Vưu: [Thế nào? Anh ta bắt nạt mày? Hay là người này quá lạnh lùng, quá nhàm chán? 】

Uyển Vưu: [ Mày chịu đựng một chút đi. Người xuất sắc, đặc biệt là những người xuất sắc còn đẹp, thường tỏ ra lạnh lùng. Không nói chuyện với mày nữa, có công việc. 】

Lạc Anh thoát khỏi WeChat, còn đang nghĩ xem Thẩm Chi Châu chỗ nào xuất sắc, chỗ nào đẹp, liền có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng bên ngoài.

Một âm thanh đặc biệt rõ ràng.

Cô liếc qua đó và hỏi, "Có chuyện gì vậy?"

"... đi ra."

"..."

"... Làm gì? Em còn có việc, anh đợi chút." Lạc Anh thực sự có việc phải làm. Cô mở ra Taobao và tìm kiếm trong hộp tìm kiếm, so sánh các bình luận và giá cả, chọn xong gửi đơn.

Cô lẩm bẩm trong lòng Thẩm Chi Châu lại làm cái quỷ gì, bước chầm chậm để mở cửa.

"Có chuyện gì vậy?"

Lạc Anh mới tắm xong đôi mắt ngập nước nhìn anh chăm chú.

Đột nhiên, một thứ lông tơ cọ xát vào chân, Lạc Anh liếc xuống, một con mèo đang đứng dưới chân cô, lăn lộn làm nũng.

Lông dày màu xám rất mượt, mặt tròn tròn, chóp mũi phiếm hồng, đôi mắt xanh xinh đẹp.

"Meo " một tiếng mềm mại.

Lạc Anh không thể chống cự, ngồi xổm xuống điên cuồng vuốt, xoa bóp móng vuốt thịt và ngạc nhiên: "Oa!! Mèo xinh quá, anh thực sự nuôi một con mèo, mèo trông rất đẹp. Ô ô ô làm sao đáng yêu như thế. "

Chú mèo con vừa tròn hai tuổi, bụng tròn xoe tròn xoe, cân nặng không thể khinh thường.

Lạc Anh gian nan ôm lấy nó, ngước mắt lên và hỏi người đàn ông gọi cô ra, "Có chuyện gì vậy? Kêu em ra ngoài làm gì?"

Thẩm Chi Châu không biết khi nào đã thay quần áo, đem bản thân thu thập sạch sẽ, đang cắm túi quần, nhướng mày ý bảo cô nhìn về hướng bếp.

Lạc Anh nhìn theo tầm mắt của anh.

Có một số túi trên bồn rửa, các túi dường như chứa một số loại rau và thịt tươi.

Lạc Anh lúc đầu còn nghi hoặc, nửa ngày suy nghĩ cẩn thận. Cùng mèo đồng loạt quay đầu nhìn anh, hỏi một cách không chắc chắn: "Anh... muốn em... nấu cơm?"

"Ừ."

"..."

Không phải là, Lạc Anh đầu óc có chút theo không kịp.

"Làm sao anh chắc chắn em sẽ làm?"

"Cha của bạn cùng lớp của bố tôi, là hàng xóm của ông tôi - ông của em nói."

"..." Lạc Anh nhìn chằm chằm vào mắt anh trong vài giây, thấy anh nghiêm túc nói, không có tiếng cười nào cả. Cô chịu đựng,hít một hơi thật sâu.

Không kìm được hỏi lại: " Mấy đồ này là vừa mua ở ngoài?"

"Nhân tiện." Thẩm Chi Châu lắc cốc bia lạnh trong tay, tiếng bia sủi bọt trong cốc vang lên.

"..."

Lạc Anh không nói nên lời.

Sớm tinh mơ, đúng là rất hưởng thụ.

Lạc Anh nghiêm túc suy nghĩ một lúc, do dự vài phút trước khi chấp nhận số phận của mình và quyết định thử.

Rốt cuộc, cô chỉ ăn một que kem, một vài viên cá viên và một miếng bánh mì vào buổi sáng, vừa mới chơi trong phòng rất lâu. Bây giờ đã gần trưa, đúng là rất đói.

