Tiểu Bảo Bối Ba tuổi

Chương 17: 0phòng ngủ của khương khả




Editor: Tiểu Mộc Hinh

Nhìn ánh mắt trong veo sạch sẽ của của cô bé Khương Khả im lặng.

Cô hồi ánh mắt, sau đó đặt con heo đất của Khương Khương lại vào ngăn kéo, cứng rắn giải thích với cô: “Chị chỉ là nhìn một chút.”

Khương Khương: “Xem đi xem đi!”

Phản ứng của Khương Khương khác với những gì cô đã tưởng tượng.

Khương Khả có chút im lặng. Nhớ tới rất nhiều việc ở trong kiếp trước.

Em gái cũng vậy, vật gì cũng cho cô.

Trong Khương Khả, một cảm giác đau đớn nhẹ nhàng truyền đến, mang theo hương vị chua chua chát chát, cảm giác đau khổ.

Thật ra từ trước tới nay, em gái đối xử với cô rất tốt, nhưng là cô tự ti lại oán hận cái thế giới này, oán hận ba mẹ, đều giận chó đánh mèo* với em gái.

Nghĩa của câu này cũng tựa như câu Giận cá chém thớt nha

Sau này, khi cô đi tù, em

gái vẫn thường xuyên đến thăm cô. Chỉ là cô không muốn gặp.

Hiện tại Khương khương đang giới thiệu cô với bạn bè.

"Đây là chị gái của tớ. Váy trêи bọn tớ đều giống nhau. Thật đẹp phải không?"

Giọng Khương Khương ngọt ngào, mang theo cảm giác mềm mại.

Con bé không chỉ đáng yêu, giọng nói cũng rất đáng yêi.

Khi con bé lớn lên, bởi vì được bảo vệ tốt. Vậy nên cũng rất dễ thương còn có chút tùy hứng, lúc đó... luôn đuổi theo cô.

Nhưng dường như cô đã từ chối lòng tốt của con bé suốt. Sau đó, em gái muốn tiếp cận cô, nhưng dần dần bị sự thờ ơ

lạnh lùng

cô đẩy ra xa.

Nhưng con bé vẫn nguyện ý giúp đỡ cô khi cô cần.

Khương Khả nhìn cô gái đang cười, hai má hồng hào, trong lòng có chút ấm áp chảy qua.

Trọng sinh, lúc này đây, cô hình như cô nhận ra em gái mình thật tốt.

Chắc chắn có nhiều tiền cô ấy tiết kiệm được trong con heo đất của mình nhưng em ấy không quan tâm chút nào và tự mình đi lấy. Giống như mời cô chơi đồ chơi của con bé, đầy nhiệt tình.

Đôi khi cô thực sự không hiểu tại sao em gái mình lại phải bày ra vẻ đần độn ngớ ngẩn lấy lòng cô hết lần này đến lần khác.

Tống Tử Nhiênn trước tiên gật đầu, nhìn Khương Khương bằng ánh mắt sáng ngời. Về phần chị gái của Khương Khương.

Bởi vì quá gầy, nên thật sự không quá dễ nhìn.

Tuy nhiên, vì là chị gái của Khương Khương, Tống Tử nhiên đối với cô giống như có bộ lọc, nên cũng cảm thấy chị gái của Khương Khương đẹp mắt.

Hứa Vọng thật ra không biết tán thưởng sắc đẹp của con gái, nhưng hắn biết khen Khương Khương là được rồ, cho nên cũng gật đầu một cái: “Đẹp.”

An Mặc tự nhiên cũng gật đầu theo.

Trong lòng Khương Khương giờ đang nở hoa, tâm tình rất tốt.

Sau khi xem chị gái của Khương Khương, bọn trẻ bắt đầu chơi. Hứa Vọng chạy đến, kéo Khuơng Khương, sau đó kêu cô.

“Chúng ta đi chơi đi.”

