Tiểu Binh Truyền Kỳ

Chương 206: Q.14 - Chương 206: Khôi Phục Hỗn Loạn




Trần Tinh rất vui mừng, vì chính phủ Vạn La liên bang lưu vong do ông ta lãnh đạo, có thể chính thức bỏ đi hai chữ “lưu vong” này, tại sao lại như thế? Chẳng phải là vì địa bàn mình có hơn trăm hành tinh, và binh lực hơn 300 ngàn chiến hạm sao!

Nhưng, tâm trạng vui mừng của Trần Tinh kéo dài không bao lâu, vì một sĩ quan vội vã chạy vào hét lớn: “Tổng thống, không tốt rồi, quân Đại Đường đến rồi!”

Trần Tinh chau mày, bất mãn nói: “Căng thẳng gì chứ? Quân Đại Đường đến không phải là càng tốt sao? Như thế quân đội phục quốc của chúng ta, có thể nhân cơ hội này tiêu diệt hết bọn chúng!

“Tổng thống, quân phục quốc của chúng ta tiêu diệt không được, đối phương có đúng 1 triệu chiến hạm!” Sĩ quan đó trán đổ mồ hôi hột nói.

Vốn cho rằng quân Đại Đường nhiều lắng cũng chỉ còn lại hơn 100 ngàn chiến hạm, Trần Tinh nghe thấy lời này, lập tức sững người, mãi một lúc sau ông ta mới vừa lầm bầm: “Sao lại cho chuyện này!” vừa nhanh bước chạy ra khỏi phòng chỉ huy.

Đến bộ chỉ huy, vừa nhìn thấy cảnh trên màn hình, Trần Tinh liền ngu người, vô số chiến hạm trên màn hình, giống như khoe mình với thế nhân, mở đèn sáng chưng chầm chậm tiến về phía trước.

Nên biết phương thức hành quân này, trong vũ trụ tối đen, chẳng khác nào nói với người của toàn vụ trụ biết rõ mình đang ở nơi nào.

Đừng nói thời buổi bây giờ rất nhiều nước đều có kỹ thuật tang hình, cho dù là ngày xưa, loại phương thức mở đèn sáng chưng cũng hoàn toàn không có ai sử dụng, vì như thế trong chiến tranh rất ngu xuẩn, nếu như không phải như thế, radar của mình cũng không thể phát hiện ra được chiến hạm tàng hình của Đại Đường.

Còn người có thể làm như thế, không phải là ngu ngốc, thì là tín đồ của cuồng vọng rất tự tin rằng mình có thể đánh bại bất kỳ kẻ địch nào. Nhưng, mặc dù Đường Long chắc chắn là đệ tử của cuồng vọng, nhưng là đệ tử của cuồng vọng chưa bao giờ thất bại.

“Tổng thống, chúng ta làm sao bây giờ?”

Tất cả sĩ quan có mặt tại hiện trường đều căng thẳng nhìn Trần Tinh, mặc dù bọn họ cuồng nhiệt, nhưng hoàn toàn không đại diện bọn họ là ngu ngốc, quân Đại Đường binh lực hàng triệu xông đến nơi này, khẽ suy nghĩ cũng biết, lời đồn quân Đại Đường tổn thất nghiêm trọng trước đây, là cái bẫy do quân Đại Đường làm ra, là âm mưu vì muốn những con sâu trong nước bò ra ngoài.

Mình nếu như không can dự vào, mà giúp Đại Đường bình phản, bây giờ đã sống thoải mái rồi. Đáng tiếc, do mình dã tâm quá lớn, mình đã sập bẫy biến thành con sâu, điều chờ đợi mình chỉ có thể là diệt vong.

Phản kháng? Nghĩ cũng không dám nghĩ, đối diện với đúng 1 triệu chiến hạm, hơn nữa còn có cứ điểm Ngân giáp mạnh mẽ kia, đánh không thể nào đánh thắng được, chỉ cần khai chiến, quân phục quốc sẽ bị tiêu diệt toàn bộ.

Đầu hàng? Không, Đại Đường sẽ không tha cho kẻ làm phản, hơn nữa cho dù Đường Long có rộng lượng thả những người mình, cũng chắc chắn trước tiên sẽ tước đoạt hết tất cả tài sản của mình và giải tán toàn bộ quân đội.

Như thế, mình vì phục quốc mà cực khổ cố gắng, sẽ phó mặc cho đời.

Bỏ chạy? Cả tinh hệ này đều là của Đường Long, mình ở trong vòng vây, có thể chạy đến nơi nào?

Trần Tinh mặt mày buồn bã, vì bây giờ căn bản không thể lựa chọn, bất luận con đường nào, đều là con đường mà mình không muốn đi.

“Tổng thống, quân Đại Đường còn 1 tiếng nữa, sẽ tiếp xúc với quân ta!” Lời này của một sĩ quan vừa nói ra, đã khiến mọi người tỉnh lại.

Trần Tinh nhìn những sĩ quan xung quanh mình, rồi nghĩ đến các binh sĩ Vạn La liên bang bị ngọn cờ phục quốc hấp dẫn, tu tập lại, Trần Tinh cười khổ ra lệnh cho thuộc hạ: “Đầu hàng!”

