Tiểu Bạch Kiểm Nhẫn Giả Tại Dị Giới

Chương 114: Vũ Tuyết phú bà, Ngọc Ngân phú bà




(Cảm tạ bạn #phaman0 đã ủng hộ Nguyệt Phiếu! Cầu đậu, NP...)

Chính Nam tiếp tục: “Tôi điều cô ấy và em gái trà trộn vào Ngô gia tại Hà thành điều tra tình báo từ trước đây khá lâu, cũng chính là từ tin tức của bọn họ truyền ra mà nhiệm vụ tại Hồ Tây mới được chúng ta biết đến và thực hiện thành công.

Thế nhưng, tôi nói cho mọi người biết, việc cô ấy có mặt ở đây hôm nay, bản thân nó chính là một tình báo quan trọng, cực kỳ quan trọng.

Bởi vì cô ấy bị Ngô Đức Văn hạ trớ chú, trở thành đá dò đường cho hắn ngay bên trong chúng ta.”

Mọi người sững sờ, lập tức ánh mắt trở nên sắc bén nhìn Vũ Tuyết. Không ai nghi ngờ bất kỳ tuyên bố nào của Chính Nam.

Vũ Vân lập tức đứng dậy bào chữa: “Anh nói bậy, chị tôi làm sao bị hạ cái gì trớ chú…”

Vũ Tuyết cau mày quát lên: “Vân, nghe anh ấy nói hết đã.”

Chính Nam không quan tâm Vũ Vân mà nhìn thẳng Vũ Tuyết hỏi: “Cô biết hôm nay xảy ra chuyện gì chứ?"

Vũ Tuyết ngay lập tức đáp: "Lúc đó tôi đang cùng anh trò chuyện, đang lúc nói tới Ngô Đức Chung và Ngô Đức Văn..."

"Được rồi!" - Chính nam ngắt lời: "Cô vừa nói tới Ngô Đức Văn thì trớ chú ngay lập tức bị kích hoạt, đẩy mạnh quá trình chiếm lấy thân thể cô, đồng thời phát ra một loại khí tức mà chỉ có những người bị nhiễm trớ chú mới có thể cảm thấy được. Đó là những gì xảy ra sau đó."

Vũ Tuyết sợ hãi nói: “Anh nói là trớ chú sẽ chiếm lấy thân thể tôi? Vì sao tôi còn có thể ở đây?”

Chính Nam liếc qua Gia Nguyệt phú bà nói: “Đều là nhờ công của Lý nhị tiểu thư.”

Mọi người liếc qua Gia Nguyệt phú bà, mới Hòa Hợp trung kỳ a. Nếu cô bé có thể giải quyết trớ chú, vậy trớ chú kia xem ra cũng không có gì quá ghê gớm.

Chính Nam nghiêm trọng nói: “Mọi người đang nghĩ trớ chú chỉ là chuyện nhỏ chứ? Nói cho mọi người biết, trớ chú mà Vũ Tuyết bị nhiễm gọi là [ Oán Linh Minh Chú ], người bị nhiễm trớ chú này sẽ bị ăn mòn dần dần thân thể, nguyên anh, tinh thần, cuối cùng trở thành một loại sinh linh chỉ biết giết chóc là Oán Linh.”

“Đây là thủ đoạn chiến tranh cấp Thần!”

Vũ Tuyết sững sờ, tất cả mọi người sững sờ.

Vũ Vân nước mắt lăn dài lắp bắp nói: “Anh… anh nói bậy, đúng không? Đây không phải sự thật, đúng không? Chị của tôi không thể biến thành thứ như vậy, chị ấy còn rất bình thường cơ mà!”

Chính Nam lắc đầu nói: “Gia Nguyệt, em chiếu một tia Tường Thụy chi Quang lên Vũ Tuyết.”

Gia Nguyệt phú bà nghe rất quen thuộc giọng Chính Nam nên cô bé không chút nghi ngờ mà làm những gì hắn nói.

Xèo! Xèo! Xèo!

“Aaaaaaaa”

Âm thanh giống như tiếng người ta chiên thịt trên chảo dầu nóng liên tục phát ra từ trên thân Vũ Tuyết.

Bản thân Vũ Tuyết thì hai tay đang ôm lấy đầu mình la hét, con mắt đỏ bừng, trên tay, chân, mặt,... những nơi da thịt lộ ra ngoài đều nổi lên màu đen hoa văn, khói đen cũng bốc lên.

"Được rồi, Gia Nguyệt."

