Tiêu Chuẩn Pháo Hôi Nghịch Tập

Chương 4




Thẩm Hàm nói xong, hai vị nhìn hắn đều sửng sốt, lúc sau, hiểu được ý của hắn, lại nhìn về phía đối phương, cảm thấy thật xấu hổ.

Hai người là bằng hữu, nhận thức cũng rất nhiều năm, trước khi gặp Phong Tiểu Lê, hai người không có kẽ hở, nhưng từ khi Phong Tiểu Lê xuất hiện, hai người không tránh được mà có nhiều hiểu lầm.

Cố tình nữ chủ Phong Tiểu Lê lại thuộc loại ngây ngốc, nói tóm lại thế giới này là chuyện xưa nữ chủ ngốc nghếch Phong Tiểu Lê được nam chủ bá đạo yêu.

Lúc này Phong Tiểu Lê còn không yêu nam chủ, nói cách khác chủ cốt truyện thế giới còn không triển khai, Thẩm Hàm gặp nữ chủ, cũng nói lên, phát triển của thế giới sớm thoát ly khống chế.

Thẩm Hàm không thích loại tính cách này của Phong Tiểu Lê, vô luận nam nữ, nói ngây ngốc kỳ thật chính là EQ thấp, chỉ số IQ không cao, sẽ phạm các loại sai lầm.

Những sai lầm đó, đối nam chủ không ảnh hưởng toàn cục, nhiều nhất xem như Phong Tiểu Lê động tay động chân, dưới cái nhìn của nam chủ dị thường đáng yêu.

Nhưng đối với Thẩm Hàm mà nói, sai chính là sai, dù sai lầm lớn hay nhỏ, chỉ cần phạm sai lầm thì nên phụ trách, nên xin lỗi thì xin lỗi, nên thu thập tàn cục thì thu thập tàn cục.

Chính như vậy, Thẩm Hàm mới không thể làm nam chủ, không có lòng đồng tình, cũng không thương hương tiếc ngọc.

Ba người khác đều có tâm sự, vì thế Thẩm Hàm mở miệng.

“Chúng ta đi vào vấn đề chính, 10 ngày sau, tôi nói bug game của các anh cũng đưa ra phương án giải quyết, mấy người đưa tôi 20 vạn làm thù lao.”

Trình Chí Trác cùng Ôn Tự Kỳ liếc nhau, nhìn ra không tín nhiệm trong mắt anh ta, vì thế nói: “Trước nói hai cái bug cho bọn anh cùng phương án chữa trị, nếu hai anh cảm thấy có đạo lý, vậy 20 vạn không là vấn đề.”

Ban đầu Thẩm Hàm cũng nghĩ thế, hắn thấy yêu cầu này thực hợp lý, vì thế gật gật đầu nói: “Đầu tiên, thiết kế chủ thành, các anh tham khảo thiết kế chủ thành của triều Đường, cái này không đáng trách, nhưng thiết kế tường thành của mấy anh có vấn đề, không chú ý độ cao tường thành, nói cách khác, một người chơi bình thường, nếu hệ số nhanh nhẹn đạt tới 96, vậy hắn tùy thời có thể nhảy qua tường vây, đương nhiên người đạt hệ số nhanh nhẹn cũng không nhiều, nhưng điểm này hẳn các anh cũng chú ý tới, dù sao điểm này xem như không quan trọng, chủ thành không phải phó bản gì, không cần tiến vào.

“Nhưng tôi kiến nghị vẫn sửa chữa một chút, bởi vì tôi thấy các anh đang thực nghiệm quốc chiến, nếu quốc chiến có thể vận hành, vậy vấn đề này không phải vấn đề nhỏ, bởi vì trong chủ thành vẫn luôn quảng cáo rùm beng là nơi không chiến, nếu người chơi nước khác tiến vào nơi này, sẽ tự động biến thành hồng danh, nói tóm lại có thể trực tiếp PK, vậy chủ thành không chiến không có ý nghĩa.”

“Kỳ thật phương thức sửa chữa cũng rất đơn giản, chỉ cần tăng thêm dữ liệu không thể vượt qua trong thiết kế tường vây, với cả sau quốc chiến, người trong nước có thể tiến vào chủ thành, nhưng tiến vào thì truyền tống đến điểm nào đó không rõ, như vậy hẳn có thể tránh tranh cãi không cần thiết cùng phiền toái.”

