Tiểu Bảo Bối Ba tuổi

Chương 6: Náo nhiệt ở nhà của trương phong




Editor: Eric ( Tiểu Mộc Hinh)

Nhóm người Khương Hành đến số 48 Hoa Lê Hẻm, Triệu Tử Duệ hiện tại đang bị Trương Phong dây dưa.

Hắn giải thích cho Trương Phong: " Đứa bé này không phải con của em gái anh."

Nhưng mà Trương Phong tựa hồ như không nghe hiểu lời hắn nói: " Mày muốn mang con bé đi cũng không dễ dàng như vậy."

Đương nhiên, hắn ta cũng không phải lưu luyến gì đứa bé.

Hnắ ước gì đem con nhóc đó bán đi cho nhà nào nhiều tiền.

Lại càng không để ý đứa mày này có phải con của người em gái đã chết của hắn hay không.

Nhưng nam nhân mặc áo sơ mi kẻ vuông trước mặt, vừa thấy liền biết chính là những người có tiền đồ trong thành phố, mặc tây trang uống cà phê các kiểu, hắn ta muốn đứa bé, nên Trương Phong muốn lừa tiền.

Cho nên nhìn thấy Triệu Tử Duệ che chở đứa bé không cho hắn đoạt lại, hắn liền hét to: " Có người bắt trẻ con."

Trương Phong có không ít bạn uống rượu cùng hắn, quan hệ có vài phần tốt. Nghe tiếng, một đám người chạy ra ngoài nhìn, nhìn thấy một người trẻ tuổi thanh tú đang muốn cướp lấy con người ta, lập tức khiêng gậy lại đây.

Triệu Tử Duệ nhìn thấy hàng xóm vây tới đây, nhìn đứa bé bên chân mình, mặt hung hăng vặn lên.

Có hàng xóm ở xung quanh, sống lưng Trương Phong thẳng lên không ít, thừa dịp Triệu Tử Duệ không chú ý đến, liền kéo đứa bé bên cạnh Triệu Tử Duệ giữ chặt bên cạnh hắn, đồng thời hung tợn trừng Triệu Tử Duệ, chỉ trích:

" Mày lúc trước vứt bỏ em gái tao, bây giờ lại muốn con gái. Tao cho mày biết, không có cửa đâu! Mấy năm nay chúng ta nuôi nó phí không biết bao nhiêu công sức, trừ khi mày đem lại đây mười mấy vạn, không thì đừng hòng đem con bé đi!"

Triệu Tử Duệ đang còn lôi kéo một tay còn lại của cô bé, nhìn thấy Trunogw Phong muốn cướp người, sợ làm bị thương cô bé, hắn do dự một chút, liền buông tay ra.

Nghe lời nói của Trương Phong, hắn nhìn thoáng qua đứa bé trên tay. Thầm nghĩ: Dạng người này mà cũng tính chơi chiêu sao?

Nhưng bọn họ người đông thế mạnh, Triệu Tử Duệ cũng không muốn cùng bọn họ liều mạng.

Hắn nhìn Trương Phong nói: " Mười vạn tệ a, có thể, tôi nói cho bạn của tôi một chút, bao anh ấy lại đây."

Hắn vội vã gửi tin nhắn qua Wechat cho tổng tài của mình, dùng từ ngũ ngắn gọn nói cho hắn biết hoàn cảnh hiện tại của bản thân.

Trong nhà, Lâm Dung đang ngủ trưa đi ra, nhìn thấy cửa rầm rầm, liền vội vàng hỏi: " Làm sao vậy?"

Lâm Dung mặc một bộ váy ngủ màu lam, bởi vậy làm lụng quá mức vất vả, khuôn mặt còn già hơn so với thực tế, có màu vàng trên mặt, có rất nhiêu nếp nhăn.

Cô vừa chạy ra, liền nhìn thấy con gái bị chồng kéo, nhìn thấy vết hồng hồng trên tay cô bé thì trên mặt mang theo tia đau lòng. Nhưng cô từ trước đến giờ luôn sợ hãi chồng mình, nhìn thấy sắc mặt của hắn, trầm mặc một lát, đi tới hỏi:

" A Phong, sao anh lại đánh con?"

Trương Phong đưa cô bé cho Lâm Dung: " Cô đem con bé vào nhà đi, tôi không bảo ra thì cô không được đi ra."

Lâm Dung nhìn thoáng qua người đàn ông trẻ tuổi trắng nõn cách đó không xa, sắc mặt giảm sút ôm cô bé bị đánh cho người xanh xanh tím tím đi vào nhà.

Vào sân, Lâm Dung nhìn vết hông hồng trên tay cô bé một chút, liền vào nhà lấy thuốc mỡ ra bôi cho cô.

Con trai của Lâm Dung là Trương Thụy đang chơi đồ chơi tại căn phòng bên cạnh. Hắn năm nay năm tuổi, to béo khỏe mạnh. Đứa bé này là bảo bối tâm can của Trương Phong, từ trước tới giờ muốn gì được nấy, bởi vậy tinhd tình giống như một hoàng đế nhỏ, nhìn thấy mẹ hắn ôm em họ ngồi ở trong sân thì hắn liền ôm ô tô màu đỏ nghênh ngang đi tới.

Đi đến bên cạnh mẹ thì hắn vươn bàn tay mập mạp ra, từ trên cao nhìn xuống xem cô bé, nhìn thấy dấu vết trên người cô, Trương Thụy cười trên nỗi đau của người khác: " Lại bị đánh a! "

Lâm Dung đi ra, nhìn thấy con trai lại bắt nạt em gái, vội vàng chạy đến: " Thụy Thụy, mẹ đã nói là không được bắt nạt em gái mà."