Nếu như hi vọng phục quốc đã tan tành, vậy thì không cần làm những việc hi sinh vô ích, những binh sĩ kia chỉ là con cờ của những người có dã tâm như mình mà thôi.

“Không, tổng thống, chúng tôi tuyệt đối không đầu hàng! Vì phục hưng tổ quốc của chúng ta, chúng tôi sẽ phấn đấu đến cùng!” Đa số các sĩ quan đều hét lên.

Những sĩ quan thuộc tầng lớp chỉ huy, căn bản không biết đến sự tàn khốc của chiến tranh.

Đối với bọn họ, chiến tranh chỉ là sự thay đổi của binh lực trên màn hình, giống như chơi một trò chơi không có gì khác, cho nên bọn họ căn bản không muốn còn chưa đánh đã đầu hàng.

Mặc dù biết được không thể đánh thắng được, nhưng thất bại thì sao? Đến lúc đó mình đầu hàng cũng không thành vấn đề, mình là sĩ quan cao cấp, hơn nữa không phải người của Đại Đường, không thể nói đến phản bội, chỉ cần tính là hai nước giao chiến, cũng sẽ không bị xử chết dễ dàng như thế.

Hơn nữa, chỉ cần nữ thần may mắn đứng về phía mình, không cẩn thận đánh thắng, vậy thì mình chính là anh hùng!

“Vì để cho binh lính của chúng ta sống sót, chúng ta đầu hàng.” Trần Tinh khổ sở nói với các sĩ quan.

Các sĩ quan nhìn nhau, sau đó đồng thanh nói: “Không! Ngài tổng thống, vì đại nghiệp phục quốc, chúng tôi cự tuyệt phục tùng mệnh lệnh này của ngài! Binh sĩ của chúng tôi sẽ không đồng ý với mệnh lệnh này của ngài!”

Các sĩ quan này mặc dù đều là do Trần Tinh đề bạt lên, bình thường căn bản không dám phản kháng Trần Tinh, nhưng bây giờ bọn họ phát hiện Trần Tinh nhát gan, chưa đánh đã đầu hàng, trong lòng bất giác đều khinh thường.

Hơn nữa điều quan trọng nhất đó là, sự khinh thường này không chỉ có một mình mình, mà tất cả đồng liêu đều có, nhìn thấy nhiều người đứng về phía mình như thế, dũng khí của các sĩ quan cũng tăng lên cho nên nói ra những lời khiến chính bản thân mình cũng ngạc nhiên.

“Cái gì?! Các người nói cái gì?!” Trần Tinh gân trán nổi lên hét lớn.

Một sĩ quan dã tâm khá lớn, gan cũng lớn, nhìn thấy sĩ khí của các đồng liêu có chút giám sút, bất giác nghiến răng nghiến lợi mạo hiểm bước ra. Lớn tiếng nói: “Xin lỗi, ngài tổng thống, chúng tôi cự tuyệt phục tùng mệnh lệnh ngài yêu cầu chúng tôi đầu hàng, chúng tôi những quân nhân Vạn La liên bang mang trên vai trách nhiệm phục quốc, sẽ không chịu nhục sống trên thế gian này!”

Một số sĩ quan thích mạo hiểm đầu cơ, lập tức bước ra nói lớn: “Ngài tổng thống, vì đại nghiệp phục quốc, chúng tôi nhất định sẽ tiêu diệt địch, xin ngài hãy yên tâm!” nói rồi, không đợi Trần Tinh đồng ý, liền dẫn theo thuộc hạ trực thuộc của mình tự ý rời khỏi.

Những sĩ quan này đã làm gương cho những sĩ quan khác, tất cả các sĩ quan toàn bộ đều nói câu: “Thuộc hạ sẽ đi tiêu diệt địch.” Sau đó trực tiếp rời khỏi.

Lúc này, uy vọng nhiều năm xây dựng của Trần Tinh, toàn bộ biến mất.

Rời khỏi bộ chỉ huy, các sĩ quan cuồng nhiệt lập tức triệu tập quân đội, bọn họ phải liều mạng đọ sức cuối cùng.

Nhưng, bọn họ khó khăn lắm mới thoát được khỏi sự khống chế của Trần Tinh, không muốn vị thượng tướng Ngụy Phi này lần nữa cưỡi trên đầu mình, cho nên bọn họ căn bẳn không thông báo cho Ngụy Phi và sĩ quan thân cận với Ngụy Phi, liền xây dựng một bộ chỉ huy tối ới, sau đó với danh nghĩa bộ chỉ huy tối cao, ra lệnh cho bọn người Ngụy Phi tham chiến.

Ba huynh đệ Ngụy Phi từ chỗ những thân binh kia nhận được mệnh lệnh của bộ chỉ huy tối ới, nhìn nhau, Ngụy Phi lên tiếng nói: “Nếu đã như thế thế, vậy thì chúng ta vẫy vì Vạn La liên bang, đánh một trận cuối cùng.

Hai người Well, Lai Uy nhìn nhau: “Đúng vậy, ít nhất chúng ta cũng phải xứng đáng với đồng lương nhiều năm nay của Vạn La liên bang chứ.”

