Tiêu Dao Vương Tuyệt Sủng Hãn Phi

Chương 4: Ra phố mua đồ




Sáng sớm ngày thứ hai, sắc trời mông lung, cây cối hoa cỏ trong hậu viên mặt trên đều phủ một tầng sương mỏng. Bóng dáng một người bên trong xuyên qua. Người này đúng là Thương Lung Tình, nàng đang luyện tập chút buổi sáng, chỉ thấy lát sau vươn vai, xoay xoay hông, cứ chạy một lát rồi dừng, rồi không biết tại sao lại buồn chán. Đến khi sắc trời dần dần sáng, nàng mới quay lại phòng rửa mặt chải đầu.

"Mộng Vũ, ngươi nghĩ biện pháp đi tìm mấy bộ nam trang cho ta, đợi lát nữa ta muốn đi ra ngoài." Thương Lung Tình vừa rửa mặt chải đầu vừa nói với Mộng Vũ. Nàng phải đi ra ngoài mua chút dược liệu, chế tác một ít dược để phòng thân, còn phải làm một thanh chủy thủ phòng thân. Vừa đến nơi này, không có cái gọi là võ công nội lực, chỉ có thể dựa vào võ thuật tích lũy kinh nghiệm của mình ở kiếp trước để bảo hộ tốt bản thân.

Trên đường cái, nhuyễn bào bạch y hoa lệ tung bay, tóc được buộc lên, một người tay cầm chiết phiến* (quạt xếp) mạ vàng, khuôn mặt mỉm cười, nam tử tao nhã từng bước đi đều nhẹ nhàng khoan thai. Phía sau còn đi theo một người như một tiểu thư đồng, sắc mặt khẩn trương, giống như sợ mình làm sai cái gì. (trong convert là: “chỉ sợ đánh mất dường như”)

Trên đường là các quán với đủ màu sắc hình dạng, người đi trên đường đông đúc, trong đám người có kẻ đang thét lớn, có kẻ lại cười ha hả, có thanh âm tiểu hài tử, có tiếng nói chuyện, náo nhiệt không thôi.

" Nơi này của ngươi có thể tạo ra chủy thủ* không?" Thương Lung Tình đi vào một gian hàng binh khí, lạnh lùng thanh âm hỏi.

"Đương nhiên là có, công tử muốn tạo thành hình dạng gì?" Chưởng quầy nhìn thấy vị công tử này khí chất phi phàm, nghĩ rằng nhất định là nhân vật thân phận không đơn giản, khuôn mặt liền tươi cười chào đón, hòa khí hỏi.

"Uh, chính là dùng để phòng thân. Linh hoạt, sắc bén là được, không cần thiết nhìn phải thật đẹp." Thương Lung Tình nghĩ nghĩ trả lời. Không biết người chế tạo thời đại này hiểu được mấy phần, chỉ có thể nói đại khái. Hi vọng sẽ không làm nàng thất vọng.

"Nga, ra là như vậy. Công tử, nơi này hiện đang có, ngươi xem thanh chủy thủ này thế nào?" Nói xong, chưởng quầy liền vào phòng trong lấy ra một thanh chủy thủ, tuy rằng nhìn không đẹp, nhưng cũng không quá khó xem, chính là khá hơn hình dáng đơn giản thường dùng, tựa hồ trưng bày đã lâu, không có người đến mua. Nhưng thoạt nhìn lại rất sắc bén. Thương Lung Tình tiếp nhận chủy thủ, vung vài cái, cảm thấy rất kinh ngạc, xem ra đao này thật sắc bén! Nàng không cần thiết dùng đao phải đẹp mắt lại sử dụng không tốt, mà cái chuôi này cho nàng cảm giác rất tốt, liền quyết định muốn nó.

"Bao nhiêu tiền? Ta muốn." Thương Lung Tình lớn tiếng nói.

"Ách, như vậy mười hai lượng đi?" Chưởng quầy có chút không thể tin đang nhìn Thương Lung Tình, hắn vốn trong lòng chỉ là tưởng lấy thanh đao kia ra để xem, cũng không có nghĩ sẽ bị vị công tử này nhìn trúng. Cái chuôi này thật sự quá đơn giản, cũng làm ra lâu rồi. Thông thường tới nơi này mua binh khí phi phàm đều cần linh hoạt, sắc bén, đẹp mắt, hơn nữa giá trị phải liên thành. Nữ tử cũng có đến mua để phòng thân, nhưng đều nhìn thanh đao này là không muốn mua. Mà vị công tử này thoạt nhìn khí độ phi phàm, thế nào lại sử dụng cái chuôi này?

"Uh, Mộng Vũ, cấp ngân lượng (trả tiền), chúng ta đi." Thương Lung Tình vẫy tay nhường Mộng Vũ đi lại trả tiền, rồi đi ra ngoài.

"Chưởng quầy, giúp ta dựa theo hình vẽ trên trang giấy này lấy dược thảo toàn bộ một chút." Chủ tớ Thương Lung Tình dừng lại đi tới một gian hiệu thuốc khá lớn, liền đi vào mua dược liệu.

"Nhiều như vậy nha, công tử xác định cần hết sao?" Chưởng quầy tiếp nhận xấp giấy trong tay, nhìn chi chít những tên dược thảo được ký hiệu ở trong đó, mặc dù không phải là trân quý gì, nhưng lại có rất nhiều loại. Đành phải xác nhận lại một chút

"Uh, xác định, ngươi theo đó mà lấy đi. Nhanh chút!" Thương Lung Tình khẳng định gật gật đầu, biểu cảm lạnh lùng đạm mạc, toát ra loại khí thế làm cho người khác phải nghe theo.

"Nga, nga, tốt, ngươi chờ chút." Chưởng quầy đáp lại rồi chạy nhanh, đi bốc thuốc. Một lát sau, liền dẫn theo một túi dược thảo to đi ra, cung kính trình lên.

"Mộng Vũ, trả tiền, đi." Thương Lung Tình xem dược thảo được đóng gói tốt, trực tiếp phân phó trả tiền, liền đi ra ngoài.

"Tiểu…Công tử, chúng ta còn cần đi đâu nữa?" Mộng Vũ kém chút kêu thành "Tiểu thư" , nhanh chóng sửa lại lời nói, đi theo sau Thương Lung Tình, khẩn trương hỏi.

"Không cần, trở về thôi, sắc trời cũng không sớm." Thương Lung Tình vẫy vẫy tay, cũng không quay đầu lại hướng Tiêu Dao vương phủ đi đến.