Trương Thuyj làm mặt quỷ trước mặt mẹ hắn, liền chạy ra ngoài cửa.

Lâm Dung cầm thuốc mỡ bôi lên miệng vết thương của cô bé.

Cô gái nhỏ ngước mắt nhìn Lâm Dung đang cúi đầu, lông mi cong cong dài dài nhẹ nhàng rũ xuống.

Khương Hành đến.

Hoa Lê Hẻm nằm ở một cái trấn, cửa ngõ bày mấy cái bảng hiệu, có cửa hàng tiện lợi treo ra ghi đồ uống, thuốc lá, trucs tichj bao nhiêu một bình, cũng có thợ may vá quần áo,...rất nhiều loại bảng hiệu khác nữa.

Cửa ngõ rất rộng, hai ba người lớn có thể đi vào cùng lúc, có thể thấy bên trong có cửa hàng tiện lợi. Bà chủ ngồi trên một chiếc ghế trước cửa cầm quạt quạt gió, duỗi đầu nhìn lại phía nhà Trương Phong.

Nghe nói có một người đàn ông muốn đến đòi con gái.

Bà chủ cũng muốn đi xem náo nhiệt, nhưng còn phải trông coi của hàng.

Vừa quay đầu, liền nhìn thấy bên ngoài ngõ nhỏ có một đôi nam nữ ăn mặc cực kỳ tinh xảo, khí chất cao quý. Hai người đều là trai xinh gái đẹp, dung mạo rất tốt, làm cho người ta hâm mộ.

Còn mang theo một bé gái nhỏ tuổi.

Bé gái mặc váy hoa, xinh đẹo trông rất giống cô tiên nhỏ. Chân của cô bé ngắn, đi bộ bên cạnh ba mẹ, nhảy nhảy, đnags yêu cực kỳ.

Khi nhìn đến mặt của cô bé thì cánh tay đang quạt quạt cuả bà chủ ngừng một chút, trên mặt hiện lên một tia không thể tin, cằm há đến mức muốn rớt ra.

Cô bé nhỏ này, như thế nào lại giống đúc đứa bé nhà Trương Phong như vậy ?

Vào ngõ nhỏ, Khương Hành liền không biết đi đâu tiếp. Vừa vặn nhìn thấy bà chủ cửa hàng tiện lợi ngồi ở cửa, đi qua, đang muốn hỏi số 48 Hoa Lê Hẻm ở đâu, Khương Khương Liền thoát khỏi tay của Tần Thư Ninh, chạy tới một nơi nào đó.

Cai ngõ này rất cũ kỹ, các cửa hàng bày bán đò không có quy định, mọi người cũng không phải đều là người bản địa, tốt xấu lẫn lộn.

Nhing thấy con gái chạy ra, Tần Thư Ninh sợ cô lạc mất, vội vàng đuổi theo.

" Khương Khương con đừng chạy loạn."

Nhưng Khương Khương lại không nghe thấy, chỉ hướng về một phía mà chạy tới, như là bị một cái gì đo hấp dẫn.

Khương Hành cũng mặc kệ việc hỏi người, vội vàng đuổi theo hướng hai mẹ con đang chạy.

Bà chủ ở bên trong còn đang kinh hãi.

Tự nhiên xuất hiện cặp vợ chồng, còn có đứa bé cực kỳ giống cô bé nhà Trương Phong.

Trương gia này, xem ra là sắp có chuyện lớn a.

Tiệm cũng không trông nữa, cô vội vã đóng cửa hàng, liền chạy đi xem náo nhiệt. Vừa đóng chặt cửa, người chồng ma quỷ kia của cô vừa đi đánh mạt chược về, trừng to đôi mắt hỏi: " Cô đi đâu?"

Bà chủ cửa hàng vội vàng kéo chồng, hướng tới phía nhà Trương Phong, vừa đi vừa nói: " Nhà Trương Phong xảy ra chuyện lớn a!"

Chồng cô tức giận nói: " Nhà hắn có thể có chuyện lớn gì được!"

Nhưng là vẫn cùng nhau hóng chuyện.

Đuổi theo Khương Khương, vợ chồng hai người rất nhanh liền đi vào một ngõ nhỏ khác, hơn nữa gặp được một đống người vây quanh ở trước cầm gậy.

Triệu Tử Duệ đang bị vây quanh trong đó.

Hắn đang đợi tổng tài đến.

Từ A Thị đến đây đại khái hơn 2 tiếng đi đường, hắn chỉ có thể nghĩ biện pháp kéo dài thời gian.

Nhưng Khương Hành còn tới nhanh hơn hắn tưởng tượng.

Người đầu tiên hắn nhìn thấy là Khương Khương, phấn điêu ngọc mài tiểu nha đầu sạch sẽ xinh đẹp.

* Phấn điêu ngọc mài:  Ý nói gương mặt đẹp như điêu khắc, da mịn như viên ngọc đã mài dũa. ( P/s: Tui tìm không thấy nghĩa thuần Việt nào hay nên để vậy lun.)

Cô bé cách chỗ hắn không xa đột nhiên dừng bước lại, ngước lên nhìn mái ngói nhà họ Trương, lông mi dài khẽ run. Cô mặc một chiếc váy nhỏ màu vàng, dáng vẻ sạch sẽ không hợp với nơi như thế này.

Ngay sau đó chính là vợ chồng hai người Khương Hành và Tần Thư Ninh đuổi theo Khương Khương chạy tới.

Nhìn thấy bọn họ, phản ứng đầu tiên của Triệu Tử Duệ là nhẹ nhàng thở ra:

- --- Xem ra hắn không xuyên đến thế giới kỳ quái.