Nói đến đây, ba người ôm nhau, sau đó nói: “Chúc may mắn.” rồi người nào người nấy dẫn theo thân binh của mình rời khỏi, đi lên kỳ hạm của mình.

Quân phục quốc có được 300 ngàn chiến hạm, dưới sự lãnh đạo của những sĩ quan chỉ huy cuồng nhiệt, bay về phía quân Đại Đường. Mà Ngụy Phi người sĩ quan có năng lực chỉ huy kiệt xuất, bị ngăn cản bởi quyết sách ngoại tầng của bộ chỉ huy tối cao, đành đảm nhận chức sĩ quan chỉ huy hạm đội bình thường.

Bộ chỉ huy nhìn về khoảng không xa xăm, Trần Tinh giống như già đi mấy chục tuổi ngồi trên ghế, ánh mắt ngây ngốc nhìn khối hình vuông đại diện cho quân phục quốc trên màn hình, nhìn bọn họ bắt đầu tập kết, sau đó bay nhanh về phía quân Đại Đường.

Khi nhìn thấy khối hình vuông đại diện quân phục quốc, bị quân Đại Đường nhanh gọn dứt khoát tiêu diệt từng chút một, tim Trần Tinh giống như bị dao đâm. Ông ta run run móc súng ra, đưa nòng súng lên huyệt thái dương, sau đó thâm tình nhìn quốc kỳ Vạn La liên bang ở chính giữa bộ chỉ huy, khẽ thở hơi cuối cùng, rồi bóp cò.

Cuộc chiến giữa quân phục quốc Vạn La liên bang và quân Đại Đường rất nhanh đã kết thúc, sau khi quân phục quốc tổn thất 200 ngàn binh lực, bộ chỉ huy tối cao quân phục quốc liền tuyên bố đầu hàng.

Lúc Đường Long nhân được tin Trần Tinh tự sát, mà mấy chục sĩ quan Vạn La liên bang kiệt xuất do mình đề bạt như Ngụy Phi, Well, Lai Uy toàn bộ đều tử chiến, lại nhìn những sĩ quan chỉ huy cao cấp Vạn La liên bang không bị thương, quân phục thẳng thớm, đầu hàng với mình, dáng vẻ ngoan cố hoặc cố tình làm ra vẻ kiêu ngạo, bất giác cảm thấy ác cảm.

Đường Long vì những người kiệt xuất đều đã chết hết mà vô cùng giận dữ, cũng bất kể những sĩ quan cao cấp Vạn La liên bang gào thét khẩu hiệu mình là tù binh, trực tiếp phán tội phản loạn, xử tử toàn bộ sĩ quan cao cấp đầu hàng này, còn những sĩ quan bậc trung, bậc thấp của Vạn La liên bang còn sống sót, thì phán quyết lao dịch 3 năm.

Đối với những binh sĩ bình thường, Đường Long lại rất rộng lượng, không truy cứu gì, trực tiếp giải tán biên chế của bọn họ, sau đó bố trí làm thường dân ở các hành tinh.

Còn về tất cả tài sản của chính phủ phục quốc Vạn La liên bang, đương nhiên là bị Đại Đường tịch thu toàn bộ.

Lúc này, Vạn La liên bang chân chính triệt để diệt vong.

Lúc Đại Đường giải trừ lệnh cấm, thế nhân bỗng chốc ngây người.

Vì Đại Đường trước tiên tuyên bố tin, tuyên bố đã thôn tính nước Khải Vũ đối địch, và tất cả lãnh địa của các nước phụ thuộc, nước phụ thuộc độc lập Đại Đường, liên tiếp tuyên bố mình là lãnh địa trực thuộc của Đại Đường.

Tiếp đó là tuyên bố tin, tuyên bố tiêu diệt toàn bộ quân phản loạn trong nước, sau đó là những nước phụ thuộc độc lập Đại Đường kia, liên tiếp tuyên bố mình là lãnh địa trực thuộc của Đại Đường.

Có nghĩa là, trong thời gian ngắn ngủi chỉ có vài ngày, Đại Đường vốn nguy cơ trùng trùng, bỗng chốc lãnh địa của cả tinh hệ Vô Loạn đều trở thành của nó, hơn nữa Đường Long cũng trở thành một kẻ độc tài mạnh mẽ có được 35563 hành tinh.

Nếu như không phải mấy trăm hành tinh hành chính bị nước Khải Vũ cho nổ, con số này sẽ tăng thêm vài trăm nữa.

Đừng xem thường tinh hệ Vô loạn chỉ là một tinh hệ, nhưng số lượng hành tinh hành chính mà nó có, đủ để so với nước có thực lực bậc trung trở lên.

Nên biết, hành tinh hành chính của Đế quốc Hổ Kình và Đế quốc Ngân Ưng, cộng lại cũng chỉ hơn 16000, còn chưa bằng một nửa của tinh hệ Vô Loạn.

Những tin tức liên tiếp này, khiến cho thế nhân toàn bộ đều há hốc mồm, bọn họ không hiểu, Đại Đường con cá chết đã không thể sống lại, sao lại có thể đột nhiên sống lại, trở thành một con ngao mạnh mẽ?

