Tiểu Bạch Dương

Chương 102




Nghiêm Cường cùng A Mạch lần lượt được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu, tình trạng đã không quá đáng ngại, vài bộ đội đặc chủng cùng con tin bị thương khác đều được sắp xếp ổn thoả, chỉ có Du Phong Thành vẫn phẫu thuật dù đã hơn 7 tiếng đồng hồ.

Người của Báo Tuyết liền đợi ở bên ngoài phòng phẫu thuật suốt 7 giờ, lúc phòng giải phẫu tắt đèn, đám người bọn họ đều xông lên chận ở cửa, người đi ra đầu tiên là bác sĩ bản địa Botswana, vóc dáng nhỏ gầy, lập tức bị một đám bộ đội đặc chủng cao to lực lưỡng, vết máu khắp người, mặt mày sát khí bu quanh, sợ đến tròng mắt suýt lòi ra ngoài.

“Bác sĩ, cậu ta sao rồi?”

“Thương thế đã ổn định, hiện tại không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng ngoại thương của cậu ta khá nặng, tốt nhất là mau chuyển lên bệnh viện thủ đô của chúng tôi tiếp nhận chữa trị trong thời gian sớm nhất.”

Lão Sa lớn giọng dùng tiếng Trung nói: “Đi bệnh viện thủ đô làm cái rắm gì, phải về Bắc Kinh.”

Trần Tĩnh cũng nói: “Đúng, trình độ y tế ở đây kém hơn nhiều so với ở trong nước, phải nhanh chóng sắp xếp đưa Du Phong Thành trở về Bắc Kinh.”

Hoắc Kiều bới bới tóc: “Tôi đi thông báo cho đại sứ quán, tất cả mọi người trở về nghỉ ngơi đi.”

Bạch Tân Vũ đứng ngay cạnh cửa vẫn chưa có nói gì, cậu rất muốn vào xem, nhưng cậu biết giờ không phải lúc thăm hỏi.

Nhóm Báo Tuyết lục tục đi nghỉ, cho đến khi trước cửa chỉ còn lại có mỗi Hoắc Kiều và Bạch Tân Vũ.

Hoắc Kiều ngó bộ dáng hoảng hốt của cậu, than thở: “Tân Vũ, đi nghỉ đi.”

“Tân Vũ.”

“Dạ?”

“Cứu được cậu, đối với Du Phong Thành mà nói thì đáng giá hơn so với bất cứ thứ gì, nên là cậu cũng đừng suy nghĩ nhiều quá.”

Thân thể Bạch Tân Vũ cứng còng, dĩ nhiên Hoắc Kiều liếc mắt đã nhìn thấu hết cậu đang nghĩ cái gì, cậu nhỏ giọng: “Nếu cậu ta không thể làm lính được nữa thì sao?” Sau khi tính mạng của Du Phong Thành không còn đáng ngại nữa, đây là điều cậu lo lắng nhất, Du Phong Thành muốn trở thành quân nhân chuyên nghiệp, riêng điểm này từ nhỏ đến lớn vẫn chưa hề thay đổi, nếu như vì vết thương lần này, Du Phong Thành không thể làm binh được, thậm chí không thể vào học viện quân sự, cậu không biết phải đối mặt với Du Phong Thành như thế nào đây. Tất cả mọi người đều sẽ nói với cậu rằng chuyện này đâu có liên quan đến cậu, nhưng trong lòng cậu chẳng thể hoàn toàn không lưu tâm

Hoắc Kiều nói: “Từ ngày nó tham gia tuyển chọn bước vào bộ đội trở đi, đã sẵn sàng đón nhận thương vong và tử vong, không chỉ có nó, mọi người chúng ta, mỗi một cá nhân, đều đã giác ngộ hy sinh, mới có thể cầm súng ra chiến trường, nếu như nó không thể làm lính được nữa, đó cũng là một khả năng phát sinh trong lựa chọn của chính nó, không liên quan đến cậu.”

Bạch Tân Vũ ngẩng đầu nhìn Hoắc Kiều, “Đội trưởng, trong nước sẽ không đưa tin về chuyện này chứ?”