Khương Khương thoát khỏi tay Hứa Vọng, đi tới chỗ chị gái, mời: “Chị hai,

chúng ta cùng nhau đi chơi đi.”

Khương Khả liếc nhìn đứa nhỏ bên cạnh Khương Khương.

Bọn họ đều là những đứa trẻ khoảng ba, bốn hay năm tuổi, khi nghĩ đến việc cùng chúng chơi đồ chơi và xúc cát, Khương Khả lắc đầu, đôi vai nhỏ không khỏi run lên.

“Không đi.” Chơi với một đám trẻ con thì quá nhàm chán a.

“A?” Chị gái không muốn chơi với bọn họ.

Khương Khương gãi gãi đầu, ngẩng đầu nhỏ, hai mắt to nhìn cô, bình tĩnh hỏi: “Chị thích chơi gì? Em sẽ chơi với chị.”

Giang Kình nói: “Em có chuyện Làm đi. Ngươi đi chơi của ngươi đi. "

" Được thôi. "Khương Khương chỉ có thể ủ rũ

xuống lầu chơi với Hứa Vọng.

Anh Dung Dung vẫn ở dưới nhà, đang xếp mô hìn máy bay.

Hứa Vọng cảm thấy hứng thú với mô hình trong tay Khương Dung, chạy tới nhìn.

An Mạc cũng chạy theo.

Khương Khương vốn là muốn lấy đồ chơi, cũng đi theo bọn họ đi xem.

Anh Dung Dung rất thông minh.

Đối mặt với hình vẽ, anh ấy có thể gấp mô hình một cách chính xác.

Những ngón tay xinh đẹp, khi cầm các bộ phận của mô hình và xếp chúng lên nhau, trông càng đẹp mắt. Mọi người đều bị mê hoặc. Vây quanh ở bên cạnh ríu rít thảo luận.

Khương Khương cũng nhìn rất nghiêm túc.

Một bên nhìn, một bên hỏi Khương Dung rất nhiều câu hỏi.

“Dung ca ca, làm thế nào để lắp cái cánh này vào.”

“Tại sao nó không giống trực thăng, tại sao nó không có cánh quạt a?”

...

Dung ca ca so với cô thông minh hơn nhiều, và không chỉ chính xác lắp cánh máy bay mà còn giải đáp nhiều thắc mắc cho cô. Nếu có gì không hiểu, sau khi giật tóc một chút, anh ấy liền nhớ kỹ câu hỏi của Khương Khương và nói: “ Để anh về nhà tìm hiểu một chút.”

Chẳng bao lâu, mô hình máy bay đã được Dung ca ca lắp ráp xong. Mô hình này còn rất lớn, nhìn rất có khí thế và uy phong.

Khương Khương thích cực kỳ.

Cô quay đầu lại, chạy lên lầu, lôi chị gái đang ngồi chơi khối rubik trong phòng ra, hai má đỏ bừng vì phấn khích.

“Chị ơi, anh Dung Dung đã làm một mô hình máy bay rất đẹp a, em dẫn chị đi xem.” Nói xong, Khương Khả chưa kịp đồng ý thì đã đưa cô chạy ra ngoài.

Khương Khả chỉ có thể cùng cô chạy xuống lầu.

Vừa xuống lầu liền nhìn thấy bọn trẻ lúc nãy, đều vây quanh đứa nhỏ mặc đồ màu xanh lam.

Cậu bé cao hơn những đứa trẻ khác một. Tuổi cũng lớn hơn bọn họ một chút, có chút giống họ.

Đây là anh họ Khương Dung.

Khương Khả đã gặp anh hôm qua và sáng nay.

Anh họ luôn thông minh. Sau này, đi làm nhà nghiên cứu khoa học.

Cho nên trước khi trùng sinh. Khương Khả rất ít tiếp xúc với hắn.

Lúc này bị Khương khương kéo đến đây nhìn mô hình của anh ấy, Khương Khả không thể không thừa nhận, có một số người thông minh, chính là loại thông minh bẩm sinh.