“Mặt khác, ở phó bản ong độc, tôi có thể trực tiếp từ bên trái tiến vào, điểm này Trình tiên sinh hẳn thấy được, phương án sửa chữa nó cũng rất đơn giản, đó chính là xử lý số liệu của con sông, hoặc đơn giản, trực tiếp bỏ núi giả trong con sông.”

Thẩm Hàm nói xong khoan thai nhấp trà, chờ phản ứng của hai người, mà đối diện hắn là Phong Tiểu Lê khi chạm phải ánh mắt hắn, bị doạ nhanh chóng cúi đầu.

Phản ứng của Phong Tiểu Lê lúc này Trình Chí Trác cùng Ôn Tự Kỳ đều không chú ý tới, bởi vì hai người đều nghiêm túc, đặc biệt là Ôn Tự Kỳ, anh ta đảm nhiệm kỹ thuật, đối với võ đấu vương tọa vô cùng nghiêm túc, không ai có thể sánh, cho nên khi Thẩm Hàm nói một nửa, anh ta cũng nhíu mày.

Trình Chí Trác bổ sung nói: “Ong độc nơi đó xác thật có vấn đề, em ấy dùng không đến 4 phút thì xong toàn bộ phó bản, người kỹ thuật tốt trên cơ bản, hoàn thành phó bản cần 15 phút. Ngày mai đi công ty, cho cậu xem em ấy làm thế nào.”

“Cậu thấy?”

“Ừ, hôm nay em ấy ở quán cà phê của mình,” ánh mắt Trình Chí Trác nghiêm túc, “20 vạn mình cảm thấy giá trị, cậu nghĩ thế nào?”

Ôn Tự Kỳ gật đầu nhìn về phía Thẩm Hàm, “Cậu còn nhìn ra mấy chỗ bug?”

“Tôi chơi 4 tiếng, hiện tại mới nhìn ra 4 cái, tôi sẽ đăng ký tài khoản mới, chơi mấy ngày với tư cách người mới, đánh tất cả phó bản, sau đó mới có thể nói tổng cộng có mấy cái.”

Trình Chí Trác cùng Ôn Tự Kỳ lại lần nữa đối diện, đều gật đầu, Thẩm Hàm nghe Trình Chí Trác nói: “Ngày mai em đến cao ốc ở trung tâm thành bắc, anh ở tầng 17 chờ em, nhớ mang tài liệu của em, còn tiền, em yên tâm, nếu đề nghị của em tốt, vậy thù lao còn nhiều hơn 20 vạn.”

Cười sáng lạn, Thẩm Hàm trả lời: “Được.”

Nụ cười này của Thẩm Hàm, làm ba người có mặt đều sửng sốt, bởi vì nụ cười quá minh diễm, chói mắt, loá mắt, như nắng gắt giữa hè, mãnh liệt làm người ta không thể mở mắt.

Bề ngoài Thẩm Hàm thiên về yêu dã, lông mày hẹp dài, mũi cao thẳng, mũi cũng nhỏ hẹp, đôi môi hồng tới mức như nhỏ máu, nhìn mặt hắn vừa nhỏ lại trắng, không giống nam chủ, nhưng cũng vẫn đẹp làm người hít thở không thông.

Hắn vốn có khí chất lược lãnh, khi cười, tất cả ưu điểm đều phóng đại, những khuyết điểm nhỏ bé, đều bị xem nhẹ.

Ba người trước mặt ngây ngốc, Thẩm Hàm nói: “Một khi đã như vậy, các anh xem ai gọi món, thời gian này, các anh hẳn đói bụng.”

Thần chí Trình Chí Trác nhanh chóng quay lại, đưa thực đơn cho Thẩm Hàm, anh nói: “Em xem rồi gọi, thích ăn cái gì, anh mời.”

Thẩm Hàm gật đầu, “Tôi không khách khí.”

Thẩm Hàm thật sự không khách khí, hắn cảm thấy không cần thiết khách khí, tuy có liên quan, nhưng rốt cuộc về sau bọn họ không cùng đường, đến cuối cùng cùng chỉ có ba người nhận thức mà thôi.