“Yên tâm đi, sẽ không.” Hắn dường như đột nhiên nhớ ra cái gì, cười nhạt nói: “Đúng rồi, cậu gặp cha của Du Phong Thành rồi nhỉ.”

Bạch Tân Vũ ngẩn tò te, có chút xấu hổ, “Dạ.”

“Anh ấy nói cậu rất tinh mắt, ghét Du Phong Thành là đúng rồi.”

Khóe miệng Bạch Tân Vũ giần giật, nếu như không phải thời điểm không thích hợp, cậu cũng thấy buồn cười thật sự.

Hoắc Kiều vỗ một cái lên vai cậu, “Tình cảm của Phong Thành đối với cậu mọi người đều biết, nhưng việc này không nên trở thành gánh nặng trong lòng cậu, nghiêm túc mà nói, đây là một lần thi hành nhiệm vụ của Báo Tuyết, dù không có cậu ở đây, mỗi người trong Báo Tuyết cũng phải dùng toàn lực ứng phó, cho nên, đừng suy nghĩ nhiều, đây là điều nó phải làm.”

Bạch Tân Vũ gật đầu, ngược lại cậu còn hy vọng mình thật sự có thể thản nhiên như vậy kìa.

Trở lại phòng nghỉ tạm thời mà bệnh viện chuẩn bị cho họ, cậu ngã xuống giường liền ngủ mất tiêu. Đã qua 48 giờ đồng hồ cậu không được chợp mắt, chuyện phát sinh trong 2 ngày ngắn ngủi không chỉ khiến cho thể lực của cậu cạn kiệt, mà còn khiến cho trái tim cậu phải gánh chịu áp lực khó có thể chống đỡ nổi, sau khi cậu rời khỏi Báo Tuyết đại đội, đây cũng là lần đầu tiên.

Tỉnh dậy, trời đã tối, Bạch Tân Vũ cảm giác đầu mình đau muốn nứt, cậu nghiêng người, trở dậy từ giường bệnh, lại thấy như trời đất rung chuyển trước mắt, cậu có cảm giác hình như mình phát sốt.

Cậu loạng chà loạng choạng mà lê khỏi phòng bệnh, ánh đèn huỳnh quang chói mắt bên ngoài phòng càng khiến cho con mắt vốn đã sưng vù của cậu khó mà mở ra nổi.

“Tân Vũ.” Trần Tĩnh đã bước tới, “Nghỉ khỏe chưa?”

Bạch Tân Vũ gật đầu, “Du Phong Thành tỉnh chưa?”

Trần Tĩnh trầm giọng: “Vẫn chưa.”

“Anh Cường cùng A Mạch thì sao?”

“Bọn họ đều tỉnh rồi, nếu ngày mai Du Phong Thành có thể được đưa về phòng chăm sóc đặc biệt, chúng ta sẽ ngay lập tức bay trở về Bắc Kinh trị liệu.”

“Cậu ta có chịu được bay đường dài không?”

“Đội trưởng đang trao đổi với bác sĩ.”

Bạch Tân Vũ tựa ở trên tường thở dài, “Hi vọng có thể sớm trở về một chút.”

Trần Tĩnh tự tay thăm dò cái trán của cậu, “Sao nóng vậy?”

“Sốt nhẹ thôi, không việc gì.”

“Đội trưởng bảo tôi nhắc nhở cậu, sau khi về nước cậu và các nhân viên của Trung Vĩ đều phải phối hợp điều tra, thân phận là cựu thành viên của Báo Tuyết đại đội của cậu có thể sẽ gây phiền phức chút đỉnh, nhưng mà cũng không có trở ngại gì lớn, cậu chỉ cần kiên trì nói rằng lần này chỉ là một cuộc khảo sát thương vụ cá nhân là được.”

“Tôi rõ rồi.”

Trần Tĩnh hỏi: “Lần này, là đi khảo sát cho công ty bảo an hả?”

Bạch Tân Vũ cười khổ: “Đúng vậy, không nghĩ lại đụng phải tai vạ như này luôn.”

