Tiểu Công Nhà Tôi Muốn Sinh Con

Chương 34




“Sở Nam Trúc, ở bên ngoài có người tìm cậu!” Học sinh trong lớp 1 kích động nhìn về phía Sở Nam Trúc đang đọc sách.

Có một vài tiểu O trong lớp yêu thầm Sở Nam Trúc, trên mặt đầy vẻ thất vọng.

Ngoài cửa sổ là Kỷ Vãn, cậu cũng có chút xấu hổ nhưng nhất định phải tìm Sở Nam Trúc, nếu không sẽ cảm thấy không thoải mái.

Hóa ra là có sai sót trong báo cáo di truyền, cậu là 1% sai sót đó, cậu là Omega không phải Beta!

Tối hôm qua bước vào kỳ phát tình, tình trạng cơ thể của cậu cực kỳ không ổn định, cần thuốc ức chế hoặc... hoặc sự an ủi của Alpha của cậu.

Hành vi trấn an bao gồm nhưng không giới hạn, cùng với Alpha của mình ôm hôn để tin tức tố của bên kia xâm nhập vào cơ thể của mình, tiếp xúc nhiều nhất có thể, tùy vào tình trạng thể chất của mỗi người, thậm chí có Omega còn nghiêm trọng đến mức yêu cầu phải đánh dấu vĩnh viễn mới có thể xoa dịu được.

Bây giờ cậu lại xôn xao cần Sở Nam Trúc... Ôm ôm hôn hôn... Được rồi, có chút xấu hổ.

“Đi thôi.” Sở Nam Trúc rất bình tĩnh, mặc cho người khác khe khẽ nói thầm, hắn vẫn như cũ không dao động.

Nhanh chóng đưa Kỷ Vãn đến một góc khuôn viên, nơi có cây cối tươi tốt, học sinh bình thường sẽ không đến, Sở Nam Trúc: “Lại khó chịu sao?”

Kỷ Vãn gật đầu, bĩu môi sốt ruột, chuẩn bị tiến lên ôm Sở Nam Trúc. Sở Nam Trúc giữ vai cậu, tránh ra một chút: “Chờ đã, tôi có chuyện muốn nói với em.”

Thịt đến miệng lại bay đi, Kỷ Vãn lo lắng đến mức câu lấy cổ Sở Nam Trúc: “Mau, nhanh lên!”

“Kỷ Vãn," Giọng điệu Sở Nam Trúc có chút nghiêm túc: "Nếu cùng tôi đánh dấu tạm thời nhiều, em sẽ dần dần từ chối những tin tức tố của Alpha khác."

"Nói cách khác, ngoại trừ tôi thì em không thể tiếp nhận những tin tức tố của Alpha khác nữa."

"Như vậy... có thể chứ?"

Kỷ Vãn không chút do dự: "Em không cần người khác!" Nhưng nói xong, cậu xoa xoa mặt đỏ bừng lên, cảm giác như... giống như một lời tỏ tình vậy.

Sở Nam Trúc hơi mở to mắt, hắn nâng cằm Kỷ Vãn lên: “Vậy thì, tôi có thể đánh dấu em suốt đời được không?”

Khi một Alpha nói với một Omega rằng hắn muốn đánh dấu cậu suốt đời, điều đó có nghĩa là gì?

Kỷ Vãn rất ngốc, cậu đối với tam quan thế giới này vẫn chưa tiếp nhận tốt cho lắm, nhưng cậu lại rất tin tưởng Sở Nam Trúc, vì vậy cậu không chút do dự nói: “Được.”

Ánh mắt của Sở Nam Trúc dần trở nên sâu hơn, hắn bóp cằm Kỷ Vãn, lại một lần nữa dùng sức hôn lên.

___________

Tối hôm đó về nhà, vô tình nhìn thấy Trương Vũ, người đã tỉnh táo tinh thần đang ngồi trong phòng khách, trên tay bà cầm một bộ quần áo của Kỷ Vãn, đôi mắt đờ đẫn không biết là đang suy nghĩ gì.

“Mẹ, mẹ ăn gì không?”

Trương Vũ lập tức tỉnh táo lại, lấy tay áo lau nhanh nước mắt trên mặt, cúi đầu không dám nhìn hai đứa nhỏ, chỉ thấp giọng nói: “Mẹ ăn rồi, mẹ về phòng, hai đứa mau nghỉ ngơi đi."

Bà đang định đi, Sở Nam Trúc đã ngăn bà lại: "Mẹ, đợi đã, mẹ đừng đi."

Không thể cứ trốn tránh như thế này mãi, dù sao cũng phải cởi bỏ khúc mắc cho bà.