Một bữa cơm ăn đến bình tĩnh, Phong Tiểu Lê vẫn luôn không nói chuyện, Thẩm Hàm cũng không nói lời nào, Trình Chí Trác cùng Ôn Tự Kỳ hai người cũng không giống trước đây, vì thế cũng không nói.

Ăn cơm xong, bốn người ở cửa khách sạn chia tay, Trình Chí Trác nói: “Thẩm Hàm là mình mang đến, mình đưa em ấy về, Tự Kỳ, cậu đưa Tiểu Lê trở về, có thể chứ?”

Ôn Tự Kỳ gật đầu, Phong Tiểu Lê đi đến bên Trình Chí Trác nói: “Trình ca, em có thể đi cùng anh không?”

Phong Tiểu Lê nhìn phản ứng của Thẩm Hàm, Trình Chí Trác hiểu rõ, với lại từ trước đến nay cô kêu kêu quát quát, đêm nay an tĩnh mà giả bộ thục nữ, lúc này, ý tứ muốn theo Trình Chí Trác của cô thực rõ.

Trình Chí Trác nhìn người đứng bên cạnh, Thẩm Hàm dáng vẻ không liên quan tới mình, vì thế anh trả lời Phong Tiểu Lê: “Xin lỗi, Tiểu Lê, anh không tiện, em vẫn nên để Tự Kỳ đưa em đi.”

Ôn Tự Kỳ cũng đứng ra, khẽ kéo tay Phong Tiểu Lê nói: “Tiểu Lê, theo anh đi.”

Phong Tiểu Lê không thể làm gì, chỉ có thể nhìn Thẩm Hàm, nhỏ giọng hỏi: “Cái kia…… Thẩm Hàm, có thể cho tôi số điện thoại của cậu không?”

Thẩm Hàm vẫn dáng vẻ không liên quan đến mình, lời nói không có độ ấm, “Xin lỗi, bạn gái tôi nói không cho tôi đưa số điện thoại cho bất kì nữ giới nào.”

“Cậu, cậu có bạn gái?” Nháy mắt, hốc mắt Phong Tiểu Lê rưng rưng, cô lần đầu động tâm, nhất kiến chung tình, rốt cuộc nói với Thẩm Hàm.

“Đúng vậy, có vấn đề sao?” Thẩm Hàm nói.

Cuối cùng, Phong Tiểu Lê được Ôn Tự Kỳ mang đi, mà Thẩm Hàm ngồi trên xe Trình Chí Trác.

Trên xe, Trình Chí Trác như vô tình nhắc tới, “Em không có bạn gái, chỉ muốn chặt đứt ý niệm của Tiểu Lê đúng không?”

Thẩm Hàm không lên tiếng, Trình Chí Trác lại cười rộ lên, “Thẩm Hàm làm bằng hữu đi, anh cảm thấy em rất có ý tứ.”

Thẩm Hàm trả lời: “Nhận thức cũng tính là bằng hữu.”

Trình Chí Trác nghe Thẩm Hàm nói như vậy, vì thế lại lần nữa cười ra tiếng, anh xác thật thưởng thức Thẩm Hàm, nhưng ý trong lời Thẩm Hàm kỳ thật không phải như Trình Chí Trác lý giải, ý của hắn là người gặp mặt người thổ lộ tình cảm đều có thể gọi là bằng hữu, nhưng hắn nguyện ý tiếp nhận Trình Chí Trác hay không, lại là việc khác.

Tới chỗ Thẩm Hàm thuê, Trình Chí Trác nhìn chung cư nhỏ cũ nát, nói: “Tùy tùy tiện tiện có thể kiếm 20 vạn, em vì sao lại ở nơi này?”

“Nơi này?” Thẩm Hàm chỉ hỏi.

“Anh không có ý khác.” Trình Chí Trác giải thích.

“Một khi đã như vậy, ngày mai thấy.”

“Đều đến nhà em, em không mời người bằng hữu này vào nhà uống một chén?” Trình Chí Trác cười nói.

“Xin lỗi, nhà tôi miếu nhỏ.”

“Chứa không nổi anh tôn đại Phật? Thẩm Hàm, không đến mức nhỏ mọn như vậy đi?”

Hai người nói chuyện, đột nhiên cửa trên tầng mở, mở cửa không phải người khác, đúng là mẹ Thẩm Hàm Hạ Lan Trân.