“Thị trường ở nước ngoài của Trung Vĩ phát triển gần 10 năm, song đây cũng là lần đầu tiên xảy ra sự việc nghiêm trọng như bắt cóc, chỉ có thể nói là do cậu quá xui xẻo, vừa vặn đụng trúng.”

“Nhưng tôi thực sự không nghĩ mọi người sẽ đến.” Bạch Tân Vũ ôm lấy bả vai Trần Tĩnh, “Tiểu đội trưởng, tôi đã nói với cậu rồi đúng không, gặp lại cậu tôi vui lắm.”

Trần Tĩnh cười: “Tôi biết.”

“Lần này cậu theo chúng tôi trở về Bắc Kinh, liền nhân cơ hội nghỉ phép luôn đi! Đông Nguyên và Thiếu Trăn đều mong gặp cậu lắm đó.”

Trần Tĩnh gật đầu, “Được, tôi cũng rất nhớ bọn họ.”

Bạch Tân Vũ nhẹ nhàng tựa đầu trên vai Trần Tĩnh, “Tiểu đội trưởng….”

Trần Tĩnh nói: “Sao vậy? Sốt khó chịu thì uống thuốc coi sao.”

“Tiểu đội trưởng, đôi khi tôi cảm thấy, phục tùng mệnh lệnh thì đơn giản hơn nhiều lắm.”

Trần Tĩnh ngẩn người, “Sao lại nói thế chứ?”

Bạch Tân Vũ lặng thinh. Cậu không biết phải miêu tả sao cho rõ, lúc cậu đang trong cơn mê man, cậu hi vọng có một người mà cậu tin tưởng và kính trọng có thể quyết định thay cho cậu, loại suy nghĩ gì vậy trời, lộ rõ ra là chính cậu vẫn chưa đủ thành thục còn gì!

Bọn họ ngụ lại bệnh viện 3 ngày, dù Du Phong Thành đã được bỏ cách ly, trở về phòng bệnh bình thường, nhưng vẫn như cũ chưa có tỉnh lại. Bạch Tân Vũ nhìn Du Phong Thành vẫn nằm trên giường bệnh trắng toát không hề cử động, thủy tinh chắn ở trước mặt cậu, dường như là một bức tường không thể vượt qua.

Hoắc Kiều đã bước tới, hắn dựa lên kính, ngó Du Phong Thành, đoạn nói: “Phải về Bắc Kinh ngay bây giờ.”

Bạch Tân Vũ gật đầu, “Sao cậu ta chưa tỉnh?”

“Nó sẽ tỉnh.”

Bạch Tân Vũ hạ giọng: “Còn chưa tới 1 tháng nữa là nhập học rồi, cậu ta không có cách nào đi báo danh sao!?” Cậu nhớ Du Phong Thành có mời mình tham gia lễ khai giảng của hắn, còn nói cho cậu biết hắn sẽ đại diện tân sinh viên phát biểu, lúc đó cậu căn bản chẳng muốn tham gia, nhưng bây giờ lại nhịn không đặng mà nghĩ đến dáng vẻ hăng hái của Du Phong Thành đứng trên bục diễn thuyết, cảnh tượng trong đầu cậu cùng bộ dạng suy yếu của Du Phong Thành ở trước mắt tạo thành đối lập rõ ràng.

“Xem tình huống đã, nếu lúc đó còn chưa bình phục, cũng không làm thế nào được.”

“Sang năm thì sao?’

Hoắc Kiều lắc đầu, “Sang năm nó quá tuổi rồi.”

Bạch Tân Vũ mấp máy môi, trong lòng ngũ vị tạp trần. Cậu có hận Du Phong Thành, nhưng đây chỉ là chuyện tình cảm giữa hai người, trong lòng cậu Du Phong Thành vẫn luôn là một quân nhân ưu tú, nếu Du Phong Thành không thể vào học viện quân sự, thật sự là một nỗi tiếc nuối quá lớn.

“Đi thôi, chúng ta trở về Bắc Kinh.”

Đám người bọn họ ngồi máy bay mà Trung Vĩ cung cấp bay trở về Bắc Kinh.