Hơn nữa, ăn nhờ ở đậu, cũng phải làm gì đó.

"Vậy thì... em sẽ thử. Nếu không ngon, đừng có trách em."

Người đàn ông không nói, miễn cưỡng ho khan hai tiếng, gật đầu.

Lạc Anh đặt con mèo con xuống, đi vào bếp rửa tay, rồi lật cái túi chứa khoai tây, củ cải, cà chua, thịt nạc và vài miếng chân lợn.

"..." Được rồi, có thể làm mì và sau đó nấu canh hay gì không?

Trên thực tế, Lạc Anh cũng không chắc chắn, vì cô chưa bao giờ nấu ăn. Chỉ có khi còn bé, vì chán và không muốn làm bài tập về nhà. Cô thường chạy vào bếp với đôi tay nhỏ bé của mình phụ xung quanh ông thôi.

Nhìn nhiều, chắc là có thể làm được.

"Nhà anh có mì không?"

"Tủ lạnh."

"Ồ." Lạc Anh lật một vài túi mì ống trong tủ lạnh, bật nồi trước, sau đó rửa cà chua và cà rốt.

Sau khi uống bia lạnh, Thẩm Chi Châu chân dài rảo bước vào bếp, đi vòng sau lưng cô, lấy một quả đào trong tủ lạnh và rửa sạch.

Tiếng nước chảy róc rách vang lên bên tai cô, dòng nước trắng sáng nhỏ giọt trên bàn tay khớp xương rõ ràng của anh.

Lạc Anh vô tình liếc nhìn, đường nét rõ ràng, năm ngón tay uốn cong, các khớp vừa phải, bàn tay thon dài lại trắng nõn.

Bàn tay này có thể được mô tả bằng từ xinh đẹp.

Chỉ có một bồn rửa trong bếp. Lạc Anh đứng cạnh bồn rửa và cắt cà rốt, chỉ cách anh vài cm. Vì quá cao, anh phải cúi xuống một chút khi rửa, và một chân dài hơi cong.

Một nửa thân thể nghiêng về phía cô, mùi bạc hà lẫn với mùi bia trên người anh tràn ngập trong không khí.

Giống như có lông vũ trên người cô cong đến cong đi, câu cho lòng cô ngứa ngáy.

Lạc Anh liếc anh.

Người đàn ông nhướng mày, cắn trái đào và bước đi.

"..." thực sự là muốn đập!

Thẩm Chi Châu quay trở lại phòng máy tính trong nhà và ngồi lên ghế, dựa lưng vào ghế, một tay cầm quả đào ăn, bên khác chỉ dùng khớp ngón tay gõ gõ vào mặt bàn.

Màn hình máy tính phản chiếu ánh sáng trắng sáng, trong hộp tìm kiếm chói lọi đánh một dòng chữ.

[ Con gái hoặc em gái tôi không chịu ra khỏi phòng làm sao bây giờ? ]

Trả lời: Nên hướng dẫn trẻ tham gia các hoạt động ngoại khóa, để trẻ làm việc nhà đúng cách và giảm thời gian chơi điện thoại di động.

Thẩm Chi Châu cảm thấy rằng những gợi ý trên khá hiệu quả.

Sau khi ăn một quả đào, anh quay trở lại nhà bếp,gặp cô bé đang luống cuống tay chân, tìm thấy mấy cái nồi anh sử dụng cả trăm năm, hơi nóng lượn lờ, sắp tràn ra ngoài.

"Em đang làm gì vậy?"

"Nấu canh " Lạc Anh liếc nhìn anh, nhanh chóng thu hồi tầm mắt, lấy điện thoại di động tìm kiếm cách nấu món canh này.

Thẩm Chi Châu lấy ra một cái ly thủy tinh, rót nước và nhấp một ngụm, dựa vào bồn rửa, nghiêng đầu đánh giá cô: "Em làm được không? Em chưa làm bao giờ hả?"

Lạc Anh "A" một tiếng, chợt cả kinh, vỗ ót một cái.

Thẩm Chi Châu:?