Gia Nguyệt phú bà dừng lại những thứ kia mới lặn xuống dưới da thịt Vũ Tuyết, để lại cô nằm trên đất thở hổn hển, còn Vũ Vân và mọi người một mặt sợ hãi.

Tú Anh phú bà nghiêm giọng nói: “Anh có cách chữa thứ này sao? Lại nói, thủ đoạn chiến tranh cấp Thần là thứ gì?”

Vũ Vân và Vũ Tuyết đưa ánh mắt cầu cứu về Chính Nam, mọi người cũng tò mò nhìn qua.

Chính Nam nói: “Không thể nói cho mọi người quá nhiều vì đây là cấm kỵ. Tôi chỉ có thể tiết lộ một chút là phía trên chúng ta còn có người, bên dưới cũng vậy. Bọn họ muốn đánh nhau vì thế họ cần thủ đoạn có thể lớn mạnh lực lượng của mình, đồng thời suy yếu đối phương và trớ chú này chính là thủ đoạn đó.

[ Oán Linh Minh Chú ] vốn không có thuốc chữa, bởi vì nó không phải là bệnh. Đã là trớ chú, nguyền rủa thì chỉ có hai cách để đối phó nó, tịnh hóa hoặc phong ấn.”

Tú Anh phú bà chen lời: “Như vậy Lý Nhị tiểu thư là tịnh hóa sao?”

Chính Nam gật đầu: “Không sai. Huyết mạch của Gia Nguyệt là hệ Quang, khắc chế trực tiếp các loại nguyền rủa, trớ chú,... Nhưng mọi người cũng thấy, em ấy tu vi rất yếu, không thể giúp Vũ Tuyết giải quyết tình hình hiện tại.”

Vũ Tuyết suy yếu nói: “Như vậy, phong… phong ấn thì sao?”

Chính Nam lắc đầu: “Phong ấn là hạ sách cuối cùng, bởi vì phong ấn trớ chú đồng nghĩa với phong ấn nguyên anh, đan điền và cả thức hải. Cô sẽ trở thành một người bình thường, không, còn yếu hơn người bình thường nữa.”

Tú Anh phú bà lạnh lùng nói: “Vậy chỉ có thể giết đi trước khi quá muộn.”

Vũ Vân đập bàn la lớn: “Cô nói cái gì!? Cô muốn chết đúng không?”

Tú Anh phú bà không cùng Vũ Vân cãi vã mà nhìn về phía Chính Nam.

Chỉ cần hắn gật đầu, hai chị em Vũ gia chắc chắn phải chết.

Vũ Tuyết cười khổ nói: “Vân, cô ấy nói không sai. Thà chết đi còn hơn trở thành cái ma quỷ…”

“Cũng không nhất thiết phải như vậy a.” - Chính Nam bất đắc dĩ nói.

Mọi người nhìn về phía Chính Nam, Vũ Tuyết cướp lời hỏi: “Anh còn có cách?”

Chính Nam gật đầu thú nhận: “Mặc dù khá ngu, nhưng cũng là một cách. Có điều…”

Vũ Vân gấp không chịu nổi: “Có điều gì a có điều, chỉ cần chị ấy không phải chết, chuyện gì cũng không quan trọng.”

Vũ Tuyết gật đầu. Cô còn thù nhà chưa trả, còn cả thanh xuân để sống, còn em gái để lo lắng.

Nếu không phải chết, ai lại muốn chết a!

Chính Nam quay qua Vũ Vân nói: “Cô phát Chủ - Nô huyết thệ, tôi sẽ chữa cho chị cô. Thế nào?”

...

Mọi người vẻ mặt kỳ quái, hàng này… không phải nãy giờ nói chuyện giật gân để lừa con gái nhà lành chứ!?

Mời cả Lý gia Nhị tiểu thư tới đóng tuồng?

Vũ Tuyết vậy mà hùa theo?

Gánh xiếc hay gì đây!?

Vũ Vân làm gì còn thời gian nghi vấn với chả nghi hoặc, cô lập tức cắt đứt tay mình rồi vạch máu lên trán, thề: “Tôi là Vũ Vân. Chủ nhân! Nô tỳ xin thề với trời đất kiếp này chỉ có một mình ngài làm chủ, sống là người của ngài, chết là ma của ngài.”

Chính Nam mộng bức, hắn nói thách Vũ Vân vậy thôi, cô gái này làm thật a.

Rất tốt, hắc hắc!

Chính Nam giọng đầy bất đắc dĩ nói: “Tôi nói là có cách nhưng không phải là bây giờ. Chờ tôi một lát.”