Máy bay vừa đáp xuống đất, Du Phong Thành đã được đưa đến bệnh viện quân y, còn đám người Bạch Tân Vũ thì còn chưa ra khỏi sân bay đã được người của tổ chuyên án mang đi.

Bọn họ phối hợp điều tra với người của tổ chuyên án cả ngày, cậu đem tất cả mọi chuyện cứ y như sự thật mà kể lại, đến khi mặt trời xuống núi họ mới thả cậu đi.

Giản Tùy Anh tự mình đến đón cậu, trong nháy mắt cậu nhìn thấy Giản Tùy Anh, trong lòng thực sự chua xót không thôi, thật giống như đứa trẻ bị uất ức nhìn cha mẹ mình vậy, “Anh ơi.”

Mặt Giản Tùy Anh sầm xuống, Lý Ngọc đang đứng phía sau Giản Tùy Anh, nhẹ nhàng lắc lắc đầu với cậu.

Cái chân đang muốn bước lên của Bạch Tân Vũ khựng lại, tít ở xa xa cúi đầu, “Anh, em sai rồi?”

“Mày sai ở chỗ nào?” Giản Tùy Anh lạnh lùng hỏi.

Bạch Tân Vũ giật mình, trong thoáng chốc cũng chẳng biết mình sai ở chỗ nào, chỉ là quen thói nhận sai trước tiên.

“Lên xe.”

Bạch Tân Vũ vào xe, Giản Tùy Anh một nhát chộp lấy cổ áo cậu, “Nói đi, sai ở chỗ nào?”

Bạch Tân Vũ chớp mắt một cái, “Em….không nên kéo dài hành trình.”

“Còn gì nữa không?”

Bạch Tân Vũ ngẫm nghĩ hồi lâu, vẫn không muốn nói là mình đáng lẽ không nên đi, mặc dù đã xảy ra chuyện như vậy, trong đầu cậu vẫn không từ bỏ ý định muốn mở công ty bảo an, nếu như đụng phải thất bại là buông bỏ, vậy khẳng định cậu chả làm nên trò trống gì.

Giản Tùy Anh nheo mắt, “Mày vẫn không từ bỏ, đúng không?”

Bạch Tân Vũ nghĩ thầm, e rằng chẳng ai lợi hại hơn anh cậu, nhìn biểu cảm của cậu là biết ngay cậu đang nghĩ cái gì, cậu nhẹ giọng nói: “Anh, lần này là chuyện ngoài ý muốn có xác suất cực nhỏ, Từ tổng nói, tuyệt đại đa số thời điểm đều rất an toàn.”

“Một phần nhỏ như thế cũng đủ lấy mạng mày rồi em ạ!”

Bạch Tân Vũ chộp lại cánh tay của Giản Tùy Anh, “Anh, sau này lúc em làm ông chủ rồi,  không phải lần nào cũng cần em thân chinh xuất mã, anh nói xem đúng không!”

Giản Tùy Anh phủi tay cậu ra, “Mày nghe cho kỹ đây, nếu mày vẫn muốn kiên trì làm cái này, tao sẽ không đầu tư cho mày một đồng cắc, tao không hiểu nổi, tiền yên lành an toàn mày không muốn kiếm, lại muốn chơi cái loại liều mạng này.”

“Anh, em làm cái này cũng không hoàn toàn là vì tiền, nếu như là vì tiền, đúng như anh nói, em tội tình gì mà không làm việc cho anh. Anh, sau ngày em trở về từ bộ đội, tư tưởng của em cũng thay đổi, không làm sao quay trở lại như trước nữa, em xin lỗi.”

Giản Tùy Anh hung hăng lườm cậu một cái, đẩy cậu ra, “Có thằng em trai như mày tao thiệt tình là khổ tám đời.”

Bạch Tân Vũ ôm lấy cánh tay Giản Tùy Anh, “Anh, anh đừng nói như thế, em có người anh trai như anh chắc chắn là phúc phận tám đời đó.”

“Bớt nịnh hót!”

“Thật luôn.”

