Tiêu Dao Vương Tuyệt Sủng Hãn Phi

Chương 124: Đại kết cục (thượng)




Editor: Lãng Nhược Y
Beta: Thố Lạt+coki+phuogot_93
     
Ánh mắt Thương Lung Tình bỗng chốc lạnh lẽo, không ngờ hắn lại có thể ra tay với nàng. Nhìn lưỡi kiếm sắp tập kích đến, nàng có chút lực bất tòng tâm, bởi vì nhuyễn cốt tán trên người nàng vẫn chưa giải hết, lqđ hoàn toàn không có sức phản kháng. Chỉ có thể quan sát đúng thời cơ để né tránh thôi!

     Nhưng mà đúng lúc nghìn cân treo sợi tóc này, đột nhiên có một bóng người xuất hiện bên cạnh nàng nhanh như tia chớp, ôm lấy eo nàng xoay một vòng, giúp nàng tránh thoát tập kích, mà tay của hắn lại bị lưỡi kiếm xẹt qua tạo thành vết thương, máu đỏ chầm chậm chảy ra.

     "Lung Nhi, nàng không sao chứ?" Đông Phương Dịch Hàn chẳng quan tâm vết thương trên tay hắn, lo lắng cúi đầu hỏi Thương Lung Tình trong lòng. Hắn biết độc trên người nàng vẫn chưa giải hết, nếu không, chút tập kích ấy nàng tuyệt đối có thể tránh được.

     "Không có việc gì." Thương Lung Tình lạnh lùng nhìn Nam Cung Hành Vân nằm trên mặt đất, không thể ngờ hắn lại lấy oán trả ơn như thế hơn nữa còn ra tay với nàng. Lúc này, đáy mắt nàng bỗng hiện lên sát khí. Đối với kẻ địch, nàng sẽ không nương tay. . .

     "Khụ khụ. . . Không ngờ nàng vẫn tránh thoát, ta còn định cùng nàng đồng quy vu tận." Nam Cung Hành Vân nhìn hai người ôm nhau, mặt lộ vẻ ngoan độc, thở phì phò, đột nhiên đau khổ bật cười ha hả.

     "Hừ, ngươi nghĩ hay quá nhỉ, có bổn vương ở đây, ngươi đừng mơ tưởng." Tức giận trong lòng Đông Phương Dịch Hàn tăng vọt, lqđ bàn tay vung lên, không lưu tình chút nào đánh vào người hắn ta lần nữa, chỉ thấy Nam Cung Hành Vân "Phụt" một tiếng, thổ huyết lần nữa, trực tiếp ngã xuống đất.

     "Lung Tình. . . Ta. . . Đối với nàng. . . Là. . . Thật lòng. . . Vì sao không thể. . . Chấp. . . Nhận. . . Ta..." Nam Cung Hành Vân ngã trên đất, ánh mắt như pháo nóng rực nhìn chằm chằm Thương Lung Tình, nói ngắt quãng.

     "Cái ngươi gọi là thật lòng chính là bắt cóc ta, ép ta uống độc dược, giam lỏng ta, muốn giết ta sao? Nếu như vậy, ta chịu không nổi, cũng không dám nhận."

     Sắc mặt Thương Lung Tình lạnh lẽo như băng, không chút rung động, lạnh lùng lên tiếng. Thậm chí trong mắt còn hiện lên chút sát ý, nếu không phải lúc này hắn ta chỉ còn sống không được bao lâu, nàng rất muốn bổ thêm một đao đây!

     "Ta. . ." Nam Cung Hành Vân kích động muốn giải thích, nhưng lại "Phụt" một tiếng, thổ huyết lần nữa, mới nói được một nửa, tay đã từ từ rũ xuống, chết không nhắm mắt!

     "Tay của chàng không sao chứ? Ta xem một chút." Thương Lung Tình nhìn cánh tay bị thương của Đông Phương Dịch Hàn, đáy mắt hiện lên vẻ đau lòng, không chút nghĩ ngợi xé ống tay áo của mình, băng bó giúp hắn.

     "Lung Nhi, ta không sao, chỉ là vết thương nhỏ không đáng kể." Đông Phương Dịch Hàn dịu dàng nhìn Thương Lung Tình, giải thích.

     "Gia, chuyện còn lại cứ để bọn ta xử lý. Người và Vương Phi đi trước một bước đi." Ám Nhất nhìn ra bên ngoài, có chút khẩn trương nói, dù sao nơi này cũng là bên ngoài, nếu lát nữa lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì sẽ không tốt!

     "Được, Lung Nhi, chúng ta đi trước." Đông Phương Dịch Hàn  nghe vậy, hiểu ý gật gật đầu, cẩn thận từng li từng tí nắm tay Thương Lung Tình, xoay người ra ngoài.