Trần Kháng vừa mới lên làm tổng giám đốc, căn bản không có tâm trạng hưởng thụ tài sản và địa vị, vì lúc này ông ta đang bất đắc dĩ chịu đựng cơn giận dữ của cấp trên!

“Mẹ nó! Giỡn chơi à? Đối tượng trung thành của người máy còn chưa loại bỏ, đã gấp rút tiến hành tạo phản, mẹ nó còn có tác dụng sao? Cho rằng đối tượng trung thành của người máy dễ dàng thay đổi như thế sao!

“Còn nữa, những tên ngươi tìm về kia, toàn bộ đều là ngu ngốc sao? Kinh tế Đại Đường vẫn chưa hỗn loạn, bồ đội mới của bọn họ còn chưa thành lập, bồ đội trước đây lại đều đã nương nhờ Đường Long, chỗ dựa nào cũng không có, lại dám vội vã tạo phản như thế, dựa vào cái gì để chống lại Đại Đường? Không thất bại mới lạ thật là mẹ nó toàn bộ đều là lúc ngốc siêu cấp!

Mà điều khiến ông ta tức giận nhất, đó là những huynh đệ phái đi nằm vùng, lại vì tổ chức hiếu trung của bọn họ bị tiêu diệt mà cự tuyệt phục vụ chúng ta. Xì, lẽ nào chúng ta chỉnh khống chết bọn họ sao? Thông báo cho Đường Long chuyện của bọn họ, bây giờ Đường Long ghét nhất là kẻ làm phản, cho nên tuyệt đối sẽ không tha cho bọn họ.” Đổng sự điên cuồng nhảy cẫng mắng.

Trần Kháng vội vàng gật đầu đáp ứng, hơn nữa lập tức yêu cầu thuộc hạ đi hoàn thành, có thể khiến cho đổng sự ngừng lại một chúng cũng tốt, mình đã bị ông ta mắng cho cả tiếng đồng hồ rồi.

Đổng sự kia nhìn thấy Trần Kháng đã giao nhiệm vụ xuống dưới, bất giác thở phào, sau khi bưng ly trà uống vài ngụm, mới tiếp tục nói: “Trần Kháng, ta bất luận ngươi dùng phương pháp gì, cho dù thủ đô hành tinh của Đại Đường bị nổ, ngươi cũng phải trong thời gian ngắn nhất tiêu diệt Đường Long. Chỉ cần Đường Long chết đi, Đại Đường sẽ lập tức tan rã, tinh hệ Vô Loạn sẽ lần nữa phục hồi hỗn loạn!”

“Nhớ kỹ, nhiệm vụ này phải hoàn thành trong thời gian ngắn nhất! Người đại diện của tên đó đã chết rồi, mà người đại diện của ta vẫn còn sống vui vẻ, ta không muốn làm một đổng sự bị người ta nắm đuôi! Ngươi đừng làm cho ta thất vọng đấy!” Nói rồi, lạnh lùng trừng mắt nhìn Trần Kháng.

Trần Kháng mổ hôi lạnh tuôn ra cũng không dám giải thích, vội gật đầu cúi người nói: “Xin đổng sự hãy an tâm, thuộc hạ sẽ triệu tập nhân lực, nhất định sẽ tiêu diệt Đường Long trong thời gian ngắn nhất, thuộc hạ tuyệt đối sẽ không khiến ngài thất vọng.”

“Được, nhớ kỹ lời của ngươi, ta cũng không hạn chế thời gian của ngươi, nhớ kỹ, trong thời gian ngắn nhất đó.” Đổng sự nói xong liền tắt liên lạc.

Trần Kháng đứng thẳng lưng, lau mồ hôi, trong lòng khổ sở, đại ca à, mặc dù ngài nói không cho ta thời hạn, nhưng ai mà không biết thời gian ngắn nhất, bình thường là chỉ trong thời gian 7 ngày, hài, thật là mạng khổ, còn chưa kịp hưởng phúc, thì lại phải liều mạng.

Nghĩ đến đây, Trần Kháng lập tức ngồi lên cái ghế xa hoa trong phòng làm việc, ấn cái nút ra lệnh: “Ta là Trần Kháng, tìm cho ta sát thủ lợi hại nhất toàn vũ trụ, tìm tập đoàn lính đánh thuê lợi hại nhất toàn vũ trụ, ám sát Đường Long! Giá cả bọn họ muốn bao nhiêu cũng được, số người càng nhiều càng tốt, chỉ cần trong thời gian ngắn nhất giết được Đường Long là được!”

Sau đó không đợi đối phương trả lời, liền ấn một nút khác ra lệnh: “Ta là Trần Kháng, chế tạo 10 triệu người máy ám sát cho ta, chế tạo xong người nào, lập tức quẳng đến Đại Đường cho ta, cài đặt mục tiêu ám sát là Đường Long! Trong thời gian ngắn nhất hoàn thành cho ta, càng nhanh càng tốt!”

Nói xong, vẫn gấp rút thay một nút liên lạc khác nói: “Ta là Trần Kháng, sử dụng tất cả các biện pháp đánh vào kinh tế Đại Đường cho ta, ta muốn trong thời gian ngắn nhất, kinh tế Đại Đường tan rã!”