“Mẹ nói chuyện với Tiểu Vãn đi.”

“À, mẹ…” Chân tay Trương Vũ luống cuống, Sở Nam Trúc kêu Kỷ Vãn ngồi đối diện với bà, hy vọng hai mẹ con đã xa cách mười năm có thể nói chuyện với nhau.

Nước mắt Trương Vũ làm ướt đẫm quần áo, Kỷ Vãn cảm thấy người phụ nữ này rất đáng thương, vì thế cậu chủ động nắm tay bà, nhẹ giọng nói: "Mẹ,"

Trương Vũ khóc có chút chật vật, Kỷ Vãn cố gắng nắm chặt tay: "Không phải con đã trở lại rồi sao?"

"Mẹ, mẹ xin lỗi con, cũng xin lỗi Tiểu Trúc, tất cả đều là lỗi của mẹ."

"Mẹ đừng nói vậy." Kỷ Vãn không biết phải đối mặt với tình huống như vậy như thế nào, cậu không biết cách an ủi người khác: “Không phải lỗi của mẹ.”

Trương Vũ cả đời yếu đuối, hiện tại cũng không có dũng khí ngẩng đầu lên nhìn đứa nhỏ mà bà ngày đêm nhớ nhung.

Vào thời khắc mấu chốt, bà vẫn muốn trốn tránh: "Tiểu Vãn, mẹ hơi mệt, muốn nghỉ ngơi. Mấy ngày nay con có ở đây không? Sẽ... Con sẽ rời đi sao?"

Kỷ Vãn: "Sẽ không, về sau con sẽ ở lại với mẹ, cũng ở... Ở lại với Sở Nam Trúc."

"Vậy là tốt, tốt quá." Trương Vũ không nghĩ nhiều.

Sở Nam Trúc pha cho bà một ly sữa, sau đó Kỷ Vãn giúp bà mang lên lầu nghỉ ngơi.. TruyenHD

Họ trở về phòng, sau khi khóa cửa bật đèn, hai người nhìn nhau, là thiên lôi địa hỏa.

Một Omega khi phát tình sẽ dính người cỡ nào? Nhìn Kỷ Vãn sẽ biết, cậu cảm thấy mình bây giờ giống như mặt dây chuyền nhỏ của Sở Nam Trúc, một hai phải treo trên người Sở Nam Trúc, lúc nào cũng phải ôm ôm hôn hôn mới dễ chịu.

Chỉ là Kỷ Vãn đột nhiên nghĩ đến một chuyện, cậu muốn nằm trên... Cái này, hơn nữa trên thế giới này trời sinh là A đè O, làm sao có thể nói chuyện này với Sở Nam Trúc?

Không phải Kỷ Vãn cảm thấy nằm dưới là điều đáng xấu hổ hay xúc phạm gì. Chỉ là khi còn học đại học, cậu bị một vài người bạn cùng phòng vô lương tâm bắt xem canxi (gay porn), thụ trong phim kia có một cái động đen không đáy, thứ gì cũng có thể nhét vào, tạo cho bạn nhỏ Kỷ Vãn ngây thơ một bóng ma tâm lý không thể xóa nhòa.

Cho nên... Sở Nam Trúc có vóc dáng cường tráng, một Alpha như vậy, hắn có thể đồng ý sao?

Sau khi hôn hôn ngụm cuối cùng, Sở Nam Trúc nghiêng đầu lưu luyến trên cổ Kỷ Vãn, miếng thịt mềm mại này là cám dỗ chí mạng đối với Alpha, hàm răng hơi mở ra, khẽ cắn, nhưng phải dùng sức mới có thể ngăn cản bản thân không thể thật sự cắn xuống, chỉ có thể cắn từ từ, chậm rãi như nghiến răng.

“Anh Nam Trúc, anh cắn nó xuống là đánh dấu vĩnh viễn sao, em… em là của anh?”

Ngón tay Kỷ Vãn lướt qua tóc Sở Nam Trúc, một tia đỏ xẹt qua đáy mắt Sở Nam Trúc: “Phải, mà cũng không phải."

"Làm thế nào... nói thế nào..."

"Rót tin tức tố của anh vào tuyến thể của em đúng thực là đánh dấu vĩnh viễn, nhưng vẫn chưa hoàn thành."

"Vậy làm thế nào để hoàn thành?"

Sở Nam Trúc tựa mũi vào mũi Kỷ Vãn, hắn thấp giọng cười một chút.

Kỷ Vãn không rõ: "Anh cười gì vậy?”

Sở Nam Trúc: “Tạo thành một nút thắt trong cơ thể em, em sẽ hoàn toàn trở thành của anh, nếu may mắn sẽ có con nữa.”