Hạ Lan Trân vừa ra, nhìn thấy Thẩm Hàm, cũng mặc kệ có những người khác, há mồm liền bắt đầu chửi bậy.

“Mày cái thằng nhãi ranh, còn biết trở về, tự mình đi, ném tao ở chỗ này, mày không nghĩ tới tao sẽ cạy khóa đi, hừ, tao hôm nay nếu không đánh gãy chân của mày thì không phải mẹ mày!”

Hạ Lan Trân hùng hùng hổ hổ xuống, mà sau bà ta, Thẩm Hàm thấy 2 nam nhân, nhìn dáng vẻ phỏng chừng lại là đàn ông Hạ Lan Trân không biết ở chỗ nào thông đồng, tuy chắc nịch, nhưng rõ ràng không trẻ, trong đó một người thọt.

Cười lạnh 1 tiếng, Thẩm Hàm nhấc chân đi lên lầu hai, hắn muốn nhìn người mẹ này có thể làm ra chuyện gì.

Thẩm Hàm khoan thai lên lầu, phía sau hắn Trình Chí Trác vừa muốn quay lại trong xe thì thấy mẹ hắn, sau lại có hai người cao lớn vạm vỡ, xuất phát từ lo lắng, anh cùng Thẩm Hàm sải bước, theo đi lên.

Thẩm Hàm mới vừa đến lầu hai, Hạ Lan Trân bổ nhào vào trên người hắn, giơ tay định véo tai hắn, trong miệng còn không sạch sẽ: “Đồ vô dụng, tao nuôi mày lớn như vậy, kết quả còn không bằng nuôi một con chó, thế mà tao còn cho là mày hiếu thuận, ra ngoài lấy tiền, kết quả mày trốn ra ngoài. Đồ ngu, tao hôm nay đánh chết mày……”

Khi Hạ Lan Trân định véo tai Thẩm Hàm, Thẩm Hàm vung tay bà ta ra.

Lúc sau, Hạ Lan Trân bắt đầu bùng nổ mắng thăng cấp, nhưng lúc này hàng xóm chỉ mở cửa nhìn xem, rồi sau đó đóng cửa lại, bọn họ cũng phát hiện, người này căn bản không xứng với chữ “Mẹ”.

Thẩm Hàm nhìn ký ức nguyên chủ, cũng lạnh giọng nói: “Tôi trước 10 tuổi có bảo mẫu là Lan di trông, sau 10 tuổi, bà xác định tận tâm nuôi tôi?”

“Nha, hiện tại mày còn dám tranh luận? Nhìn gương mặt yêu lí yêu khí, thật ghê tởm, nếu không phải tao, mày có thể sống đến bây giờ?”

“Tôi từ 15 tuổi đã bị buộc đi làm công, tiền công tôi 1 đồng cũng không cầm, đừng nói cái gì bà nuôi tôi, mấy năm nay tiền tôi đưa cũng đủ trả bà.”

“Được, vậy hôm nay cho tao 20 vạn, chúng ta không liên quan.”

Thẩm Hàm khinh bỉ nhìn người trước mặt, hắn không rõ nguyên chủ có phải đầu óc có hố, mới có thể muốn tình thương của mẹ từ loại người này, mới có thể một lòng hiếu kính bà ta.

Hạ Lan Trân vừa thấy ánh mắt kia của Thẩm Hàm, vì thế lại bạo phát, “Ánh mắt đó của mày là thế nào, mày cười nhạo tao? Được lắm, mày không lấy ra, còn không bằng tao đánh chết.”

Nói xong Hạ Lan Trân quay đầu lại nói với hai người đàn ông: “Long ca, Thủy ca, giúp em đánh chết tiểu tử này, em từ bỏ, về sau đi theo hai người thì tốt rồi.”

Long ca cùng Thủy ca, tuy không trẻ, nhưng thân thể rắn chắc, vì thế hai người gật đầu, cầm gậy gộc tiến lên.

Thẩm Hàm nhìn hai người, nhẫn ở ngón út ẩn ẩn phát run, một thanh âm xuất hiện: “Ký chủ, nguy hiểm, nguy hiểm, bọn họ muốn đánh chết anh nha.”

“Câm miệng!” Thẩm Hàm lạnh giọng, Long ca cầm gậy đánh lại đây.