Sau khi bố trí tất cả nhiệm vụ xong, Trần Kháng thở phào ngồi dựa vào ghế, móc ra điếu xì ga đốt. Hít một hơi, nhìn làn khói chầm chậm thở ra, lầm bầm: “Đáng chết, cái tên Đường Long thật là tên âm trầm, lãnh địa phương nam đất đai rộng lớn như thế, lại sớm đã thuộc về hắn.

“Chả trách lãnh địa phương nam nhiều nước như thế, lại chưa bao giờ có nội chiến, hơn nữa vài liên minh được thành lập, còn có thể đồng tâm hiệp lực tấn công nước bên ngoài, chưa bao giờ có chuyện ồn ào vì tranh chấp phân chia không đều, dám chắc đều là do Đường Long khống chế!

“Hừ, giấu thật kỹ, ngay cả tổ chức cũng không tìm ra được chỗ hở, nói như thế, những vật tư bị những nước khi dọa dẫm, đều rơi vào tay Đường Long? Hài, ta đã nói lúc đầu sao thây thủ đoạn dọa dẫm của bọn họ lại quen thuộc như thế, thì ra đều đến từ Đường Long.

“Nhưng Đường Long à, ngươi mặc dù đã thống nhất được tinh hệ Vô loạn, đạt được bước mà chưa từng có ai làm được, nhưng thật đáng tiếc, ngươi chỉ là một con cờ bắt buộc bị loại bỏ, đây là chuyện lúc ngươi được chọn là người đại diện đã định sẵn.

“Nếu không, dựa vào số lương hành tinh hành chính to lớn, tài nguyên phong phú, và dân chúng hiếu chiến mạnh mẽ kia ở tinh hệ Vô loạn, ngươi có lẽ thật sự có thể thống nhất được cả vũ trụ. Hài, thật là đáng tiếc.

Nói đến đây, Trần Kháng lần nữa thở ra một ngụm khói, nhìn cảnh sắc mơ hồ trước mắt, Trần Kháng bất giác nheo mắt mơ màng.

Mãi một lúc sau, Trần Kháng mới lắc đầu, thu lại tâm tình, bắt đầu kiểm tra kế hoạch tiêu diệt Đường Long có sai sót gì không, hoặc là có cần phải thay đổi gì không.

Trương Kiệt, người đứng đầu chính vụ tinh vực nào đó lãnh địa phương Nam, lúc này đang ở trong phòng làm việc sạch sẽ rộng rãi của anh ta, nhanh nhẹn chỉnh lý các loại hồ sơ. Sau khi anh ta ngừng lai, nhìn màn hình gật đầu hài lòng.

Trương Kiệt đứng đây, trước tiên là lau lau huy chương bá tước nhất đẳng trước ngực mình kia, sau đó giống như cảm khái gì đó, nhìn quanh phòng làm việc này của mình, tiếp đó đưa mắt nhìn vào tấm ảnh lập thể để ở trên bàn.

Đó là tấm hình Trương Kiệt chụp chung với hai mỹ nữ, bên trái là em kết nghĩa hiển hách của Đường Long, Đường Lệ Văn, người bên phải kia, chính là Lý Viên Trương Kiệt quen biết khi vừa đến Đại Đường.

Hai mỹ nữ đồng thời khoác tay Trương Kiệt, hai người đều nở nụ cười ngọt ngào, bất kỳ người nào nhìn thấy tấm hình này, đều có thể đoán ra được quan hệ thân mật của 3 người bọn họ.

Vốn dĩ Trương Kiệt vì muốn có được cơ mật nội bộ của Đại Đường, cố ý thể hiện mình, nhằm tiếp cận với Lệ Văn. Nhưng không ngờ, sự nỗ lực của mình, không những có được địa vị vinh dự, đồng thời cũng khiến mình có được chân tình của hai mỹ nữ.

Vốn dĩ mình muốn đóng kịch, dưới sự điều khiển của công việc và tình yêu, thấm thoát đã xem mình là Trương Kiệt chân chính.

Sau khi hiểu được tâm tình của mình, mình rất đau khổ, vì mình không thể nào lợi dụng tình yêu sâu đậm của hai cô gái, để có được cơ mật, mình không nhẫn tâm lợi dụng bọn họ.

Còn về tổ chức có buông tha cho kẻ không thể hoàn thành nhiệm vụ như mình không, điều này không cần suy nghĩ, điều mình lo lắng, là sau khi thân phận bại lộ, làm sao đối đối diện với cả hai người.

Điều khiến mình thật sự yên tâm, không cần vì thân phận của mình mà lo lắng chính là, cách đây không lâu sự liên lạc vốn dĩ tổ chức mỗi tháng một lần đột nhiên ngừng lại, hơn nữa truyền đến tin tức tổ chức đã bị tiêu diệt.

Tổ chức lớn kia lại bị tiêu diệt? Lúc đó nhận được tin này, mình hoàn toàn không tin, đồng thời lập tức điều động tất cả lực lượng có thể điều động được tiến hành điều tra.