Chính Nam hỏi Trang phú bà: “Trang, danh sách phú bà của tôi kín rồi, có cách nào để tôi tỏa định Vũ Tuyết không?”

Trang phú bà đáp: “Giải phóng một vị phú bà hoặc đưa xuống danh sách sự bị. May mắn cho ký chủ là danh hiệu Tiểu Bạch Kiểm tiểu thành cho phép ký chủ có một vị trí dự bị.”

“Như vậy… đưa Liên Hoa xuống danh sách dự bị đi, tỏa định Vũ Tuyết luôn.”

“Diệp Liên Hoa phú bà được đưa xuống danh sách dự bị thành công, mọi hoạt động tăng điểm thiện cảm của cô sẽ bị tạm thời đóng băng, sau bảy ngày mới có thể đưa trở lại danh sách chính.”

“Tiêu hao 2 điểm mị lực tòa định phú bà Vũ Tuyết thành công.”

Một luồng uy áp khổng lồ không kém những lần Chính Nam làm Thiên Địa Tẩy Lễ xuất hiện đè xuống người Vũ Tuyết, nháy mắt liền tản đi.

Bên trong cơ thể Vũ Tuyết, hai luồng khí thể bao quanh nguyên anh và đan điền cô bị ép thành mỏng như sợi tóc chứ không lớn bằng ngón tay như trước nữa.

Vũ Tuyết lắp bắp: “Anh… anh vừa làm gì? Uy áp vừa rồi…”

Chính Nam đưa tay lên làm động tác im lặng.

Mọi người ánh mắt nghi ngờ, sợ hãi nhìn Chính Nam. Khoảnh khắc vừa rồi ai cũng nghĩ là mình phải chết tới nơi rồi.

Vũ Vân sợ hãi liếc Chính Nam nhưng cô vẫn là quan tâm chị mình hơn: “Chị, chị cảm thấy thế nào?”

Vũ Tuyết thử đều động một chút nguyên khí và tinh thần lực: "Phát huy được 9 thành thực lực, có chút cảm giác trở ngại nhưng không lớn.”

Chính Nam gật đầu nói: “Trớ chủ vẫn ở đó chứ chưa có biến mất, chỉ là bị một thứ mạnh hơn trấn áp mà thôi. Vẫn là phải chờ Gia Nguyệt lớn lên vấn đề này mới có thể được giải quyết triệt để.

Trước lúc đó, em không thể đột phá Độ Kiếp Kỳ.

Nếu Thiên Đạo phát hiện em tồn tại, chắc chắn em sẽ chết trong thiên kiếp.”

Đã xác định Vũ Tuyết là phú bà của mình, Chính Nam cũng không xưng hô cô - tôi nữa mà đổi sang anh - em dịu dàng hơn nhiều.

Tú Anh phú bà và Ngọc Ngân phú bà đều để ý điểm này nhưng không có nói ra.

Chính Nam bỗng cao giọng nói: “Còn có một chuyện quan trọng nữa muốn thông báo cho mọi người.

Giáp hộ pháp, từ hôm nay chính thức thăng chức trở thành Bạch Vô Thường thần sứ. Vân, em tới thay vào vị trí của Giáp hộ pháp.”

Tất cả mọi người mộng bức, cái vấn đề này đến không chút nào báo trước, không ai chuẩn bị tinh thần a.

Ngọc Ngân phú bà mặt có chút hồng, cô biết tối hôm qua cô dâng hiến một thứ rất quý giá cho Chính Nam, thế nhưng cô chưa từng nghĩ phần thường lại đến nhanh như vậy.

Bính hộ pháp Nguyệt Vịnh có chút mừng rỡ nói: “Chủ nhân, còn có thể thăng cấp như vậy sao?”

Chính Nam gật đầu nói: “Tất nhiên a, mọi người cố gắng đều đáng quý, đến một trình độ nhất định tất nhiên sẽ nhận lại được phần thưởng xứng đáng thôi.

Giáp nhiều lần cùng tôi vào sinh ra tử, lại luôn là người đi đầu trong những nhiệm vụ cảm tử, cả năng lực và tín nhiệm mọi người đều thấy rất rõ, cho nên mới có kết quả ngày hôm nay.”

Tú Anh phú bà giọng có chút chua: “Ồ! Nói như vậy “cố gắng” của em và những người khác đều chưa có đạt đến... “trình độ nhất định” a!?”

"Trình độ nhất định" cái khái niệm này... mơ hồ một cách rất mờ ám!

Chính Nam vã mồ hôi lạnh nói: “Tình huống của em có chút khác biệt a. Lại nói, thứ đó còn chưa đủ!?”

...