Giản Tùy Anh nhìn cậu chăm chăm, “Trong nước không đưa tin vụ này, nhưng mà dượng lăn lộn trên thương trường cả ngày, không đảm bảo lúc nào dượng sẽ biết, đến lúc đó bọn họ không đồng ý cho chú mày làm, mày đừng tới nhờ tao cầu xin cho mày, nghĩ cũng đừng có nghĩ.”

Bạch Tân Vũ cười nói: “Em biết mà, chuyện này em có thể tự giải quyết, rất nhiều chuyện em đều có thể tự giải quyết rồi, anh yên tâm đi.”

“Còn cái thằng họ Du kia thì sao?” Giản Tùy Anh lành lạnh nói: “Chết rồi à? Tàn phế rồi à?”

“Không chết, tàn cũng không tàn…..xem tình huống khôi phục thế nào đã.” Giọng Bạch Tân Vũ lập tức trầm xuống.

“Tàn phế hay không cũng đếch liên quan đến chú mày, mày quan tâm cái gì, chả lẽ lại muốn đến bệnh viện thăm nó.’’

Bạch Tân Vũ giật mình.

Giản Tùy Anh nheo mắt, “Sao? Mày còn muốn đến bệnh viện nom thằng đó hả? Mày là bác sĩ hay là chuyên viên phục hồi chức năng chắc, mày đi để mà làm gì?”

Bạch Tân Vũ im lặng.

“Nếu mày cảm thấy là nó cứu mình, vậy trước đây mày cũng đã cứu nó, hai chúng mày coi như huề nhau, chú mày còn muốn thế nào nữa? Mà thằng đó còn muốn thế nào nữa?”

Bạch Tân Vũ thấp giọng nói: “Chẳng thế nào cả.” Anh trai cậu nói rất có lý, cậu có đi thăm Du Phong Thành thì cũng thay đổi được gì, huống chi Du Phong Thành căn bản còn chưa tỉnh, nhưng cậu luôn cảm thấy…..

“Thành thật ở nhà nghỉ vài ngày đi, sau đó còn rất nhiều việc bận ở công ty, quỹ tích cuộc sống của mày cùng của nó từ ban đầu đã không trùng với nhau rồi, chuyện ngoài ý muốn lần này cũng chả thay đổi được gì, nói trắng ra là, đây là nhiệm vụ của nó, mà mày chỉ là đối tượng trong nhiệm vụ đó thôi.”

Bạch Tân Vũ dựa lưng trở lại trên ghế, trong lòng nháo nhào không thôi. Không sai, đây chỉ là một nhiệm vụ, trong lòng cậu đã buông bỏ tất cả oán giận với Du Phong Thành, cậu cảm tạ vì Du Phong Thành đã cứu cậu một mạng, nhưng còn có thể làm gì nữa đâu?

Giản Tùy Anh nắm lấy cằm cậu, “Mày không muốn làm cho tao và cha mẹ thất vọng đúng không. Mày sống hơn 20 năm, vẫn luôn coi mình là trung tâm, giờ mày trưởng thành rồi, cũng đã hiểu chuyện, học được cách suy nghĩ cho người thân, cách đưa ra quyết định chín chắn, mày là con một, lúc đầu mày chính là thích đàn bà, còn cần tao nói thêm cái gì nữa không.”

Bạch Tân Vũ lắc đầu.

Giản Tùy Anh vỗ vỗ mặt cậu, “Tốt, về nghỉ chút, quên hết mấy chuyện xảy ra ở châu Phi đi.”

Bạch Tân Vũ nhìn phong cảnh vút qua ngoài cửa sổ, đôi mắt dần mất đi tiêu cự.

Nhàn tênh nằm bẹp ở nhà vài ngày, Phùng Đông Nguyên và Yến Thiếu Trăn hẹn cậu ra ngoài, lúc này cậu mới nhớ ra còn phải sắp xếp cho Trần Tĩnh đến gặp mặt bọn họ. Vì vậy cậu gọi cho Trần Tĩnh, dự định cho bốn người tụ tập chút đỉnh.

Sau khi gặp lại, Phùng Đông Nguyên chính xác là kích động một phen, ôm Trần Tĩnh gọi tiểu đội trưởng nửa ngày trời, Trần Tĩnh cũng vui vẻ vô cùng, đối với Trần Tĩnh mà nói, thứ khiến anh vui mừng nhất chính là vẻ thành thục của những binh sĩ anh đã từng dẫn dắt.