"Khoai tây! Đúng, khoai tây, quên mất." Cô kéo kéo góc áo anh, hỏi cẩn thận, "Ôi, anh có rảnh không? Anh có biết gọt khoai tây không? Giúp em gọt đi, em không kịp, em muốn làm xong mì, nếu không sẽ hỏng mất. "

Lúc này, trán của Lạc Anh đã được phủ một tầng mồ hôi mỏng.

Thẩm Chi Châu uống nước hầu kết lăn lộn, đột nhiên phát hiện số lượng công việc nhà đã sắp xếp cho cô có phải quá lớn.

Mặc dù anh chưa làm qua gọt khoai tây, nhưng xem ra cũng không khó.

"Có thể."

"Được, có một con dao ở đây, anh dùng nó dễ gọt hơn." Lạc Anh quay lại và tiếp tục mày mò với mì ống của mình, để Thẩm Chi Châu một mình, cầm một củ khoai tây và một con dao không biết xuống tay như thế nào.

Sau năm phút, cô gái xử lý tốt mì ống, cách khăn mở vung ra, đầu nhỏ cúi xuống nhìn chằm chằm trong nồi canh.

Cô không nhìn lại, trực tiếp hỏi: "Thế nào? Gọt xong chưa? Xong rồi thì rửa đi, em sẽ cắt nó."

"..."

???

Đôi mắt của Thẩm Chi Châu mở to, nhìn chằm chằm vào củ khoai tây gần như hoàn chỉnh chỉ gọt được một ít, thầm mắng một câu.

Lo sợ bị phát hiện, anh luôn chú ý cô gái nhỏ có nhìn về phía anh không, không nghĩ nhiều, chỉ cần cắt nó xuống và bỏ đi.

"Xong rồi sao?" Lạc Anh xoay người, tầm mắt đảo qua.

"Tê"

Một tiếng hút khí rất nhỏ.

Thẩm Chi Châu một dao đi xuống,trên tay xinh đẹp tạo ra một vết máu, màu đỏ tươi chảy ra từ khe ngón tay.

"..."

Lạc Anh chớp mắt, thật lâu chưa hoàn hồn: "Anh... Anh...?"

Lạc Anh không biết dùng từ gì để diễn tả cảm xúc vào lúc này, chỉ có thể cái gì cũng không nói. Tắt bếp trước, kéo tay Thẩm Chi Châu, đưa anh đến ghế sofa ngồi xuống, chạy vào phòng lấy ra hộp thuốc nhỏ từ thành phố B mang đến.

Ánh nắng ấm áp chiếu vào từ ban công, rũ mắt xuống,chăm sóc vết thương cẩn thận và tỉ mỉ.

May mắn, vết thương không sâu lắm, không tính là dài, không chảy máu nhiều, khử trùng, bôi iodophor, dán băng cá nhân là được.

Lo lắng duy nhất là vị trí của vết cắt vừa khéo ở đốt ngón tay thứ nhất và thứ hai của ngón trỏ trái, điều này chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến sự linh hoạt của ngón tay.

Lạc Anh tìm thấy băng cá nhân, cúi đầu xuống và nhẹ nhàng xé một lớp bề mặt, che phủ khu vực bị thương và chảy máu.

Cô bé cắn môi làm việc nghiêm túc, tỉ mỉ, đột nhiên không biết chạm vào điểm cười ở đâu, không nhịn được bả vai run run.

"..."

Cách vài giây, lại rung động vài cái.

Giống như một con sóc, cúi đầu, nhẹ nhàng cười trộm.

Có thể là nghĩ mỉa mai rõ ràng hơn, ngước mắt lên một lần nữa, cô nhướn mày, ngay cả xưng hô cũng gọi ra.

Mỗi một chữ đều lộ ra điểm hoạt bát.

"Anh trai, anh không biết gọt vỏ khoai tây à?"

"..."

°°°°°°°°

Tác giả có chuyện muốn nói

Ông chủ Thẩm cuối cùng cũng nghe được tiếng gọi anh trai ( mặc dù là cười nhạo)

Ông chủ Thẩm: Vậy là đủ.