     "Lung Nhi, thế nào rồi? Thân thể vẫn ổn chứ?" Đông Phương Dịch Hàn vừa đến lãnh thổ Thiên Long, chợt nhớ đến điều gì đó, ánh mắt lướt qua bụng nàng, khẩn trương hỏi thăm.
     "Không có việc gì, độc trên người ta cũng đã được giải, chỉ hơi mệt, nghỉ ngơi một chút là tốt rồi." Thương Lung Tình cảm thấy sức lực trên người dường như đã khôi phục, nhưng chỉ vì mấy hôm nay tinh thần căng thẳng, cảm giác hơi mệt mà thôi.

     "Mệt sao? Vậy nàng tựa vào người ta ngủ một lúc đi? Chúng ta thúc ngựa chạy trở về." Đông Phương Dịch Hàn yêu thương ôm Thương Lung Tình vào lòng, dịu dàng nói.

     "Được." Thương Lung Tình cũng không phản đối, chui vào lòng hắn, tìm vị trí thoải mái để dựa vào, vẻ mặt mệt mỏi, hô hấp dần dần trở nên ổn định.

     Khi trở lại Tiêu Dao Vương Phủ đã là ngày hôm sau rồi. Thương Lung Tình không nghĩ  bản thân lại ngủ như vậy, đã ngủ một ngày một đêm, hơn nữa lại còn ngủ rất say, không hề biết trên đường xảy ra chuyện gì! Lần đầu tiên nàng tự cảm thấy có chút xấu hổ.

     "Tỷ tỷ, tỷ ở có đó không?" Ngoài cửa vang lên giọng nói ngây thơ thanh thúy của Âu Dương Thăng.

     "Ở đây, vào đi." Thương Lung Tình nghe vậy, lạnh nhạt mở miệng.

     "Tỷ tỷ, ta phải trở về rồi, không thể sống ở đây nữa." Âu Dương Thăng đi đến, nhìn Thương Lung Tình, có chút khó khăn, biểu cảm có chuyện muốn nói lại thôi.

     "Đệ định rời đi?" Thương Lung Tình nhíu mày, nhàn nhạt hỏi.

     "Dạ, tỷ tỷ, nếu ta không trở về sẽ không kịp nữa, bệnh tình phụ hoàng nguy kịch, lệnh ta phải mau chóng trở về." Âu Dương Thăng cúi đầu, lq.đ có chút không muốn lại có chút kì lạ. Hắn biết Thương Lung Tình đồng ý giúp hắn thì đã xem như không tệ, nên hiện tại cũng không thể không biết xấu hổ bảo nàng giao người cho hắn được!

     "Vậy trở về đi. Đệ đi trước một bước, sau đó ta sẽ cho người Mục Tinh Đái hội tụ với đệ, chậm nhất ngày mai có thể lên đường." Thương Lung Tình nhìn hắn một cái, thoáng cái đã biết rõ ý nghĩ của hắn. Biết hắn xấu hổ không dám mở miệng, nên chủ động nói ra.

     "Tỷ tỷ, thật vậy sao? Cám ơn tỷ." Âu Dương Thăng nghe vậy, đôi mắt sáng lên, thần thái sáng lạng nhìn Thương Lung Tình, vui vẻ cảm ơn.

     "Tỷ tỷ đã lừa gạt đệ khi nào chưa? Được rồi, tranh thủ thời gian đi thu xếp đi. Tránh chậm trễ thời gian." Thương Lung Tình cười khẽ nhìn hắn, không biết tại sao, nàng có ấn tượng rất tốt với tiểu tử này, bất tri bất giác yêu thương hắn giống như đệ đệ của mình.

     "Được được, tỷ tỷ, ta về trước đây! Đợi đến lúc đại công cáo thành rồi, ta sẽ trở lại thăm tỷ." Âu Dương Thăng gật nhẹ đầu, vẻ mặt không muốn nhìn Thương Lung Tình, hốc mắt hơi hồng, dừng lại một lúc sau đó xoay người chạy ra ngoài.

     Thương Lung Tình nhìn bóng lưng rời đi, trong lòng có chút rung động, hắn còn nhỏ như vậy lại phải đối mặt với nhiều áp lực và nguy cơ như thế, thật sự làm người ta cảm khái! Tay bỗng nhiên vuốt ve bụng mình, trong lòng kiên định, nàng không muốn hài tử của nàng mất đi tuổi thơ vui vẻ, không muốn nó có quá nhiều gánh nặng, nàng muốn hài tử của nàng hạnh phúc vui vẻ trải qua tuổi thơ của nó. . .