Cậu ấy mới năm sáu tuổi. nhưng đã có thể ghép thành một mô hình có phần phức tạp, vô cùng đẹp mắt.

“Chị ơi, có đẹp không?” Khương Khương vui vẻ khi thấy chị gái mình cũng đang nhìn mô hình của Dung ca ca.

“Mô hình của anh thật là uy phong!”

Ánh mắt Khương Dung theo lời nói của Khương Khương, rơi vào trêи người em họ kia, thấy cũng có vẻ rất thích mô hình mình mới làm, Khương Dung nghĩ tới đó liền cầm máy bay đặt ở trêи bàn đưa cho Khương Khả, cười nói:

“Em gái, nếu như em thích, thì anh cho em.”

Khương Khả không ngờ anh họ lại đưa cho cô mô hình vừa mới lắp ráp. Cô nhìn xuống mô hình to đến nỗi mà cô phải ôm mới có thể cầm chắc, kinh ngạc.

Cô cảm thấy đời này thật sự rất khác.

Từ khi trở lại đây, cô nhận được nhiều sự ân cần của gia đình hơn, mà không phải như kiếp trước, vừa ra khỏi cửa

là bị bàn tán, đó là con gái lớn của Khương gia lớn lên ở ngoài.

Khi đó, nhiều người nhìn vào nơi ở của gia đình, ngoài mặt mỉm cười khen ngợi cô. Nhưng ngay khi cô rời đi, bọn họ sẽ dùng giọng điệu hung ác nhất để nói rằng cô hư hỏng.

Khi đó Khương Khả tự ti cực kỳ.

Theo bản năng, Khương Khả liền mở miệng, lắp bắp nói: “ Cảm ơn anh.”

Khương Dung cười với cô.

“Oa.” Nhìn thấy Dung Dung ca vậy mà đưa mô hình cho chị gái mình, Khương Khương cao hứng cực kỳ và hỏi Khương Dung: “ Dung ca ca, em có thể chơi cùng với chị không?”

Khương Dung nói, “Máy bay bây giờ là của chị gái em, em muốn chơi thì phải được sự đồng ý của chị gái.”

Khương Khương gật đầu:" Được. "

Quay đầu lại nhìn chị gái đang ôm mô hình, vui vẻ hỏi: “Chị ơi, có thể cho em chơi cùng không?”

Khương Khả vẫn đang còn ngẩn ra khi nghe thấy Khương Dung có thể cho mình quyết định đối với mô hình, nghe thấy lời em gái của mình, cô đưa mô hình cho em gái, sau đó gật đầu: “Có thể.”

Khương Khương vui vẻ ôm mô hình máy bay hoành tráng, nhìn trái nhìn phải không nỡ bỏ xuống.

Sờ sờ thân máy bay, cũng sờ sờ đôi cánh cẩn thận.

Sau đó liền cười và đem trả lại cho chị gái.

Cô nở nụ cười ngọt ngào: “Cảm ơn chị, em yêu chị siêu nhiều luôn a.”

“?” Khương Khả sững sờ khi bị em gái bất ngờ bày tỏ. Ôm mô hình Khương Khương vừa mới trả, có chút há hốc mồm.

Miệng của em gái mình có phải hay không dùng mật đường làm ra a, ngọt như vậy.

Bày tỏ với chị gái xong, Khương Khương liền chạy đi. Lên phòng trẻ em ở tầng một, lấy đồ chơi ra, rồi rủ Tống Tử Nhiên cùng mọi người ra ngoài sân chơi.

Chờ đến lúc Khương Khả cất xong mô hình mà anh họ tặng, cô ấy nhìn thấy em gái mình cùng vài đứa trẻ khác, còn có anh họ đang ngồi trêи sàn trong hành lang gần khu vườn, chơi rất nhiều đồ chơi.

Họ đôi khi cũng không được hòa hợp cho lắm.