Yến Thiếu Trăn ngó thấy sắc mặt Bạch Tân Vũ không tốt lắm, nhéo nhéo bờ vai cậu, “Tôi có nghe được chút chuyện xảy ra ở Châu Phi, cậu vẫn ổn chứ?”

Bạch Tân Vũ cười đáp: “Không sao, bị thương nhẹ thôi.”

Yến Thiếu Trăn trêu đùa: “Số cậu đúng là số Conan, đi ra nước ngoài khảo sát một chuyến mà cũng đụng phải chuyện như thế này.”

Bạch Tân Vũ bất đắc dĩ nói: “Tôi thừa nhận là bản thân quá xui xẻo, hôm nào lên chùa làm lễ đi.”

Trần Tĩnh dẫn dắt rời xa cái đề tài này, tuy Yến Thiếu Trăn từng là chiến hữu của bọn họ, nhưng những thứ liên quan đến vấn đề bảo mật thì tốt nhất vẫn không nên bàn luận, như thế sẽ tốt hơn cho tất cả mọi người.

Lâu lắm Phùng Đông Nguyên không thấy Trần Tĩnh, sau khi vào guồng, bọn họ trò chuyện vô cùng ăn ý.

Bạch Tân Vũ vẫn rất muốn hỏi thăm xem Du Phong Thành khôi phục như thế nào, đã tỉnh lại chưa, cậu cho rằng Trần Tĩnh sẽ chủ động nói cho cậu biết, song tuốt đến khi bọn họ cơm nước xong xuôi, Trần Tĩnh cũng không hé một chữ, điều này khiến cậu có dự cảm không lành trong lòng.

Đến lúc khuya lắc bọn họ mới tan cuộc, Phùng Đông Nguyên và Yến Thiếu Trăn đều đi về, Trần Tĩnh chưa quen cuộc sống nơi đây, Bạch Tân Vũ tiễn anh ta trở về nhà khách.

Trên đường, Bạch Tân Vũ thực sự nhịn không nổi, “Tiểu đội trưởng, Du Phong Thành không bị làm sao chứ?”

Trần Tĩnh đáp: “Ừ? Cậu ta vẫn đang trong bệnh viện.”

“Cậu ta tỉnh chưa? Khôi phục thế nào?”

“Xế chiều hôm nay đã tỉnh, nhưng tôi không được nói chuyện với cậu ta, bác sĩ chỉ cho phép thăm hỏi 5 phút, cha mẹ cậu ta vào.”

Bạch Tân Vũ lặng thinh.

Trần Tĩnh cũng im lặng hồi lâu, đoạn nhỏ giọng nói: “Tôi không nói cho cậu, bởi vì mấy ngày nay cậu không tới, tôi cho là…..”

Bạch Tân Vũ run sợ hỏi: “Cho là thế nào?”

“Lần trước gặp nhau ở Urumchi, tôi uống quá nhiều, nói mấy lời thừa thãi, có lẽ cậu không tình nguyện nghe, nên bây giờ….”

Bạch Tân Vũ miễn cưỡng cười gượng nói: “Đâu có giống nhau, lần này cậu ta bị thương nặng mà.”

“Nếu như cậu muốn biết tình huống của cậu ta, hay là sau này cứ liên hệ trực tiếp với đội trưởng đi. Hai ngày nữa tôi phải trở về căn cứ nhận nhiệm vụ rồi.”

“Được.”

Trần Tĩnh lại hỏi: “Cậu…..vẫn không tính đến bệnh viện thăm cậu ta hả?”

Bạch Tân Vũ mấp máy mối, âm thanh tựa như được nặn ra từ dây thanh quản, “Không đi.”

Trần Tĩnh gật đầu, thở dài một tiếng, “Cũng tốt.”

Bạch Tân Vũ không biết một tiếng “cũng tốt” kia của Trần Tĩnh, bao hàm bao nhiêu ý tứ, hay là bao hàm tất cả mọi thứ.

Cứ như vậy…..cũng tốt.