Kỷ Vãn chớp chớp mắt: “Anh Nam Trúc, anh giở trò lưu manh à?”

Sở Nam Trúc buông cậu ra, nhét Kỷ Vãn vào giường, rồi tự mình nằm xuống, để Kỷ Vãn nằm trên vai hắn ngủ.

“Ngủ đi, em vẫn còn nhỏ.” Sau đó hắn tắt đèn, căn phòng tối om, ôm chặt Kỷ Vãn vào lòng, phòng ngừa buổi tối cậu lộn xộn.

Kỷ Vãn không ngủ được, mở to mắt: “Anh Nam Trúc, nếu, ý em là nếu, nếu Omega cắn Alpha thì sao?”

“Omega cắn Alpha?” Sở Nam Trúc hơi ngạc nhiên vì Kỷ Vãn sẽ hỏi một câu kỳ lạ như vậy.

“Ừm, đúng vậy.”

“Anh cũng chưa gặp, nhưng… năm trước, có hai đàn anh Alpha trong trường ở bên nhau. Anh nghe nói vì cắn lẫn nhau mà đánh một trận."

“Sau đó xảy ra chuyện gì?”

"Sau đó, người bị cắn phải đến bệnh viện, nói rằng nếu tuyến thể Alpha bị tin tức tố của người khác xâm nhập sẽ bị dị ứng, sau đó cơ thể sẽ cứng đờ trong vài giờ.”

“Vậy có lưu lại di chứng gì không?"

"Chuyện này thì không nghe nói tới, chắc là không có, mà em hỏi cái này làm gì?"

"Không có gì." Kỷ Vãn chôn mình trong lồng ngực Sở Nam Trúc: "Đến lúc đó em sẽ cắn anh."

Sở Nam Trúc không cho là đúng, chỉ nghĩ cậu đang đùa.

Ngày hôm sau, sau khi ăn sáng xong thì đến trường, Kỷ Vãn đang thu dọn đồ đạc cần thiết cho tiết học đầu tiên, hủ nữ Hắc Liên Hoa đi đến, đưa cho Kỷ Vãn một cuốn sách mạ vàng.

Thật sự bằng vàng thật, vỏ ngoài bằng vàng, vàng sáng lấp lánh suýt chút chói mù mắt Kỷ Vãn.

“Đây… đây là?” Kỷ Vãn lắp bắp, cảm thấy thứ trong tay là một đồ vật khó tin tưởng được.

Cậu vừa muốn lật nó ra, Hắc Liên Hoa búng tay ngăn cậu lại, thần bí nói: “Chờ đã, đừng nóng lòng như vậy.”

“Có chuyện gì vậy?”

“Thứ ở bên trong, cậu phải xem trộm, ngoài chúng ta không thể để người thứ ba nhìn thấy."

Kỷ Vãn nuốt nước bọt: "Được."

Lúc trong tiết học, Kỷ Vãn thất thần, tim gan cồn cào muốn mở ra xem, cậu nhìn quanh bốn phía, thầy giáo đang viết bảng, những người khác cũng đang nghiêm túc học bài, rất tốt, sẽ không có ai chú ý.

Kỷ Vãn hít sâu một hơi, đặt quyển sách xuống dưới cuốn vở, chậm rãi mở ra một chút, vừa rồi không nhìn rõ, trên bìa vàng có bốn ký tự lớn màu đen viết———

[Tuyển tập nhược công]

Tôi... Tôi đệt.

Trong phút chốc Kỷ Vãn mất đi một nửa hứng thú, cái gì mà tuyển tập nhược công, không phải là cường công công lược sao? Hứng thú đọc sách giảm đi một nửa, nhưng sau đó cậu cảm thấy rằng mình đọc một chút cũng không sao, xem nội dung được viết như thế nào.

Ở trang đầu tiên có viết rằng cuốn sách này được viết bởi Hắc Liên Hoa và được xuất bản độc quyền tại Hải Chi Đường, nếu có bất kỳ hành vi trộm cắp nào, sẽ truy cứu trách nhiệm.

Ở trang thứ hai, chiêu thức đầu tiên của Tuyển tập nhược công, nếu muốn trở thành công, trước tiên phải tự cắt!

“Đệt!” Kỷ Vãn không kìm lại được thô bạo, bật ra thành tiếng.

Thầy giáo cau mày quay lại, chỉ vào Kỷ Vãn nói: “Bạn học mới đó, em nói gì vậy?”

Kỷ Vãn vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi thầy, em chỉ nói lau thôi, bàn của em bẩn quá, em muốn lau nó."