Kết quả phát hiện, tổ chức huynh đệ mạnh nhất nước Vũ Lai, bị một tổ chức mới xuất hiện thay thế, mà tổng thống nước Vũ Lai cũng vì đột nhiên chết đi, mà thay tổng thống mới.

Sau khi nhận được tin này, mình đã an tâm, vì cuối cùng đã được tự do. Anh ta tâm tình rất tốt, không những làm việc càng hăng say, hơn nữa phương diện tình cảm cũng có tiến triển rất tốt, vì cuối cùng anh ta đã mở lòng của mình.

Nhưng vào lúc anh ta cho rằng, mình có thể sống yên ổn cả đời như thế, tổ chức OSFPU có được tư liệu của mình đã tìm đến tận cửa, yêu cầu mình cung cấp tình báo cơ mật, vì khách hàng thuê mình chính là bọn họ.

Trương Kiệt đương nhiên là trực tiếp từ chối, anh ta không thế bán đứng nước mà vì nó mình nỗ lực, đồng thời mang đến cuộc sống mới ình này.

Nhìn thấy sắc mặt của đối phương lúc rời khỏi, anh ta đương nhiêu hiểu được sẽ có kết quả gì, đối phương chắc chắn sẽ báo thân phận của mình cho Đường Long biết, mà Đường Long trải qua phản bội, tuyệt đối sẽ không buông tha cho kẻ nằm vùng như mình.

Nhưng, cho dù như thế, mình cũng không hối hận, mình không muốn làm gián điệp nữa, không muốn lại làm kẻ phản bội, những ngày sống lay lắt sợ hãi, mình đã sống đủ rồi.

Sau khi Trương Kiệt chỉnh lý hết mọi thứ, lặng lẽ ngồi trên ghế, vì anh ta biết không lâu nữa, người của bộ nội chính sẽ tìm đến mình, tin tức chính xác này ngày hôm qua từ kênh khác có được, nhưng không biết tại sao, anh ta chưa từng nghĩ phải chạy trốn.

Nghĩ đến đây, Trương Kiệt lần nữa nhìn tấm ảnh lâp thể trên bàn, nhìn hai nụ cười ngọt ngào kia, Trương Kiệt mỉm cười, bọn họ sẽ oán hận mình vì cứ mãi lừa dối bọn họ không? Có lẽ có? Đối với điểm này, mình chỉ có thể nói xin lỗi.

Nhưng, mình từ đầu đến cuối đều chưa từng bán đứng bọn họ, không, anh ta chưa bao bán đứng nước của mình! Nghĩ đến điều này, Trương Kiệt bất giác ngồi thẳng lưng, bây giờ đây chính là điều duy nhất mà anh ta tự hào.

Cửa phòng tự động mở, 3 thanh niên mặc đồng phục đặc biệt bước vào, những thuộc hạ bên ngoài cửa, thập thò nhìn lén, đồng phục của 3 người kia, chứng tỏ thân phận bộ nội chính của bọn họ.

Bình thường mà nói, bộ nội chính phụ trách công việc trừng phạt và khen thưởng, nhưng tóm lại, xuất hiện theo cùng với bọn họ, vẫn là xử phạt nhiều hơn. Cho nên mọi người vừa nhìn thấy bộ nội chính tìm cấp trên, chắc chắn không phải là chuyện tốt, vì cấp trên gần đây mới được đề bạt lên.

“Ngài là Trương Kiệt người đứng đầu chính vụ tinh vực XX của Đại Đường phải không?” Một viên quan bộ nội chính, nhìn Trương Kiệt hỏi.

Trương Kiệt đứng lên chỉnh đốn y phục, gật đầu nói: “Chính là tôi.”

Lúc người của bộ nội chính đáng muốn nói gì đó, bên ngoài vọng lại hai tiếng gọi vội vã: “Trương Kiệt!” Nhìn ra, chính là hai người Đường Lệ Văn và Lý Viên.

Trương Kiệt nhìn ra sắc mặt lo lắng trong mắt của bọn họ, bất giác lắc đầu với bọn họ, để lộ sắc mặt ngăn cản. Vì Trương Kiệt biết, lúc bộ nội chính chấp hành nhiệm vụ, cả Đại Đường ngoài Đường Long ra, không có bất kỳ người nào có thể ngăn cản được, nếu không sẽ bị xử phạt nghiêm khắc, không có ai là ngoại lệ, Trương Kiệt không muốn hai người bị xử phạt.

Mặc dù Đường Lệ Văn là em nuôi của Đường Long, nhưng Trương Kiệt tin, vì bảo vệ sự tôn nghiêm của pháp luật, Đường Long tuyệt đối không mềm lòng.

Đường Lệ Văn và Lý Viên đương nhiên hiểu được pháp luật của bộ nội chính, bọn họ cho dù có lo lắng đến đâu đi chăng nữa, cũng không dám lấy thân để thử, hơn nữa, còn không biết được bộ nội chính đến đây để làm gì, cho nên đành ở trước cửa, lo lắng nhìn Trương Kiệt và 3 người của bộ nội chính.

Vì viên quan của bộ nội chính kia, hoàn toàn không để ý đến vị em nuôi Đường Lệ Văn này của Đường Long, tiếp tục nói với Trương Kiệt: “Tôi phụng lệnh của chủ công tuyên bộ mệnh lệnh với ngài, nhưng trước đó, chủ công có một cái đĩa, muốn ngài tự mình tiếp nhận.