Ví dụ như món đồ chơi mà Khương Khương muốn bị cướp đi, giọng nói ngọt ngào giòn tan của cô ta cất lên, có chút hung dữ.

“Cái này là của tớ, các cậu không được lấy!”

Vẫn có chút khác biệt với vẻ ngoài mềm mại dễ thương khi lấy lòng Khương Khả.

Khương Khả nhìn cách đó không xa bọn họ hồi lâu, cuối cùng vẫn là lặng lẽ, quay đầu trở về phòng khách.

Đồ chơi mà trẻ con chơi, cô mới không muốn

chơi đâu.

Khi trở lại phòng khách, Khương Khả vừa lúc đụng phải mẹ từ trêи lầu đi xuống. Thấy cô đã trở lại, mẹ hỏi: “Tại sao Khả Khả không chơi với em gái và các bạn?”

Khương Khả lắc đầu nói: “Con không muốn chơi.”

Con gái lớn mới về không hòa đồng là chuyện bình thường.

Cứ từ

từ đã.

Tần Thư Vân thở dài một hơi, nắm tay cô, đem cô lên lầu

“Đi thôi, mẹ dẫn con lên lầu xem xem phòng của con.”

Nghe nói mình đã có phòng, hai mắt khương Khả sáng lên, nhanh chóng nắm lấy bàn tay mềm mại ấm áp của mẹ, đi theo lên lầu.

Phòng của cô ấy ở cạnh phòng Khương Khương.

Căn phòng

rất lớn. Nhưng bởi vì cô trở về quá nhanh, phòng chưa có sửa, cho nên mặc dù nhìn rất đẹp, nhưng không được thiết kế đẹp như phòng của Khương khương

Tần Thư Vân đưa Khương Khả vào trong, nói với cô: "Khả Khả, về sau đây sẽ là phòng của con. Bất quá sau này phải sửa thêm lần nữa, bây giờ con xem trước một chút. Có thích hay không?”

Còn phải sửa lần nữa a.

Ước chừng diện tích căn phòng một chút, cuối cùng Khương Khả cũng nhẹ gật đầu.

Phòng này cảm giác giống như còn lớn hơn phòng của Khương Khương một chút.

Nếu nó được thiết kế lại lần nữa, cô sẽ rất vui a.

Thấy con gái gật đầu, Tần Thư Vân lấy điện thoại di động ra, ôm con gái ngồi vào trêи ghế, liền cho Khương Khả nhìn một vài kiểu thiết kế trong điện thoại:“Khả Khả, con thích kiểu thiết kế nào?”

Khương Khả ngồi trêи người mẹ ngẩng đầu nhìn khuôn mặt dịu dàng của mẹ, môi khẽ mím.

Sau đó cô cúi đầu và lựa chọn.

Khương Khương

lúc này không tìm được chị gái, chạy đi tìm người, thấy mommy và chị gái cùng nhau ở trong phòng khác, cô vội vàng chạy vào hỏi.

“Mommy, chị gái, hai người đang làm gì a?”

Bởi vì lon ton chạy tới, trêи trán đã có một ít mồ hôi.

Tần Thư Vân thấy con gái nhỏ mồ hôi nhễ nhại, vội đặt con gái lớn xuống. Đi lấy khăn lau mồ hôi cho con nhỏ.

Lúc mẹ lau mồ hôi cho cô, Khương Khương liên tục hỏi: “Mommy, mẹ cùng chị gái đang làm gì vậy?”

Tần Thu Vân lau mồ hôi cho cô xong, để khăn sang một bên, nói: “Muốn bố trí phòng cho chị gái, mommy đang bảo chị gái chọn phong cách thiết.”

Khương Khương không hiểu ý tứ của phong cách thiết kế. Nhưng không ngăn được sự nhiệt tình của mình, cô lập tức nhảy đến bên cạnh chị gái, duỗi đầu nhỏ nhìn sang.

"Chị, em cũng giúp chị nhìn xem!"