     "Lung Nhi, nàng đang làm gì thế?" Đông Phương Dịch Hàn đi vào phòng thì nhìn thấy Thương Lung Tình đang đưa tay vuốt bụng, không biết đang trầm tư suy nghĩ điều gì nên khó hiểu nhìn nàng, hỏi.

     "A, không có gì, chàng xử lý mọi việc xong rồi à?" Thương Lung Tình quay đầu lại, lạnh nhạt hỏi.

     "Ừ, cũng gần như thế! Nàng không cần lo lắng." Đông Phương Dịch Hàn đi lên trước, bá đạo ôm chặt nàng, cúi đầu chôn mặt vào cổ của nàng, ngửi mùi thơm thoang thoảng trên cơ thể nàng.

     "Nam Cung Hành Vân chết sẽ không gây nên phiền toái gì chứ?" Thương Lung Tình tùy ý để hắn ôm, ánh mắt nhìn về phía xa xa, nhàn nhạt hỏi.

     "Không có! Hắn chết vẫn chưa hết tội, Nam Cung Mộc sẽ tiếp nhận ngôi vị hoàng đế nhanh thôi." Đông Phương Dịch Hàn nhàn nhạt giải thích, llêquýđônn dường như giọng điệu có chút bất mãn. Nghĩ đến Nam Cung Hành Vân đã chết kia, thế vẫn còn lợi cho hắn ta!

     "Ừ, thuận lợi là tốt rồi." Thương Lung Tình gật nhẹ đầu, nhẹ nhàng nói.

     "Lung Nhi, bây giờ nàng nên dưỡng thai thật tốt, chớ suy nghĩ quá nhiều, cũng không cần để ý quá nhiều, hết thảy đã có ta, biết không?" Đông Phương Dịch Hàn dịu dàng nhìn nàng, ánh mắt tràn đầy yêu thương, hắn muốn nàng hưởng thụ cuộc sống, không cần lo lắng quá nhiều.

      "Ừm, ta biết rồi! Hy vọng có thể sớm ngày giải quyết những chuyện này, như vậy chúng ta có thể dẫn bảo bảo đi du ngoạn khắp nơi." Thương Lung Tình bỗng nhiên cảm khái, dáng vẻ cười ngây ngô như một tiểu nữ nhân, thật sự mê người. . .

            "Chờ xử lý xong mọi chuyện, ta và nàng sẽ đi dạo khắp nơi, được không?" Đông Phương Dịch Hàn hôn nhẹ lên môi nàng, cưng chiều nói, trong đôi mắt hiện lên vẻ chờ mong.

            "Ừ, đến lúc nên nghỉ ngơi đi dạo thật tốt rồi." Thương Lung Tình gật nhẹ đầu, hiểu ý nở nụ cười, xoay người nhẹ nhàng ôm hắn.
  
           Thời gian thấm thoát trôi qua, trong nháy mắt, tháng bảy đã trôi qua rồi!

          Mỗi ngày Thương Lung Tình ngoại trừ dưỡng thai, thì chính là dưỡng thai, hoàn toàn không để ý tới thế sự! Lúc này trong lòng của nàng chỉ có bảo bảo là quan trọng nhất. Đặc biệt là hiện giờ đã đến thời điểm sắp sinh.

           Trong mấy tháng này, Địa Long quốc đã đổi hoàng đế, đúng như bọn họ dự đoán lúc trước, là Nam Cung Mộc lên thay hơn nữa còn thuận lợi lấy được mỹ nhân về, Nam Cung Dao vui vẻ gả cho Nam Cung Mộc, l^q'đ trở thành Hoàng hậu Địa Long quốc, được cưng chiều cả đời, hậu cung cũng chỉ có một mình nàng, có thể nói là đã được như nguyện.

           Mà Thủy Long quốc bên kia, Âu Dương Thăng vì được đế quốc kỳ minh trợ giúp, cũng thuận lợi diệt trừ kẻ địch, lqđ đoạt được ngôi vị hoàng đế, thuận lợi đăng cơ, trở thành Hoàng đế nội tâm đen tối nhỏ nhất của Thủy Long quốc. Còn thường xuyên viết thư cho Thương Lung Tình, mời nàng đến làm khách, bên ngoài lấy lí do cảm tạ, nhớ nhung.

           Thương Lung Tình đứng trong lương đình, nhìn hoa cỏ cây cối tràn trề sức sống trong hoa viên, tâm tình vui vẻ không thôi. Nàng nhẹ nhàng nâng tay vuốt bụng, đang mong đợi hài tử đến. . .

           "Lung Nhi, sao nàng lại chạy tới nơi này rồi, hại ta tìm không thấy nàng đâu." Ngay lúc Thương Lung Tình trầm tư thì giọng nói dồn dập của Đông Phương Dịch Hàn vang lên sau lưng nàng.