Nói rồi đưa tay ra, viên quan bộ nội chính đứng ở bên trái, móc ra một cái đĩa từ đưa cho Trương Kiệt.

Trương Kiệt đối với cái này không cảm thấy bất ngờ gì, theo anh ta, Đường Long e rằng sắp mắng mình một trận, rồi mới bắt mình?

Nhận đĩa từ, để vào máy đọc trong phòng làm việc ấn một cái nút, một màng bảo vệ hình bầu dục màu đen bao trùm lấy mình, người bên ngoài hoàn toàn không nghe thấy âm thay và hình ảnh bên trong.

Đường Lệ Văn và Lý Viên đều hiếu kỳ nhìn hình ảnh màu đen kia, Lý Văn thậm chí nhỏ tiếng hỏi Đường Lệ Văn: “Cô nói, có phải là anh cô, chủ công của chúng ta, không đồng ý cho tiểu công chúa như cô ở cùng với Trương Kiệt không?”

Đường Lệ Văn sắc mặt nghi ngờ nói: “Có lẽ không phải vậy đâu? Anh ấy sẽ không quan tâm đến những việc này của tôi đâu.”

“Điều này không chắc, đại vị giữa cô và Trương Kiệt quá khác biệt, hơn nữa cô mãi vẫn không nói chuyện của chúng ta cho anh cô biết, giống như cô nói vậy, anh cô giống như cha của cô, tôi nghĩ bất kỳ người làm cha nào, lúc biết con gái mình có bạn trai, lại không nói ình biết, giấu diếm mình, mãi cho đến khi từ miệng người khác biết được chuyện này, thế nào cũng nổi giận.” Lý Viên nhỏ tiếng nhắc nhở.

“Vậy phải làm sao?” Đường Lệ Văn căng thẳng đến nỗi run lên. Một là Đường Long có địa vị rất cao trong lòng cô ấy, tình yêu của mình không nhận được sự chúc phúc của Đường Long, thì không mỹ mãn; Hai là bây giờ địa vị quyền thế của Đường Long cao hơn trước gấp mấy trăm lần, nếu như Đường Long không đồng ý, 3 người mình tuyệt đối sẽ tiêu đời, vì 3 người mình căn bản không dám làm trái lời Đường Long.

“Không cần căng thẳng, cứ an tâm, pháp luật quy định, chỉ cần hai bên tự nguyện, bất kỳ người nào cũng không có quyền can thiệp, tin rằng chủ công của chúng ta sẽ không vi phạm pháp luật do mình quy định ra. Hơn nữa, chủ công của chúng ta, nói không chừng sẽ tán thành chuyện của chúng ta!”

Lý Viên nhìn thấy dáng vẻ căng thẳng của Đường Lệ Văn, ôm lấy Đường Lệ Văn an ủi. Đường Lệ Văn nhận được sự an ủi, tạm thời ổn định lại.

Trương Kiệt bị màng đen bao trùm, mở đĩa từ, bên trong có là một số liên lạc tự động nối thông, lúc mở đồng thời đã kết nối với số này.

Nghe thấy lời này Trương Kiệt cả người sững sờ, chủ công của mình nói cái gì? Gọi mình là em rể? Bảo mình gọi ngài ấy là anh? Mãi một lúc sau mới từ kinh ngạc tỉnh lại, Trương Kiệt bất giác mở miệng chuẩn bị nói chuyện của mình ra, anh ta cho rằng Đường Long không nhận được mật báo tố cáo của tổ chức OSFPU!

Nhưng miệng anh ta vừa mới mở ra, liền bị Đường Long giành nói: “Ngươi không cần nói, ta biết ngươi muốn nói gì, tình báo tổ chức OSFPU kia tố cáo, ta đã biết, nhưng ta biết được là, mặc dù ngươi là gián điệp, nhưng ngươi chưa từng bán đứng tình báo của Đại Đường, hơn nữa trung thành cẩn cẩn vì Đại Đường, nỗ lực vì ta, không hổ với thân phận quý tộc Đại Đường.”

Nói đến đây, Đường Long sắc mặt nghiêm túc nói: “Do đó, ta quyết định xem là chưa từng xảy ra chuyện này, tư liệt tố cáo kia và tư liệu có liên quan đến ngươi của bộ tình báo đều đã bị ta xóa bỏ.

“Mà ta bây giờ ra lệnh cho ngươi, đem chuyện ngươi là gián điệp này, để thối rữa trong bụng của ngươi, biết mất trong ký ức của ngươi, từ giờ trở đi tuyệt đối không nhắc lại nữa, cho dù là Đường Lệ Văn và Lý Viên cũng không thể cho bọn họ biết, đây là mệnh lệnh của Đường Long ta, thống soái tối cao của Đại Đường.”

“Tuân lệnh! Chủ công của tôi!”

Trương Kiệt sắc mặt kích động cúi đầu với Đường Long, anh ta không ngờ rằng Đường Long lại rộng lượng tha ình như thế, mình bây giờ chính thức có thể bỏ gánh nặng xuống.