Kỷ Vãn rất muốn xé cuốn sách này, cậu hung ác nhìn chằm chằm vào Hắc Liên Hoa, Hắc Liên Hoa chỉ nâng cằm lên ra hiệu cho cậu tiếp tục đọc.

Kỷ Vãn kìm lại sự tức giận của mình, lật sang một trang khác.

(Cắt ghi sai rồi, gạch bỏ, nếu muốn thành công trước tiên phải tự công mình.)

“Đệt!” Kỷ Vãn không kìm chế được, miệng phun hương thơm.

Thầy giáo chịu không nổi, đầu nổi gân xanh, ném viên phấn đến trên mặt cậu, "Cút ngay!"

Còn mười phút nữa là tiết thứ ba bắt đầu, Kỷ Vãn lựa chọn chạy lên sân thượng làm chuyện quan trọng còn hơn là lựa chọn nghỉ ngơi.

Thực sự là vì những gì cậu vừa thấy rất thú vị, hào hứng, kíƈɦ ŧɦíƈɦ.

Mặt trời sắp lặn, gió trên sân thượng không mạnh nhưng có chút lạnh.

Để ngăn học sinh nhảy khỏi tòa nhà, xung quanh đều có lưới sắt, Kỷ Vãn đứng trước lưới sắt, ngón tay xuyên qua, gắt gao siết chặt.

Tim cậu đập loạn xạ!

[Chiêu thức đầu tiên của Tuyển tập nhược công: Muốn làm công thì trước tiên phải tự thân tự công, bây giờ lập tức lên sân thượng hét lên ba câu! Tôi muốn làm công! Tôi muốn làm công! Tôi muốn làm công!

Chỉ khi trong lòng cậu xem mình là công, cậu đã thành công một nửa, bạn thân yêu của tôi phải ra sức học hành, mời cậu tự tin lên.]

Vì vậy, đối mặt với hoàng hôn, đối mặt với rặng mây đỏ, đối mặt với vạn vật trên đời.

Kỷ Vãn hít sâu một hơi: "Tôi muốn làm công! Tôi muốn làm công! Tôi muốn làm công!" Sau khi rống lên, Kỷ Vãn cảm thấy trong lòng tràn đầy hi vọng, thậm chí còn muốn xuống lầu, đối mặt với Sở Nam Trúc gặm cổ hắn, để hắn gọi mình là chồng.

Vỗ vỗ vào đống mạng nhện trên lưới sắt, Kỷ Vãn hài lòng, cậu chuẩn bị quay lại lớp.

Chỉ là cậu không để ý rằng ở một góc nhỏ trên sân thượng, Tiểu nhược O Tiểu Mẫn đang kinh hãi nhìn bóng lưng của cậu.

Tiểu Mẫn trào nước mắt chua xót, nam thần của mình muốn tự cắt(*) thì phải làm sao đây? QAQ.

(*) Công mà bản nghe ra thành cắt (chim) á.

Nhân tiện cậu ta chia sẻ sự việc này với nhóm Omega trong lớp, quá đau lòng, cần các chị em an ủi.

Trong nhóm Omega có bạn trai Alpha trong lớp, bọn họ nói với bạn trai của mình, một số Alpha bắt đầu lan truyền vấn đề này.

Sau đó, tin đồn càng ngày càng lan rộng, mối quan hệ của Kỷ Vãn vốn đã không rõ ràng với Sở Nam Trúc, cuối cùng tiến hóa thành Sở Nam Trúc có thói quen đặc biệt thích người không chim, để lấy lòng Sở Nam Trúc, Kỷ Vãn tình nguyện làm công, để làm hắn vui lòng.

Buổi tối sau khi họ về đến nhà, Sở Nam Trúc nhận được tin tức do lớp trưởng Du Cẩn gửi đến.

Đọc xong, vẻ mặt hắn phức tạp, Kỷ Vãn vừa từ trong buồng tắm đi ra, thấy biểu hiện của Sở Nam Trúc không đúng, vì thế hỏi: "Làm sao vậy?"

Sở Nam Trúc liếc mắt nhìn xuống háng của người nào đó, chỉ lắc đầu: "Không có gì.” Sau đó hắn lấy quần áo của mình đi vào tắm rửa.

Kỷ Vãn:???

Nhưng mà... mỗi ngày Sở Nam Trúc tắm đều đặn 20 phút, trong 20 phút này, cậu có thể xem nội dung tiếp theo của Tuyển tập nhược công?

Kỷ Vãn đặt cho mình báo thức 18 phút, bật đèn pin của điện thoại di động, quấn mình trong chăn bông.

Từ từ mở ra chiêu thức thứ hai...