“Ha ha, còn gọi là chủ công ư, hài, thôi bỏ đi, nhìn dáng vẻ khó xử của ngươi, sau này hãy gọi, ta sẽ không tin đợi sau khi con của ngươi sinh ra, ngươi còn không gọi anh vợ như ta này là anh.

Đường Long vui vẻ vẫy tay nói: “Đường Lệ Văn bọn họ có thể đang đợi ngươi ở cửa, nha đầu đó bây giờ không có tâm trạng nói chuyện với ta, ta sẽ không tìm nó. Đúng rồi, lúc rảnh rỗi, 3 người các ngươi đến hành tinh thủ đô tìm ta, đây là mệnh lệnh của anh vợ.”

Nói rồi, Đường Long liên tắt máy.

Màng bảo vệ màu đen biến mất, Trương Kiệt sắc mặt lâng lâng bước ra, dáng vẻ này bị Đường Lệ Văn và Lý Viên nhìn thấy, trong lòng ngạc nhiên, cho rằng sự tình không ổn, đều buồn bã nhìn Trương Kiệt.

Viên quan bộ nội chính kia, thì không để ý đến những thứ này, sau khi nhìn thấy Trương Kiệt bước ra, liền móc ra một cuộn vật phẩm bên ngoài được chế tạo từ vải gấm tinh tế cầu kỳ và cổ xưa, sau khi kéo cuộn ra trực tiếp tuyên đọc.

“Bây giờ phụng lệnh chủ công, tuyên đọc mệnh lệnh với ngài. Theo tư liệu chương trình kiểm tra thành tích công lao của Đại Đường, bá tước nhất đẳng Trương Kiệt đã lập công lớn, phù hợp với điều kiện thăng chức, giờ sắc phong thăng chức Trương Kiệt là hầu tước tam đẳng, lệnh dụ đặc biệt, thống soái tối cao nước Đại Đường, Đường Long. Lịch vũ trụ ngày 21 tháng 7 năm 3437.”

Nói xong, liền trao cuổn trục này cho Trương Kiệt vẫn còn đang ngẩn người.

Lúc nhìn thấy viên quan nội chính kia móc tra cuổn trục kia, Đường Lệ Văn và Lý Viên liền nở nụ cười, những viên quan nhìn lén kia, thì lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc, hâm mộ, đố kỵ.

Vì bọn họ đều rõ cuổn trục kia là gì, đó là vật chuyên dùng của Đại Đường lúc sắc phong tước vị, cũng là đại diện chứng minh thân phận tước vị, trong nhà bọn họ cũng cung phụng một cuổn.

Sauk hi cầm lấy cuổn trục kia, cuối cùng đã tỉnh lại, Trương Kiệt lần nữa ngây người, vật này là gì anh ta đương nhiên biết được, trong nhà mình cũng có một cuổn, nhưng tin rằng cuổn trục thăng chức bá tước kia nhanh chóng sẽ bị thu hồi.

Anh ta không ngờ mình mới lên làm chức lãnh đạo cao nhất của một tinh vực, quan tước cũng được thăng lên một bậc. Anh ta đương nhiên sẽ không cho rằng là Đường Long cố ý đề bạt mình, vì nếu như công lao thành tích của mình không đạt, mà đề bạt mình, quan viên phía dưới sẽ không phục, bây giờ mình có thể được đề bạt, chắc chắn là công lao thành tích của mình đã đạt rồi.

Viên quan phía bên phải, lập tức móc ra một cái hộp tinh phách nhỏ màu đỏ, huy chương hầu tước tam đẳng chói mắt nằm bên trong, viên quan bộ nội chính kia, trước tiên giúp Trương Kiệt tháo huy chương bá tước nhất đẳng xuống, sau đó đeo huy chương hầu tước tam đẳng lên cho Trương Kiệt.

Còn về huy chương bá tước nhất đẳng kia cũng sẽ bị thu hồi, bên trong có ghi lại rất nhiều tư liệu, lưu lạc ra ngoài thì thật là phiền phức.

Viên quan bộ nội chính sau khi yêu cầu Trương Kiệt ký tên xác nhận, liền rời đi, còn thuộc hạ của Trương Kiệt, vốn muốn đến chúc mừng, nhưng Đường Lệ Văn và Lý Viên đã nhào vào lòng Trương Kiệt, bọn họ đành hoặc là mỉm cười chúc phúc, hoặc là dùng ánh mắt đố kỵ, lặng lẽ núp ở đằng xa.

Đường Long ở hành tinh thủ đô Đại Đường, rời khỏi bàn làm việc, đi đến cửa sổ nhìn cảnh sắc bên ngoài, cảm thán nói: “Hài, em rể? Anh trai? Rõ rang tuổi của đối phương lớn hơn ta rất nhiều, sao ta có thể dùng giọng trưởng bối, đồng thời nói thuận miệng như thế cơ chứ? Lẽ nào tâm thái của ta đã già đến mức độ này ư? Ta mới có 23 tuổi, là ở vào độ tuổi thanh xuân!” Đường Long căn bản không biết, có 3 người ở xa rất cảm kích mình, mình bây giờ thì lại cảm thấy phiền muộn.